Lâm Khuynh chạy đến, trong mắt cô chỉ có cái điện thoại đó, trong đó có chưa rất nhiều ảnh và video của bà ngoại, không thì cô cũng không sốt ruột đến vậy.

Đợi sau khi cầm được điện thoại trên tay, Lâm Khuynh mới khom lưng với Sở Diệu, cô hơi ngẩng đầu: “Cảm ơn cậu đã giúp, rất cảm ơn cậu!”

Sở Diệu nhếch môi, đôi mắt đen láy nhìn cô, chắc là vì chạy tới đây nên sắc mặt cô ửng hồng, mịn màng và hồng hào, giống như quả đào mật ở trên cành.

Đuôi mắt hơi đỏ, trong mắt dường như có trân châu trong veo, tóc đuôi ngựa tán loạn, giữa thái dương có rải rác vài sợi tóc, xinh đẹp thanh thuần, giống như trong nháy mắt tất cả sự huyên náo đều biến mất hết.

Lâm Khuynh nhìn anh, người con trai này cao quá đi, cũng rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt đó, còn đẹp hơn cả minh tinh, hình như có chút quen thuộc, nhưng lại không biết rõ rốt cuộc là vị minh tinh nào.

Trong mắt cô có chút nghi hoặc, sao lại không nói chuyện vậy?

Hai người đối mắt nhìn nhau, Sở Diệu hoàn hồn, anh buông lỏng chân ra, tên trộm mắng chửi vài cái rồi nhảy tót đi, chạy đến mất hút.

“Hắn chạy rồi.” Lâm Khuynh muốn đuổi theo, nhưng đầu gối của cô quá đau, không có cách nào để đuổi theo nữa cả.

Mà Sở Diệu chỉ nương mắt, không có ý định đuổi theo.

Một chân Lâm Khuynh như bị phế, cũng đã lấy lại được điện thoại rồi, cô không lăn tăn nhiều nữa, nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn cậu nhé, may có sự giúp đỡ của cậu.”

Lưỡi Sở Diệu đỉnh đỉnh trong vòm miệng, giọng nói mềm mại giống như mang theo giọng sữa, xem ra có vẻ giống một học sinh cấp hai, Sở Diệu càng xác định, cô không phải là Lâm Khuynh.

“Chuyện nhỏ thôi.” Giọng nói của Sở Diệu trầm thấp mà lạnh lùng.

Lâm Khuynh khẽ quét mắt một vái: “Cậu mua gà nướng đất sét sao?”

“Ừm.” Sở Diệu thờ ơ đứng đó.

“Ở đây còn có rất nhiều người, chắc chắn phải đợi rất lâu nữa, tôi đưa cậu tới một tiệm khác nhé, cũng rất ngon đó.” Lâm Khuynh cũng không biết báo đáp ân tình của người ta như thế nào, nếu như có thể giúp đỡ một chút cũng tốt.

Sở Diệu còn đang suy xét, Lâm Khuynh còn cho rằng anh ngại, bèn kéo anh đi luôn.

Anh hít sâu một hơi, tay áo bị cô nắm lấy, chỉ có thể đi theo phía sau cô.

Thôi vậy, không tính toán với một cô nhóc.

Lâm Khuynh quẹo khúc cua vào đường kia, đi đến một cửa tiệm đã đóng cửa gõ vài cái, Sở Diệu đứng ở một bên, rất nhanh có một bà lão ra mới cửa, xem ra hai người có vẻ quen thân, nói qua nói lại trò chuyện với nhau, dùng tiếng địa phương, Sở Diệu nghe không hiểu.(Abilene X T Y T)

Không lâu sau, Lâm Khuynh đem theo hai còn gà nướng đất sét ra: “Của cậu, xem như tôi cảm ơn cậu vì đã giúp tôi, gà nướng đất sét của bà Từ làm rất ngon, nhưng vì tuổi đã cao, bán không được bao nhiêu thì đã đóng cửa, sẽ để lại một ít cho hàng xóm láng giềng, hai con này là hàng trữ lại, cậu ăn xong chắc chắn sẽ lại muốn tới đây mua lại.”

Sở Diệu cúi đầu nhìn cô, lông mi dài và rậm, đôi mắt trong veo, từ chiều cao, hai má tròn phúng phính của cô, trông rất nhỏ nhắn, không biết đã được mười ba tuổi chưa.

