Đầu óc Vân Khuynh ong lên như bị ai đó
giáng cho một cú thật mạnh, cô thật sự không ngờ tới mình sẽ gặp Sở Diệu ở đây.
Đã hai năm không gặp, hình như anh đã
cao hơn, chững chạc hơn, anh ngồi ở đó, không giống sinh viên tham gia thi đấu
mà giống như là được mời làm giám khảo thì đúng hơn.
Cô thu hồi ánh mắt của mình, cúi đầu né
tránh, cô chưa kịp chuẩn bị cho loại tình huống này, Sở Diệu lại bước vào thế
giới của cô như thế này.
Đúng rồi, đây là cuộc thi lập trình
dành cho sinh viên đại học quốc tế, anh là sinh viên chuyên ngành máy tính của
đại học Hoa Đông, anh mạnh đến mức giành được suất vào vòng chung kết thế nên
việc gặp anh ở đây cũng là chuyện bình thường.
Hai năm qua, cô không liên lạc với Sở
Diệu, Sở Diệu vẫn nằm trong danh sách bị chặn, thỉnh thoảng cô có liên lạc với
đám Thẩm Diệu nhưng lần nào cô cũng tránh nhắc tới Sở Diệu.
Vốn tưởng rằng bản thân đã quên Sở Diệu
rồi nhưng khi gặp lại, Vân Khuynh mới phát hiện đó chỉ là mộng tưởng của chính
mình.
Vừa nhìn thấy anh, những mảnh vụn ký ức
mấy năm qua liền ùa về trong đầu cô, rõ ràng nhất là bó hoa dành dành. Sau này,
Thẩm Diệu mới nói cho cô biết những bông hoa đó là do Sở Diệu tự tay trồng, chờ
đợi mấy tháng trời nó mới nở hoa để có thể hái đi làm quà tỏ tình với cô nhưng
cô không đồng ý.
Trái tim cô nóng lên, như có thứ gì đó
sắp phá tung lồng ngực của cô để chui ra ngoài, cây non mà cô cố tình chôn giấu
ở sâu trong lòng đã nhìn thấy ánh sáng, nó cứ thế mà vươn lên mạnh mẽ, từ nơi
tối tăm vùng dậy, lớn lên thành một cái cây cao chót vót.
Cô không dám nhìn Sở Diệu nữa, chỉ biết
cúi đầu nhìn điện thoại, có lẽ chẳng có ai hiểu được sự hoảng hốt của cô lúc
này.
Sân đấu rất ồn ào nhưng cô lại có thể
nghe được tiếng con tim mình đang đập mạnh mẽ.
Hóa ra, suốt hai năm qua, chẳng có điều
gì thay đổi, những gì thời gian đã rửa trôi đi lại chính là lớp bụi phủ lên quá
khứ, giờ đây chúng đã trở nên sạch sẽ đến mức chói mắt.
“Vân Khuynh, cậu sao vậy? Tớ nói là
người kia thật sự rất đẹp trai!”. Hướng Nhạc tính tình rất vô tư nên cũng không
phát hiện ra Vân Khuynh đang có điểm kỳ lạ, bình thường Vân Khuynh cũng không
có hứng thú với những anh chàng đẹp trai nên cô phản ứng như vậy cũng là rất
bình thường.
“Không, tớ không sao.” Vân Khuynh trả
lời qua loa.
Cô rất bối rối, Sở Diệu, chắc vừa rồi
anh không nhìn thấy cô đúng không?
Ở đây có nhiều người như vậy, chắc chắn
anh không thể phát hiện ra cô cũng đang ở đây. Cô muốn nhìn thêm một lần nữa để
xác nhận, nhưng lại không dám nhìn vì sợ sẽ gặp phả ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.