Cổ họng Lâm Khuynh nghẹn lại, nghe thấy giọng điệu quen thuộc mà xa lạ như vậy, đầu óc cô trống rỗng.

Vốn dĩ cô không nhớ giọng nói này, nhưng nghe lên lại có cảm giác quen thuộc, thật sự là sự liên kết của bố con máu mủ sao?

Vân Cao Lãng mới ăn cơm xong đang ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, còn tưởng rằng điện thoại của bên đối tác nào, nhận máy nhưng người kia lại không lên tiếng: “Alo? Tôi là Vân Cao Lãng, ai đang gọi vậy?”

“Có phải gọi nhầm rồi không?” Tưởng Mai bưng một đĩa hoa quả ra.

“Không biết nữa, lại không lên tiếng.” Vân Cao Lãng đang định cúp điện thoại.

Cuối cùng bên Lâm Khuynh cũng mở miệng: “Là con, Lâm Khuynh.”

Cái câu “bố” đó, cho dù thế nào cô cũng không thốt ra được.

Trong sách vở, hình tượng của người bố là cao to lớn mạnh, đều nói tình yêu của bố như núi, nhưng cô lại chưa từng cảm nhận được.

Cho dù là tình thương của bố hay tình thương của mẹ, cô đều không có được.

“Tiểu Khuynh?” Vân Cao Lãng bị dọa cho một phen, ông ấy ngồi thẳng người, có chút căng thẳng: “Sao con biết được số điện thoại của bố?”

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Khuynh gọi điện thoại cho ông ấy.

Lúc Lâm Mạn qua đời bảo ông ấy đừng tới làm phiền Lâm Khuynh, Vân Cao Lãng thường đi tìm Tiểu Khuynh, lại sợ làm cho vợ mới của ông ấy không được vui, cũng sẽ làm phiền đến cuộc sống nhà họ Lâm.

Lúc đó Vân Cao Lãng không đồng ý, vẫn muốn đưa Tiểu Khuynh về sống với mình, dù gì cũng là đứa con đầu tiên của mình.

Nhưng đây là ý nguyện duy nhất của Lâm Mạn, Vân Cao Lãng không thể không thuận theo.

Ông là đàn ông, trong lòng nghĩ có lẽ Tiểu Khuynh ở với bà ngoại sẽ được chăm sóc tốt hơn, vì vậy ông ấy đưa tiền nuôi dưỡng một lần cho bà ngoại Tiểu Khuynh luôn.

Sau đó ông ấy cũng thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho mẹ vợ hỏi xem tình hình của Tiểu Khuynh, mẹ vợ cũng nói Tiểu Khuynh sống rất tốt, đáng để kỳ vọng, học hành rất giỏi.

Ông ấy không biết ở nhà họ Lâm có nhắc đến ông ấy trước mặt Tiểu Khuynh hay không, chắc là không có nhỉ, ông ấy biết Tiểu Khuynh đã đổi họ, cũng bởi vì tiện cho việc học hành.

Sao lúc này lại, Tiểu Khuynh lại gọi điện thoại cho ông ấy?

Lâm Khuynh cắn môi, nước mắt lập tức chảy xuống, có chút ủy khuất: “Con đang ở Lệ Thành, bố có thể, có thể đến đón con một lát được không?”

Hóa ra có bố là có cảm giác như thế này, lúc trước khi họp phụ huynh, nhìn thấy bạn bè níu tay bố cùng nhau tới trường, lúc đó không có cảm giác gì, nhưng hôm nay nghe thấy giọng nói của Vân Cao Lãng, bắt đầu ủy khuất trong vô thức.

“Được được, con đang ở đâu, bố lập tức đến đón con.” Vân Cao Lãng đứng lên, vô cùng gấp gáp, không phải ông ấy không yêu thương đứa con gái này, chỉ là nghe nói cô sống rất tốt, nên mới không tới làm phiền, nghe thấy giọng nói của Tiểu Khuynh, giống như không được khỏe vậy.

Lâm Khuynh xem biển trạm một cái, nói địa chỉ với ông ấy.

Vân Cao Lãng cúp điện thoại, bắt đầu tìm chìa khóa xe: “Lão Tưởng, Tiểu Khuynh đến Lệ Thành rồi, bây giờ anh đi đón nó, em và dì giúp việc nhanh thu dọn phòng chút nhé.”