Lâm Khuynh nghiêng đầu, anh quá cao, nếu cứ ngẩng đầu như vậy thì cổ có chút mỏi, thấy anh không nhận, cô tiến lại gần hai bước, rồi nhét đồ vào trong tay anh: “Không cần khách sao, mau nhận đi.”

Có một khoảnh khắc, Lâm Khuynh ngửi thấy một hơi thở bạc hà quen thuộc.

Ngón tay Sở Diệu run lên, đầu ngón tay cô mềm như bông, anh khẽ ước lượng đồ trong tay một một chút, anh móc ra hai trăm tệ từ trong túi đưa cho cô: “Cảm ơn.”

“Không cần, không cần đâu...” Lâm Khuynh muốn từ chối, hai trăm tệ lại được anh nhét vào trong mũ cô.

Đợi đến khi Lâm Khuynh lấy tiền từ trong mũ ra thì Sở Diệu sớm đã rời đi.

Lâm Khuynh cắn môi buồn phiền, lúc nãy mua hai con gà nướng đất sét mới hết một trăm tệ, kết quả lại nhận của người ta hai trăm tệ, anh còn giúp cô, trên đời này thật sự còn có rất nhiều người tốt nhỉ.

Lúc nãy tâm tình còn đang suy sút thì trong chốc lát đã đỡ hơn rất nhiều, cho dù có thế nào, bà ngoại nuôi cô lớn đến như vậy đã không hề dễ dàng gì rồi, có ra sao thì cũng không được nghĩ không thông, sắp lên mười hai, học hành cho đàng hoàng, thi lên đại học, mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết hết.

Đầu gối của Lâm Khuynh càng ngày càng đau, cũng không muốn ăn mì nữa, cô rời khỏi phố cổ, đi trên đường gọi điện thoại giải thích với cô giáo.

Bị cô giáo dạy bảo cho một trận, tâm tình lại không tốt.

Trong nhà không có ai cả, cô nấu một bát mì sợi ăn, cô tìm một chai rượu thuốc rồi lau đầu gối, lúc cô xoa vết bầm trên đầu gối lại cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống.

Sau đó thực sự đau đến mức chịu không nổi, chỉ có thể mặc kệ nó.

Không được bao lâu thì cô ngủ thiếp đi, đến nửa đêm, đột nhiên cô bị đánh thức bởi tiếng lục lọi hộp đồ và tủ, theo bản năng, cô nghĩ có kẻ trộm vào nhà, nhưng ngồi dậy nghe xem thử thì ra là tiếng bước chân của Dương Hà.

Cô kéo cửa ra: “Mợ Dương.”

Dương Hà bị dọa cho một phát, tức giận nhìn chằm chằm cô: “Sao mày còn ở nhà tao? Không phải bảo mày đi đi rồi hả?”

“Mợ Dương, con có thể đi đâu được chứ? Có thể để con học hết cấp ba được không, đợi đến khi con lên đại học sẽ chuyển đi mà.”

Một mình cô, còn có thể đi đâu? Cho dù là thuê phòng, người ta thấy cô chưa thành niên chắc hẳn không thèm để ý đến cô.

“Được chứ, thế mày đưa hai trăm nghìn tệ bà già kia cho mày ra đây, vậy tao sẽ cho mày ở lại.” Vừa nghĩ đến một con nhóc lại có tiền hơn cả bà ta, Dương Hà không khỏi khó chịu trong lòng.

“Không được.” Lâm Khuynh không phải kẻ ngốc, nếu như giao tiền ra rồi, vậy những ngày tháng sau này lại càng khó sống.

“Vậy mày cút đi, không phải mày có bố ruột sao? Mày đi tìm bố mày đi, nhà tao không nuôi nổi mày.” Lâm Khuynh còn ở lại đây một ngày thì bà ta lại không thể chịu nổi, vậy đợi đến khi Lâm Khuynh lên đại học, có phải bà ta còn phải nuôi nữa hay sao?

“Nhưng mà...” Nhưng đã mười mấy năm cô không gặp bố cô rồi.

“Không có nhưng nhị gì hết, ngày mai mày đi luôn đi, đúng là chướng mắt, cậu mày đối xử với mày tốt như vậy, ông ấy nằm ở bệnh viện mày cũng không đi chăm sóc, còn nằm ở nhà ngủ ngon lành, sao mày có thể ngủ ngon được vậy hả?”

