Vân Khuynh mất một tháng để chuẩn bị ra nước ngoài, trong suốt khoảng thời gian này, cô không nói cho bất kỳ ai biết. Cô sợ Sở Diệu sẽ theo cô đến Cambridge. Vì anh thực sự có khả năng sẽ làm như vậy.

Cho đến hôm nay, nghĩ tới việc chạm mặt Sở Diệu, cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ, tốt nhất là nên rời đi thì hơn.

Cambridge cũng rất tốt, cứ để Sở Diệu tới Hoa Đông một mình đi.

Ngày xuất phát, trời nắng rất đẹp, người nhà Vân Cao Lãng tiễn Vân Khuynh ra sân bay. Vốn dĩ ông định đưa con gái sang Anh nhưng công ty có việc khẩn cấp nên không thể đưa cô đi được. Dì Tưởng Mai cũng sẽ không đưa cô đi.

Vân Khuynh nói rằng cô có thể tự đi một mình.

Dù sao sau này cô cũng phải sống độc lập.

Vân Cao Lãng nhờ người bạn của ông đón cô ở sân bay rồi mới yên tâm để cô đi một mình.

“Khi đến nơi, nhớ báo tin bình an cho bố và mọi người ở nhà, nếu có chuyện gì con cứ nói với chú Triệu.” Vân Cao Lãng trong lòng là bất đắc dĩ mới để cô đi, đứa con gái này mới chăm sóc ông chưa được một năm đã bị đưa sang Anh Quốc, nhưng là cha mẹ, ông phải nghĩ đến tương lai của con mình, ông cũng không thể cứ bảo bọc cô cả đời, ông phải để cô bay cao, bay xa hơn.

“Vâng, bố và dì Tưởng nhớ giữ gìn sức khỏe.” Đột nhiên phải rời xa gia đình, đi xa khỏi quê hương, không giống như đi từ Minh Thành tới Lệ Thành như trước kia.

“Chúng ta biết rồi, con cũng phải chú ý tự chăm sóc bản thân đấy.” Tưởng Mai vỗ vai cô.

Vân Ngọc kéo tay cô, ôm tay cô vào lòng.

“Chị, khi nào rảnh em cũng nhất định sẽ đến Anh. Nếu ở đó có điều gì thú vị, chị nhất định phải nói cho em biết đó.” Mới đầu, Vân Khuynh tưởng cô và Vân Ngọc sẽ không thể hòa hợp, nhưng sau khi ở bên nhau được một năm, Vân Ngọc lại bắt đầu không muốn rời xa Vân Khuynh.

“Được rồi, chờ chị quen thuộc nơi đó rồi em có thể bay sang chơi với chị.”

“Chị à em nữa, em cũng muốn!” Tiểu Thần cũng chạy theo.

“Chị nhớ rồi.”

“Được rồi, được rồi, sắp đến giờ rồi. Chị các con còn phải đi kiểm tra an ninh, Tiểu Khuynh, chú ý an toàn.” Vân Cao Lãng nhìn Vân Khuynh, lần này đi sẽ phải mấy tháng mới về một lần, thật sự không nỡ chút nào.

“Vậy con đi đây, bố, dì Tưởng, Tiểu Ngọc, Tiểu Thần, tạm biệt mọi người.”

Vân Khuynh lần lượt chào tạm biệt sau đó kéo hành lý tới cửa kiểm tra an ninh.

Cô quay lại nhìn những người thân của mình đang hòa vào đám đông, thật náo nhiệt, vậy là sắp tới, cô sẽ có cuộc sống độc lập thật sự.

Sau khi kiểm tra an ninh xong, Vân Khuynh ngồi ở sảnh chờ. Cô lấy điện thoại di động ra, điện thoại cũng im lặng, không ai biết hôm nay cô đi Anh, kể cả Sở Diệu cũng không biết. Khi mọi người phát hiện ra, chắc chắn họ sẽ trách cô rất nhiều.

Cô đang do dự có nên nói lời chia tay với Sở Diệu hay không, cứ mở Wechat, gõ tin nhắn cho Sở Diệu rồi lại xóa, cứ gõ rồi lại xóa. Cô không dám nói ra, sợ Sở Diệu sẽ nổi giận mà mắng cô.

Sở Diệu nhất định sẽ mắng cô, anh hung dữ như vậy, nói không chừng anh sẽ mắng cô đến phát khóc.

Người hung dữ nhất mà cô từng gặp chính là Sở Diệu, anh tuy hung dữ nhưng là ngoài lạnh trong nóng thế nên dễ khiến cho mọi người ghét.

Suốt một năm qua, Sở Diệu đã giúp đỡ cô rất nhiều chuyện, nếu không có cái gọi là hôn ước từ bé xen vào, có lẽ bọn họ đã thực sự ở bên nhau rồi.

Vì có hôn ước từ bé, Vân Khuynh cũng không dám tính những chuyện xa hơn với Sở Diệu, cô gái hoài xuân cũng phải tùy thuộc vào hoàn cảnh.

Chẳng mấy chốc đã tới giờ lên máy bay, Vân Khuynh tắt máy và chuẩn bị lên đường.

Sau một hồi do dự, Vân Khuynh vẫn mở điện thoại và nói với Sở Diệu: [Sở Diệu, xin lỗi cậu, cậu không thể tìm tôi để giải quyết những chuyện đã xảy ra nữa, tôi sẽ ra nước ngoài, không hẹn ngày gặp lại.]

Sau khi gửi tin nhắn đi, Vân Khuynh có cảm giác dường như cô đang trốn chạy. Cô chặn Sở Diệu, sau đó tắt máy, chuỗi hành động này diễn ra rất trôi chảy nhưng lại khiến cho trái tim của cô đập loạn xạ.

Cô không chỉ chặn Sở Diệu mà còn chặn luôn cả khoảng thời gian thanh xuân khó quên nhất trong cả cuộc đời.

Vân Khuynh ngẩn người nhìn ra cửa sổ, trong suốt một năm ở Trường Trung học Số 1 Lệ Thành là quãng thời gian mà cô sẽ ghi nhớ cả đời và người tên Sở Diệu nhất định là người mà cô sẽ không thể nào quên.

Ở bên Sở Diệu một năm, cô không thể không có cảm giác rung động, có thể là do anh đã bế cô lên khi cô bị thương, cũng có thể là do Sở Diệu đánh Trình Kiện, nhưng cũng có th

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play