“Vậy chúng ta xem hình chiếu đi. Nhưng trước khi xem, cô muốn nói về tình hình chung một chút. Lần này lớp chúng ta đã làm bài rất tốt. Nếu chúng ta có thể duy trì điểm số này trong kỳ thi tuyển sinh đại học, thì chuyện chiếm được hot search lần này không thành vấn đề.”

“Lần này có tổng cộng 17 trường tham gia thi tuyển, nhất nhì đều là trường chúng ta. Chuyện này so với xếp hạng lần trước còn có ý nghĩa hơn rất nhiều.”

Mọi người đều tập trung đem ánh mắt đổ dồn về phía Sở Diệu và Vân Khuynh, đặc biệt là Sở Diệu. Bởi vì Sở Diệu đã thi rất nhiều lần, điều đó đủ để chứng minh năng lực của anh, còn Vân Khuynh mới chỉ thi có một lần, có thể đã gặp được một chút may mắn.

Cô Triệu nở nụ cười, liếc nhìn qua Sở Diệu và Vân Khuynh sau đó nói: “Đặc biệt hơn nữa là, vị trí thứ nhất và vị trí thứ hai lần này có sự chênh lệch rất nhỏ, chỉ cách có một điểm. Tuy nhiên, khoảng cách giữa vị trí thứ hai với vị trí thứ ba lại là mười một điểm.”

Người ta nói kỳ thi đại học chính là một cây cầu độc mộc. Một điểm có thể đánh bại vạn người, nhưng sự chênh lệch giữa vị trí thứ hai và vị trí thứ ba lại là mười một điểm. Điều này càng kéo dài khoảng cách giữa vạn người ra xa hơn, không thể không cảm thấy ngưỡng mộ được.

Khi thành tích đủ tốt, một điểm hay hai điểm dường như không còn quá quan trọng. Bởi vì nếu bạn mất một điểm thì bạn vẫn ở vị trí đầu tiên, vinh quang vẫn thuộc về bạn.

Nhưng đối với những học sinh đang học ở các lớp trung bình, sự khác biệt của một điểm giống như là cả một thế giới.

Vân Khuynh khẽ cắn môi, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, tim đập nhanh hơn rất nhiều. Không thể nói là không hồi hộp, cô và Sở Diệu, chỉ có một người có thể đứng nhất.

Sở Diệu nghiêng người nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh, anh có vẻ bình tĩnh và không hồi hộp chút nào. Nhưng nếu tự đặt tay lên ngực, anh có thể nghe thấy tiếng trống đập trong lồng ngực của mình rất lớn.

Lần này liệu anh có phải là người sẽ thua cuộc không?

Sở Diệu thật sự bắt đầu cảm thấy không tự tin.

“Cô à, đừng úp úp mở mở như vậy nữa, mau cho bọn em xem ai nhất ai nhì đi.” Hứa Trí cũng không đợi được nữa, nhanh chóng lên tiếng. Giáo viên chỉ thích chơi trò đố chữ, đoán mò phiền phức như vậy. Cậu ta cược rằng Vân Khuynh nhiều hơn Sở Diệu một điểm, như vậy thì sẽ có trò hay để xem rồi.

“Được, vậy mau nhìn lên màn hình chiếu đi.” Vẻ mặt của cô Triệu vui vẻ, biết bọn họ đã rất sốt ruột rồi, cuối cùng chiếu kết quả lên màn hình.

Sở Diệu khẽ nắm chặt bàn tay dưới gầm bàn. Khi nhìn thấy tên mình xếp thứ nhất, anh theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Anh thật sự cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn có thể giữ được vị trí đứng đầu.

Còn chóp mũi của Vân Khuynh thì hơi nhăn lại, có chút thất vọng nói: “Thật đáng tiếc, chỉ kém có một điểm. Có thể cùng cậu kề vai sát cánh cũng chỉ kém có một điểm.”

