"E hèm ... Anh Diệu, cậu nói gì vậy? Vợ cậu?" Yến Hưng bị sặc nước miếng.

   

Đôi mắt cậu ta giống như chuông đồng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

   

Đối phương không phải là học sinh Cambridge sao? Làm thế nào mà cô ấy lại trở thành vợ của Sở Diệu rồi?

   

“Lần sau gặp lại cô ấy thì gọi chị dâu.” Sở Diệu rời đi, trận tái đấu của bọn họ phải mấy ngày nữa.

   

Hôm nay anh không có việc gì làm, đành phải “ngồi mây chờ gió”.

   

Yến Hưng nhìn Sở Diệu rời đi với ánh mắt chết lặng, những người khác cũng là đang tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi.

   

“Anh Diệu chắc không phải cố ý dỗ vợ mà bán nước đâu nhỉ?” Một người trong đội cảnh giác hỏi.

   

“Không thể nào, anh Diệu là loại người như vậy sao?” Yến Hưng thẳng thừng phủ nhận: “Tôi cảm thấy anh Diệu có lẽ bị mất mặt, cho nên mới lừa chúng ta tiểu mỹ nhân kia là vợ của cậu ấy, thua vợ mới không xấu hổ."

   

Yến Hưng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu không tại sao cậu ta chưa bao giờ nghe anh Diệu nói anh ấy đã có vợ?

   

Mặc dù anh Diệu thực sự không quan tâm đến giới tính nữ.

Nhiều người theo đuổi không ít, nhưng anh luôn né tránh .

   

Vẫn duy trì tác phong "giữ mình trong sạch", không thể nào giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác bởi vì anh đã có vợ đúng không nhỉ?

   

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

   

Nếu bây giờ hai người đang yêu nhau, ai ngày nào cũng không nói chuyện điện thoại.

   

Điện thoại di động của anh Diệu…

   

Tám trăm năm chưa có người phụ nữ nào gọi tới, đây quá là giả dối.

   

"Đừng bận tâm, cũng đừng vạch trần anh Diệu, cẩn thận bị anh Diệu đánh." Yến Hưng thúc giục.

   

Các thành viên khác trong nhóm gật đầu đồng ý.

   

Nghĩ thầm Sở Diệu là người sĩ diện. Đây không phải là "làm ô uế" sự trong trắng của con gái người ta sao, chậc chậc.

   

Sở Diệu không biết rằng "bạn cùng phòng tốt" của mình đã tặng cho mình cái danh xưng này.

   

Hai tay anh đút túi đứng ở ngoài cửa, ngậm kẹo bạc hà trong miệng hưng phấn chờ đợi.

Đợi một lúc lâu, anh mới thấy đội của Vân Khuynh đi ra.

   

Vân Khuynh và Hướng Nhạc đang trò chuyện, không có chú ý đến Sở Diệu.

   

"Vân Khuynh." Sở Diệu mở miệng, giọng anh lớn đến mức người sống không thể nhìn thấy anh, bây giờ sức hút của anh trở nên thấp như vậy sao?

   

Trái tim của Vân Khuynh thắt lại, dường như cô vẫn không thể trốn thoát.

   

Cô quay đầu lại, những người khác cũng nhìn về phía Sở Diệu: "Hướng Nhạc, cậu trở về trước đi."

Hướng Nhạc nháy mắt một cái, đẩy mấy người trong đội ra.

   

Vân Khuynh lại gần anh vài bước: "Có chuyện gì sao?"

   

"Chúc mừng cậu, xem ra hai năm không gặp, tiến bộ rất nhiều."

Sở Diệu t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play