Vân Khuynh cả kinh.
Trong phút chốc liền tỉnh táo, nhảy từ
trên giường xuống, chạy ra ban công nhìn.
Cũng đã một tiếng đồng hồ rồi.
Có lẽ là đi về rồi chứ, nhưng từ trên
ban công nhìn xuống, lại thấy Sở Diệu ngồi ở ghế đá bên trong tiểu khu ở dưới
tầng.
Vậy mà vẫn còn ở đây!
Cô vội vội vàng vàng thay quần áo, xỏ
chân vào đôi dép lê liền ra cửa.
Bây giờ mới có bảy giờ, trong nhà vẫn
còn yên tĩnh.
Một hơi chạy đến bên cạnh Sở Diệu,
nhưng lại ngượng ngùng tới gần.
Cảm thấy rất có lỗi với anh.
Sở Diệu là thiên chi kiều tử, có lẽ là
chưa từng bị ai đó từ chối.
Hôm qua cô còn ở trước mặt bạn bè của
anh mà từ chối anh, nhất định là đã khiến anh mất mặt rồi.
Trong lúc cô vẫn còn đang lưỡng lự. Sở
Diệu lại ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt tăm tối sâu thăm thẳm.
Như là sẽ… “Sao lâu như vậy mới tới?”
“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy tin nhắn,
tôi vừa mới tỉnh.” Vân Khuynh bước lên trước vài bước.
Sở Diệu hạ ánh mắt nhìn, thấy cô mang
đôi dép lê, mu bàn chân trắng như tuyết, ngón chân tròn tròn, lại có chút hồng
hồng, quả nhiên là người mà anh thích, đến cả ngón chân cũng đẹp.
Vân Khuynh chú ý đến ánh mắt của anh,
ngón chân không để yên mà gãi gãi, vẻ mặt đầy vẻ áy náy nói: “Sở Diệu, chuyện
hôm qua, xin lỗi cậu.”
Sở Diệu đứng lên, đi từng bước tới gần
cô, Vân Khuynh lại không dám lùi về sau, chỉ có mấy bước chân, hai người đã
đứng rất gần đối phương.
“Cho tôi một ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.