“Tiểu Khuynh đến rồi? Sao lại đột ngột vậy chứ?” Tưởng Mai bị dọa sợ, bà ấy biết giữa Vân Cao Lãng và vợ trước có một đứa con gái, những chưa từng gặp qua, chỉ nhìn thấy ảnh lúc nhỏ.

“Anh cũng không biết, không biết có gặp phải oan ức gì không, em quét dọn phòng lại một chút, anh đi đón người.”

“Ài, đem theo ô này, ngoài trời đang mưa.” Tưởng Mai tìm ô trong hộc tủ đưa cho ông ấy, nhu hòa nói: “Lái xe chậm chút, có chuyện gì thì để về nhà rồi nói.”

Vân Cao Lãng nhìn Tưởng Mai một cái, có chút cảm kích: “Được.”

Đợi đến khi Vân Cao Lãng rời đi, Vân Ngọc bước tới: “Mẹ, Tiểu Khuynh là ai ạ?”

“Con gái của bố con và dì Lâm, con gọi là chị, lát nữa nhớ phải gọi chị, không nói nữa, cùng mẹ đi quét dọn phòng trống ở tầng ba nào.” Tưởng Mai gọi theo cả dì giúp việc, phòng ở tầng ba này lúc trước bỏ trống, mẹ bà ấy thỉnh thoảng đến đây ở vài hôm.

Lòng bà ấy có chút thấp thỏm, đợi lát nữa Tiểu Khuynh tới, nên đối mặt với nhau như thế nào đây?

Vân Cao Lãng một đường lái xe tới, cơn mưa có hơi lớn, lòng ông ấy còn sốt ruột hơn cả cơn mưa này.

Một cô gái, đột nhiên từ Minh Thành đi tới Lệ Thành, bà ngoại Tiểu Khuynh không biết sao?

May mà Vân Cao Lãng rất rành đường Lệ Thành, đến nơi thì đã nhìn một cô gái che ô, ống quần đều đã ướt nhẹp.

Nhiều năm như vậy, ông ấy chưa từng gặp Tiểu Khuynh, cũng không có ảnh của cô, có điều Tiểu Khuynh khá giống với Lâm Mạn, hơn nữa đứng ở đây chỉ có mình cô gái này.(Abilene X T Y T)

Ông ấy xuống xe: “Là Tiểu Khuynh hả con?”

“Ông là Vân Cao Lãng?” Lâm Khuynh lùi về sau, cô không thốt ra chữ “bố” được.

“Đúng, là bố đây, nhanh lên xe.” Vân Cao Lãng cũng không để ý, thật ra lúc cô ba tuổi mới nghe thấy cô gọi ông là bố.

Lâm Khuynh không đáp lại, cô lấy điện thoại gọi vào số điện thoại của Vân Cao Lãng, trong xe rất nhanh vang lên chuông điện thoại, Lâm Khuynh mới xác định đúng là ông ấy.

Vân Cao Lãng thấy cảnh này, trong lòng có chút chua xót, cũng không nghĩ Tiểu Khuynh không hiểu chuyện, mà đôi mắt cảnh giác đánh giá này khiến cho ông ấy thấy được Tiểu Khuynh sống không được tốt.

Chuyện càng chế giễu là, đến cả bố mình mà Tiểu Khuynh cũng không nhận ra.

“Tiểu Khuynh, bố đúng là bố của con, trời mưa to, lên xe thôi.”

Lâm Khuynh gật đầu, cô lên ngồi ghế sau, giày và ống quần cô đều đã ướt nhẹp, cô ngại xỏ chân vào xe, sợ làm bẩn xe.

Vân Cao Lãng qua kính chiếu hậu nhìn cô không được thoải mái, ông ấy không hề thích cảm giác này: “Không sao đâu, buổi sáng đã định ngày mai đi rửa rồi, con cứ tùy ý giẫm đi.”

“Cảm ơn.” Lâm Khuynh ngồi dè dặt trên xe, ngón tay xếp chồng lên nhau đặt trên đầu gối.