Lâm Khuynh đứng bên cửa, không dám đáp lại, gan cô không lớn, cũng không có tài nói chuyện, đặc biệt là không thạo việc cãi nhau.

Sau đó Dương Hà mắng lia lịa, chỉ chó mắng mèo, chỉ suýt nữa lấy cả số chứng minh thư của Lâm Khuynh ra mắng.

Lâm Khuynh quay lại phòng, chôn mình ở trên giường.

Giống như cô được sinh ra là một sai lầm, cô sớm đã không nhớ rõ dáng vẻ của mẹ như thế nào nữa rồi, dáng vẻ của bố thì càng đừng nhắc tới, mẹ còn có ảnh nên vẫn có thể xem được, nhưng cô lại không hề có ảnh của bố.

Nghe người khác nói, rất nhiều năm về trước bố đã tái hôn rồi, còn sinh một đứa con trai, thêm cả một đứa con gái của vợ mới, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận, cô thật sự phải đi tìm bố sao?

Cô nghĩ vớ nghĩ vẩn rồi chìm vào giấc mơ, ngày hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy phòng bếp bị một ổ khóa khóa lại, đến cả việc cô tự tay làm bữa sáng cũng không được.

Cô khẽ vuốt trán, quay lại phòng mình thay áo quần.

Ăn một bát mì ở cửa tiệm bán đồ ăn sáng bên ngoài, cô tìm một tiệm photo rửa những bức ảnh của bà ngoại từ trong điện thoại ra, như thế này cho dù có mất điện thoại thì cũng không sao.

Cô lại đến ngân hàng một chuyến, cô rút năm mươi nghìn tệ rồi quay về nhà đặt tiền vào trong áo quần của cậu Lâm, năm mươi nghìn tệ này, xem như tiền viện phí thuốc men cho cậu, hơn nữa, cô không thể đưa nhiều, cô cũng không biết bên Lệ Thành như thế nào, cô còn phải học đại học, cô cần chỗ tiền này.

Sau đó cô thu dọn đồ đạc của mình, khoảng mười một giờ trưa, cô rời khỏi nơi mà cô đã ở mười bốn năm trời, nhà của người khác.

Ngồi tàu điện từ Minh Thành tới Lệ Thành mất khoảng hai tiếng đồng hồ, hoặc là ngồi tàu lửa bốn tiếng, đi tàu lửa rẻ hơn đi tàu điện hơn một nửa, cuối cùng Lâm Khuynh chọn ngồi ghế cứng tàu lửa.

Tiền trên người một đồng một cắc cô cũng không muốn lãng phí.

Cả quãng đường, cô đều rất thấp thỏm, cô chưa bao giờ đi quá xa nhà, bởi vì tuổi bà ngoại đã cao, đi lại không tiện, không thể đưa cô đi đến những nơi quá xa, cậu Lâm mợ Dương đưa Lâm Hồng Huy đi du lịch, cô cũng chưa bao giờ có phần, cậu Lâm vốn muốn đưa cô đi theo, nhưng mợ Dương lại không đồng ý.

Từ nhỏ Lâm Khuynh đã ăn nhờ ở đậu nên cô sớm học được cách quan sát lời nói và hành động của người khác, vì vậy sau khi cậu Lâm nhắc tới thì cô đều chủ động từ chối, không muốn để mợ Dương chỉ trỏ bà ngoại một cách mập mờ.

Cả quãng đường bốn tiếng đồng hồ, cô cũng không động đậy, đeo khẩu trang, cũng không dám nói chuyện với người khác, sau khi xuống xe đứng ở cửa ga tàu do dự một lúc lâu, đã bảy rưỡi rồi, trời cũng đã tối, nhưng ánh đèn rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời thành phố, không có một bóng sao.

Đây là một thành phố vô cùng xa lạ, khiến lòng cô run sợ.

Cô nắm lấy điện thoại, cô có số điện thoại của Vân Cao Lãng, trước khi bà ngoại mất đã đưa lại cho cô, nói với cô nếu như mợ Dương đối xử với cô thực sự không tốt, thì bảo cô đi tìm bố.

Dù gì cũng con gái ruột của mình, Vân Cao Lãng cho cô một căn phòng chắc là có thể nhỉ?

Nhưng đã giờ này rồi, cô gọi điện tới có phải có chút không nên không, nói không chừng cả nhà người ta đang ăn cơm, bầu không khí tốt như vậy, cô giống như sẽ làm cụt hứng đi vậy.

