Trong đầu Vân Khuynh ầm một tiếng.
Không dám tin mà nhìn Sở Diệu, anh… anh
là đang tỏ tình sao?
Không chút chuẩn bị mà được tỏ tình, Vân
Khuynh hiện tại cảm thấy khí huyết trong cơ thể dường như dâng trào lên.
Cổ họng nghẹn lại không nói nên lời, từ
từ siết chặt tay, sau lưng cũng trở nên cứng nhắc.
Vốn dĩ đang ở giữa mùa hè, có thể là do
máy điều hòa ở trong phòng quá lạnh.
Vân Khuynh lại cảm thấy trên cổ toát mồ
hôi lạnh.
Sở Diệu nhẹ nâng mắt lên, cầm bó hoa
đưa về phía trước.
Đây là bị dọa đến ngốc rồi sao?
“Sở Diệu… cậu, cậu nghiêm túc sao?” Tay
Vân Khuynh nắm chặt váy, trong giọng nói mang theo chút run sợ.
Chuyện này đột ngột quá rồi.
Sở Diệu trước giờ chưa từng biểu lộ ra
loại tình cảm này với cô.
Giống như là một giấc mơ vậy.
“Cậu cảm thấy là tôi giống đang giỡn
lắm sao?” Sở Diệu mỉm cười, hai mắt chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt giống như đại bàng đang khóa
chặt con mồi, nhất định phải có được.
Nhưng không biết là tại sao, trông thấy
dáng vẻ của Vân Khuynh như thế, trong lòng Sở Diệu tự dưng dâng lên một tia bất
an.
“Vân Khuynh, đồng ý anh Diệu đi, anh
Diệu vì cậu, mà trang trí cả một ngày đó.”
Bọn người Hứa Trí đi từ bên ngoài vào.
Người nào người nấy đều mang theo nụ
cười, đợi được đến ngày Sở Diệu tỏ tình thì cực khổ biết bao nhiêu.
Lúc trước còn tưởng người như Sở Diệu
sẽ không động lòng phàm, không ngờ anh lại hành động nhanh hơn bọn họ nhiều.
“Đồng ý đi, đồng ý đi.” Mọi người reo
lên.
Mặt Vân Khuynh đỏ lên như quả cà chua
chín, tất cả mọi người đều biết, nhưng
lại giấu cô.
Hốc mắt nóng lên.
Có một loại xúc cảm lan rộng ở lồng
ngực, tầm mắt nhìn Sở Diệu có chút mơ hồ.
Từ trước đến giờ cô chưa từng nhận ra
được tâm ý của Sở Diệu đối với cô, cô cứ luôn cho rằng hai người là bạn bè, là
tri kỷ, mặc dù thỉnh thoảng cô sẽ vì chuyện đính ước mà ngưỡng mộ, cảm thấy Sở
Diệu là một người không tồi, nếu như hai người có thể ở bên nhau, chắc có lẽ
cũng không tệ lắm, nhưng chỉ là tưởng tượng, sẽ không thành hiện thực.
Lúc này… lại nghĩ đến chuyện đính ước
một lần nữa, Vân Khuynh bình tĩnh trở lại.
Nếu như lúc này cô đồng ý với Sở Diệu,
sau này Sở Diệu biết chuyện đính ước kia, vậy tình cảm của hai người biết đi về
đâu đây?
Vân Khuynh dùng ngón tay bấm chặt vào
lòng bàn tay, sau khi thi xong thì dì Tưởng nói sẽ đưa cô đi làm móng, cô liền
không có cắt ngắn đi, bây giờ móng tay dài dài đâm vào thịt ở lòng bàn tay tạo
ra vài dấu trăng non.
Lòng bàn tay đau đớn làm Vân Khuynh tỉnh
táo trở lại, cho dù là đồng ý, cũng nên là sau khi hai người thẳng thắn nói
chuyện này ra thì lại nói tiếp, gánh vác chuyện đính ước, Vân Khuynh không thể
đồng ý.
Sau khi từ chỗ Hứa Trí biết được Sở
Diệu vô cùng chán ghét chuyện đính ước, thà là độc thân cả đời cũng không chấp
nhận chuyện đính ước, Vân Khuynh vẫn luôn kiềm chế bản thân, không được có tình
cảm với Sở Diệu.
Sở Diệu thật sự là một người vô cùng ưu
tú, thành t� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.