“Tiểu Khuynh, sao con tới đây một mình vậy, bà ngoại con đâu?” Sao bà ngoại con lại không nói với bố trước một tiếng trước.

Lâm Khuynh cúi thấp đầu, giọng nói ấp úng: “Bà ngoại qua đời vào tháng năm rồi ạ.”

Vân Cao Lãng hít vào một hơi, mẹ vợ qua đời rồi sao, ông ấy cũng không biết, chẳng trách Tiểu Khuynh lại đến Lệ Thành một mình.

“Không sao, đừng sợ, sau này cứ sống ở chỗ của bố.”

Lâm Khuynh không thân thuộc với Vân Cao Lãng, nhưng nghe đến câu này, cánh mũi cay xè, nước mắt cô tràn ngập cả khóe mắt, cô tưởng rằng ông ấy sẽ không cần cô.

Sau đó hai người không nói chuyện qua lại nữa, Vân Cao Lãng có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi, sợ làm tổn thương Tiểu Khuynh, một cô gái xa xôi một mình đi tới đây, xem ra đã phải chịu oan ức rồi.

Mẹ vợ yêu thương Lâm Mạn hết mực, yêu thương con mình nên đối xử với Tiểu Khuynh cũng rất tốt, nếu Lâm Mạn không đưa Tiểu Khuynh cho mẹ vợ, nghĩ đến sau khi mẹ vợ mất, cậu và vợ cậu khiến cho cô chịu oan ức.

Rất nhanh về tới nhà, Vân Cao Lãng mở ô đi mở cửa xe cho Lâm Khuynh: “Cẩn thận chút.”

Đến cửa nhà, Tưởng Mai đi ra chào hỏi với giọng nói ôn hòa hiền dịu: “Tiểu Khuynh phải không con, đúng là xinh đẹp, đổi đôi dép này đi con, dép của bố con có hơi to, ngày mai rồi mua đôi mới cho con nhé.”

Vân Cao Lãng: “Đây là Dì Tưởng.”

“Dì Tưởng ạ.” Lâm Khuynh khom lưng chào, không dám nhìn Tưởng Mai.

“Chào con, nhanh vào nhà đi, áo quần hết rồi, có đem áo quần theo không, hay là đi ngâm nước ấm trước.”

Tưởng Mai quan sát Lâm Khuynh, một cô gái nhỏ nhắn, nghe nói lớn hơn Tiểu Ngọc ba tuổi, nhưng hình như chỉ cao ngang ngửa Tiểu Ngọc, cũng rất gầy, nhìn thôi cũng đã đau lòng.

Đợi vào nhà rồi, Vân Cao Lãng nương theo ánh đèn mới nhìn kỹ cô, lòng ông đều không được thoải mái, Lâm Khuynh nhỏ gầy giống như dậy thì không được tốt, có điều thật sự rất giống Lâm Mạn, người gầy nhưng mặt tròn phúng phính, giống như búp bê vậy.

“Chào chị ạ.” Có hai đưa trẻ từ trên lầu chạy xuống.

Vân Cao Lãng vội vàng giới thiệu: “Đây là Tiểu Ngọc, nhỏ hơn con ba tuổi, còn đây là Tiểu Thần, nhỏ hơn sáu tuổi.”

“Chào các em.” Lâm Khuynh vô cùng căng thẳng, có lẽ hai đứa trẻ này liên quan đến việc cô có thế sống ở đây được không.

“Tiểu Khuynh, ăn cơm tối chưa con?” Tay Vân Cao Lãng đặt lên vai Lâm Khuynh.

“Chưa ạ.”  Lâm Khuynh lắc đầu.

“Lão Tưởng, em bảo dì giúp việc chuẩn bị ít cơm tối, anh đưa con bé đi tắm.”

“Được, anh đi đi, đồ dùng tắm rửa súc miệng em đều chuẩn bị rồi.” Tưởng Mai vốn muốn đem cô đi, nhưng lại sợ Tiểu Khuynh không thích, chỉ đành thôi vậy.

Lâm Khuynh theo chỉ dẫn của Vân Cao Lãng, tắm qua nước ấm, thay bộ quần áo khác rồi đi xuống lầu.