Nghĩ một hồi, cô vẫn định ngày mai mới lại đi tìm Vân Cao Lãng, dù gì cũng không cần phải một lúc đối mặt với cả một nhà như vậy, lúc này đi tìm Vân Cao Lãng, nói không chừng lại được đón về nhà, một nhà vây quanh lại, nghĩ thôi cũng thấy bối rối.

Cô vẫy tay gọi một chiếc taxi, định đến tìm một khách sạn ở bên cạnh Trung tâm thương mại thế giới trước, cô tra trên mạng rồi, công ty của Vân Cao Lãng ở ngay bên cạnh.

Công ty may mặc Vân Lai, là một công ty may mặc nổi tiếng ở Lệ Thành, những thứ này cô đã tra trên mạng, những năm nay biết được từ trong miệng của cậu Lâm, mợ Dương còn có bà ngoại, quy mô công ty của Vân Cao Lãng vô cùng lớn, vậy nên mợ Dương mới luôn nói nhà họ Vân có tiền, ghét bỏ cô ở nhà họ Lâm mà không chịu rời đi.

Lên xe chưa được bao lâu, lúc nãy trời vừa nổi gió lạnh, đột nhiên lại đổ mưa, những hạt mưa tí tách đập vào cửa sổ xe.

Bác tài bật cần gạt mưa: “Mưa tháng 7 tháng 8 nói mưa là mưa, không cho chuẩn bị một chút nào cả.”

Lâm Khuynh không biết tiếp lời như thế nào, trầm mặc.

Qua được một lúc, bác tài nhận điện thoại, nói giọng địa phương, Lâm Khuynh nghe không hiểu, khẽ cắn môi, cô thực sự không biết có thể sống nổi ở Lệ Thành này không?

Bác tài cúp điện thoại thì đột nhiên dừng xe lại bên lề đường: “Cô bé, thật ngại quá, vợ tôi sắp sinh rồi, tôi phải về nhà đưa vợ tôi đi bệnh viện, hai chỗ này không thuận đường, tôi bỏ cháu ở đây, cũng không lấy tiền của cháu, thật xin lỗi.”

Lâm Khuynh ngơ ngác bước xuống xe, cô nhìn chiếc xe taxi mất hút không thấy đâu nữa nhưng vẫn chưa hoàn hồn.

Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ.

“Ầm ầm...” Sấm chớp ngay lập tức lóe lên, chớp sáng cả một mảng trời, dọa Lâm Khuynh một phen.

Những hạt mưa rơi xuống đất văng vào giày và ống quần của cô, cô bước vào bên trong. May mắn là bác tài thả cô xuống ở một trạm xe buýt, còn có thể che bớt mưa, nếu không sợ rằng cô đã ướt như chuột lột rồi.

Cô liếc nhìn các biển báo trên đường, điều còn bi thảm hơn việc bị thả xuống ở một trạm xe buýt trong cơn mưa lớn là không có một xe buýt nào đến Trung tâm Thương mại vào thời điểm này.

Lần đầu tiên cô đến Lệ Thành, cô hoàn toàn không biết đường này đi như thế nào, dùng phần mềm bản đồ còn xem không hiểu, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời tối mịt một cái, vài giọt mưa đánh vào mặt cô.

Sở Diệu ra tới trạm mới phát giác ra trời đổ mưa, nhưng cũng không sao, Hứa Trí bọn họ đã nói sẽ tới đón anh, còn nói sẽ làm “tiệc chúc mừng” cái gì đó, anh không có hứng thú, còn bọn họ thì lại rộn ràng như đến Tết, cũng chỉ là mượn một cái cớ đi ra ngoài chơi mà thôi.

“Anh Diệu, ở đây!” Hứa Trí vẫy vẫy tay.

“Mua con xe Rolls Royce rực rỡ này khi nào vậy?” Sở Diệu vỗ vào thân xe màu vàng, cũng khá hợp với phong cách của Hứa Trí đấy chứ.

“Năn nỉ cậu nhỏ của tôi một khoảng thời gian mới đồng ý mua cho tôi đấy, thấy thế nào, đẹp không?”

“Không tệ, tối nay đi đâu chơi?” Sở Diệu kéo cửa xe ra ngồi lên ghế phụ.

“Anh Diệu.” Phía sau có vài người con trai chen nhau thò đầu lên.

“Sao đều đến hết thế?” Sở Diệu cười nhẹ một cái, thắt kĩ dây an toàn.

“Còn không phải vì đón tiếp người đạt giải vàng của chúng ta sao, vinh quang có nhau mà, tổ chức ở câu lạc bộ Vân Thượng đi, thấy thế nào?” Nhà Nghiêm Lưu quản nghiêm như cái tên của dòng họ, đặc biệt là sắp lên 12 rồi, mấy cái cớ không chính đáng sẽ không được ra ngoài.

“Đều được, mấy cậu quyết đi.”

“Vậy quyết định thế nhé.” Hứa Trí khởi động xe, rời khỏi trạm tàu điện.

“Đừng lái nhanh quá, trời đang mưa.” Cả xe có đến năm người nhưng chỉ có mình Hứa Trí là thành niên thôi.

“Biết rồi, ài, anh Diệu, cậu gặp được cái người Lâm Khuynh kia chưa? Có nghe ngóng được từ người khác không, giải vàng mà cũng không đi nhận, không phải là khinh thường đấy chứ?” Hứa Trí nghiêng mặt nhìn Sở Diệu một cái.

“Chưa, ai biết được.” Khuỷu tay Sở Diệu chống trên cửa sổ xe, anh chống cằm, ánh mắt nhìn về phía trước.

Nói đến Lâm Khuynh, trong đầu Sở Diệu lại lởn vởn khuôn mặt của cô nhóc kia, trắng như sứ, thật giống như lời trong sách nói, vô tình tô điểm cho giấc mơ của người khác.

Ngón tay Sở Diệu cuộn lại, đáng tiếc là quá nhỏ, anh lại cười khẽ lắc đầu, thấy bản thân mình nghĩ có hơi nhiều, Minh Thành cách Lệ Thành xa như vậy, làm sao có thể gặp lại được chứ.

“Anh Diệu, cậu nghĩ gì thế? Sao lại mất hồn như vậy, Nghiêm Lưu hỏi cậu có muốn ăn chút gì đó không kìa, để gọi món trước, qua đó là có thể ăn luôn được rồi.” Hứa Trí vỗ Sở Diệu một cái.

Sở Diệu bừng tỉnh, anh ngồi thẳng người, ánh mắt tùy ý quét một cái: “Sao cũng được, ăn hay không ăn đều được...đợi đã...”

“Đợi cái gì?” Hứa Trí không hiểu gì cả.

“Đi sát bên lề đi, chậm chút.” Sở Diệu khẽ híp mắt, cô gái đứng ở trạm xe buýt ở phía trước, sao lại có chút giống cô nhóc kia?

“Làm gì vậy?” Hứa Trí nghi hoặc hỏi.

“Dừng xe.”

Hứa Trí đạp thắng xe, dừng ở bên cạnh trạm xe buýt: “Sao vậy anh Diệu?”

Sở Diệu nhìn qua cửa kính trông ra bên ngoài, ống quần của cô gái đều đã ướt nhẹp, có vẻ như đôi giày cũng đã không ổn rồi, khuôn mặt vốn dĩ hồng hào giờ đã trở nên tái nhợt.

Sao cô lại ở đây? Lẽ nào cô cũng là người Lệ Thành.

“Hứa Trí, có ô không?” Sở Diệu nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta một cái.

“Có.” Hứa Trí rút ra một chiếc ô từ trong xe mà cậu ta tự đem theo đưa cho Sở Diệu.

Sợ Diệu lại đưa cho Nghiêm Lưu: “Xuống xe đứa cái ô này cho cô nhóc kia.”

“Cái gì?” Người trong cả xe đều phát ngốc, họ không có nghe lầm đấy chứ?

“Nhanh lên, ở đây không được dừng lâu.” Hứa Trí giục Nghiêm Lưu.

Nghiêm Lưu hít sâu một hơi, cam chịu số phận xuống xe đưa ô.

Lâm Khuynh đã đứng đây rất lâu, trời ngày mưa không dễ bắt xe, cũng không có xe buýt đi ngang qua, giày tất đều ướt sạch rồi, may là mùa hè không thì bị chết cóng mất.

Đang do dự hay là gọi điện thẳng cho Vân Cao Lãng, thì nhìn thấy có một chiếc xe dừng lại ở bên này, cô đứng lùi ra phía sau, tránh bị nước mưa văng tới.

Có một bạn nam xuống xe, trên tay cậu ta có cầm một cái ô nhưng lại không mở ra, đi thẳng về phía cô.