Cơm tối đã được chuẩn bị xong, cô ngồi xuống ăn cơm, lúc ăn cơm Vân Ngọc và Vân Thần thỉnh thoảng quan sát tới cô, làm cho cô có hơi ngại ngùng, ăn cũng không có vị gì.

Bố của cô, cũng đã là bố của người khác rồi.

Đợi ăn cơm xong, Vân Cao Lãng ngồi bên cạnh cô: “Tiểu Khuynh nay lên lớp 12 nhỉ? Nếu bà ngoại con đã mất rồi, vậy bố giúp con chuyển trường, con ở lại Lệ Thành học nhé được không?”

Nếu Tiểu Khuynh đã đến Lệ Thành rồi, vậy rõ ràng là muốn ở bên cạnh ông ấy, cũng không thể để đứa bé nhắc chuyện này trước.

“Có thể sao ạ?” Từ đầu đến cuối, thái độ Vân Cao Lãng đối với cô rất tốt, tốt đến mức vượt cả dự liệu của cô.

“Đương nhiên có thể, chỉ cần con muốn, đây chính là nhà của con, lúc trước bố chưa làm tròn trách nhiệm, sau này bố sẽ chăm sóc con.”

Ước định của ông ấy và Lâm Mạn vẫn là không nên nói với con cái, dù gì lúc đầu Lâm Mạn cũng vì thương xót con mình, cho rằng sau này ông tái hôn sẽ chểnh mảng Tiểu Khuynh.

Lúc Lâm Mạn mất, Vân Cao Lãng còn chưa được ba mươi tuổi, tái hôn là chuyện không thể tránh khỏi, ông có thể bảo đảm mình đối xử tốt với Tiểu Khuynh, nhưng không thể bảo đảm vợ mới của mình sẽ bằng mặt mà không bằng lòng bắt nạt Tiểu Khuynh hay không, lúc đó Tiểu Khuynh còn nhỏ, ông ấy còn bận việc, cho dù có bị bắt nạt sợ rằng cũng không nói ra, bây giờ Tiểu Khuynh lớn rồi, chắc không đến mức bị bắt nạt cũng sẽ không lên tiếng nữa.

“Dạ.” Nỗi thấp thỏm trong lòng Lâm Khuynh cũng được buông xuống, chỉ cần có câu nói này, sau này cô có thể ở đây rồi, cũng không cần lo lắng chuyện học hành nữa.

Sau đó Vân Cao Lãng giúp Lâm Khuynh xử lý thủ tục chuyển trường cho cô, lớp 12 của trường THPT số 1 Lệ Thành bên này khai giảng sớm một tuần, cũng chưa đến Lệ Thành được mấy hôm, Lâm Khuynh thì thôi, Vân Khuynh phải đi học rồi.

Vì để tiện, Vân Cao Lãng có hỏi qua ý của cô về việc đổi tên, cô do dự một hồi mới đồng ý, bây giờ cô cũng không có được bao nhiêu quyền tự chủ, có thể ổn định học lớp 12, thi lên đại học mới là chuyện chính.

Ngày 20 tháng 8, Vân Khuynh đi với Vân Cao Lãng đến trường, giao cô cho chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên ngữ văn, cô Triệu.

Cô Triệu đưa Vân Khuynh đến lớp, sau khi lên 12, bạn học trong lớp đều nghiêm túc hơi một chút, cô ấy chủ nhiệm lớp A lớp đứng đầu khối tự nhiên khối 12, cũng là lớp giỏi nhất.

Chỉ có điều nhìn thấy có một cô gái đi sau lưng cô Triệu, mọi người đều càng thêm tò mò, thỉnh thoảng nhìn lên bục giảng một cái.

“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn học mới của lớp chúng ta, Vân Khuynh tự mình giới thiệu một chút nhé.”

Vân Khuynh nâng mắt, đối mặt với bạn học như vậy lại không hề căng thẳng, cô đứng vô cùng tự nhiên, chỉ là khi ánh mắt chạm phải Sở Diệu mới gặp không lâu về trước, giọng nói của cô lại run run: “Chào mọi người, tôi tên là Vân Khuynh.”

Sở Diệu vốn đang cúi đầu, nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh thờ ơ ngẩng đầu, ngay giây phút đối mắt với Vân Khuynh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play