Lâm Khuynh theo bản năng nắm chặt lấy điện thoại, cô có chút sợ, đã là buổi đêm rồi.

“Em gái à, cho em ô này, ở đây không dễ bắt xe, có người đón em chưa?” Nghiêm Lưu nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, luôn cảm thấy Sở Diệu không được đúng cho lắm, nhưng từ trước đến nay chưa thấy anh để tâm một cô gái như vậy, không phải cứ đến đưa thẳng cho người ta thì càng tốt sao.

“Cảm ơn cậu, không cần đâu, bố tôi sắp đến đón tôi rồi.” Nhiều vụ án giết người và vứt xác hiện lên trong đầu Lâm Khuynh.

Nghiêm Lưu cũng là một người tinh mắt, sao lại không nhìn ra được Lâm Khuynh đang sợ chứ, cậu ta thở dài một hơi, bỏ ô ở ngay bên cạnh: “Vậy sớm về nhà một chút, buổi tối dễ gặp người xấu.”

Nghiêm Lưu quay lại xe, Sở Diệu khua tay, Hứa Trí khởi động xe, nếu còn dừng ở đây nữa sẽ bị đưa ra thông báo vi phạm.

Nghiêm Lưu hét đòi tìm cái khăn, áo quần đều ướt cả: “Anh Diệu, anh đang chơi trò gì vậy? Cô nhóc đúng là xinh gái, nhưng xem ra còn quá nhỏ, thế này mà cậu cũng xuống tay được hả?”

“Làm việc thiện.” Sở Diệu dựa vào thân ghế, ngón trỏ sờ bên khóe môi, có chút đau đầu, anh cũng không biết mình đang phát điên cái gì nữa.

Có lẽ là vì lòng tốt.

Ừm, anh đúng là một người tốt.

“Sao cậu lại không tự mình đưa đi.” Nghiêm Lưu lau tóc.

“Giày tôi đắt.”

“Đm.” Nghiêm Lưu trợn tròn mắt: “Anh trai à, giày của tôi cũng đắt đó.”

“Cậu thôi đi, giày của cậu cũng được giật từ nhà tôi đó.” Hứa Trí cười đau sốc cả hông: “Ài, không phải, anh Diệu này, một chiếc ô một trăm nghìn tệ này của tôi, cậu cứ vậy mà cho người ta rồi? Tôi còn chưa kịp làm màu nữa.”

Sở Diệu thờ ơ liếc nhìn cậu ta một cái: “Không cần làm màu cũng đã giống làm màu rồi.”

“Phốc...” Một mũi tên đâm trúng trong ngực Hứa Trí.

“Anh, không phải anh nhìn trúng em gái kia rồi chứ? Anh là người có gia đình rồi đó.” Ngụy Chi Dật cười trêu chọc.

“Hahaha, đúng rồi cái chuyện này.” Hà Tử Khiên xúm lại đùa ghẹo: “Cậu là người có đính ước từ bé rồi đó, có vợ tương lai rồi, sao giống với tụi này được, không bằng nhường em gái xinh đẹp kia cho tụi này đi?”

Nghe đến cái này, Sở Diệu khẽ cau mày, để lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn: “Bớt nhắc đến cái chuyện nhạt nhẽo xa lắc xa lơ kia nữa đi, cậu xem ông đây giống người sẽ nghe theo mấy cái đính ước từ bé kia sao?”

Đã là thời đại nào rồi, còn đính ước gì nữa, tư tưởng phong kiến.

Lâm Khuynh nhìn chiếc xe đã đi xa, lúc này mới yên tâm hơn, xem ra cô nghĩ nhiều rồi.

Cô lại nhìn cái ô, do dự khoảng một giây, rồi vẫn qua đó lấy ô lên.

Trong lòng có chút ấm áp, mặc dù cô thật sự rất xui xẻo, nhưng thế giới này vẫn rất ôn nhu.

Có lẽ cái ô này cho cô dũng khí, cô gọi điện cho Vân Cao Lãng, không phải chỉ là nhờ người khác thôi mà, cô biết làm!

“Tút… tút...” Lâm Khuynh ngừng việc hít thở, một tay nắm chặt lấy cái ô, một tay nắm chặt lấy điện thoại, ngay lúc cô tưởng người kia không bắt máy thì điện thoại được kết nối: “Alo, ai vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play