Khoảng cách rất gần nhau, đó chỉ là một sai lầm nhỏ, nhưng Sở Diệu đã chiến thắng.

“Lần này Sở Diệu đã giành được quán quân với 739 điểm, Vân Khuynh đứng thứ hai với số điểm là 738. Cả hai em đều rất giỏi. Chúng ta hãy vỗ tay để chúc mừng bọn họ.” Cô Triệu vỗ tay dẫn đầu cho các bạn học khác trong lớp.

Ngay khi vừa có kết quả, ngay lập tức hiệu trưởng cũng đến để hỏi thăm và khen ngợi rất nhiều. Tuy rằng đã dạy học nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô Triệu được thầy hiệu trưởng khen ngợi. Đây đều là nhờ Sở Diệu và Vân Khuynh, hai đứa trẻ đã rất nỗ lực để mang về vinh quang.

Vân Khuynh ngẩn người ra một lúc, sau đó nhanh chóng khơi dậy tinh thần chiến đấu. Sau khi cẩn thận phân tích lại, sự chênh lệch một điểm này lại đến từ môn tiếng Trung.(Abilene x T Y T)

Vân Khuynh đúng thật là học nghệ thuật tự do không được tốt cho lắm, không tốt bằng khoa học, nếu không trước đây chắc chắn cô đã không chọn khoa học tự nhiên.

Đây không phải là vấn đề của Sở Diệu, anh học giỏi cả về nghệ thuật và khoa học. Cô đã thấy điểm số của Sở Diệu từ năm đầu tiên ở trường trung học trong danh sách ngôi sao của trường trước đó, anh rất xuất sắc về cả khoa học và nghệ thuật. Vân Khuynh đã rất ngạc nhiên khi chứng kiến một tài năng như vậy.

Cần phải có bao nhiêu nỗ lực mới có thể làm được điều này chứ?

Nếu cả hai đang học năm nhất của trung học, Vân Khuynh sẽ khó có thể chiến đấu được với Sở Diệu.

"Sở Diệu, cậu đừng đắc ý quá. Tôi chỉ là, chỉ là do lần này tay của tôi bị thương, kỳ thi lần sau nhất định tôi sẽ thắng cậu!" Vân Khuynh nhỏ giọng nói ra những lời khó nghe chỉ đủ cho một mình bản thân nghe thấy. Giọng nói của cô rất ngọt ngào, tuy lời nói khó nghe nhưng lại có chút "ngọt."

Sở Diệu nhếch môi nở một nụ cười sau đó nói: "Vậy cứ đợi đến lúc đó đi."

Dù sao giáo viên cũng đang ở đây, ai cũng không dám đề cao bản thân mình quá, ngay cả Hứa Trí cũng chỉ lặng lẽ ngồi, không dám quay đầu lại nhìn.

Sau khi mọi người đã xem xong kết quả, cô Triệu vỗ tay chuyển chủ đề.

"Còn có một chuyện nữa, lần này thi tuyển sinh đại học xong sẽ tổ chức một cuộc họp phụ huynh, dự định là sẽ vào cuối tuần này. Có thể là hai ngày thứ bảy và chủ nhật. Mọi người muốn tổ chức đi dã ngoại trước hay mở cuộc họp phụ huynh trước?"

Việc giáo viên chủ nhiệm tổ chức họp phụ huynh là điều rất bình thường ở trường trung học số 1 Lệ Thành. Giáo viên sẽ quyết định vào một trong hai ngày đã được định sẵn từ trước, bất kể là buổi sáng hoặc buổi chiều của một ngày nào đó. Nếu có thể thay phiên mở cuộc họp phụ huynh thì càng tốt, bởi vì bãi đỗ xe của trường không thể chứa được nhiều xe như vậy.

"Đi dã ngoại!"

"Đi dã ngoại trước!"

Dù tất cả đều đã vượt qua kỳ thi nhưng ai cũng muốn được vui vẻ một ngày trước khi chấp nhận "đau đớn."

Mỗi phụ huynh có những yêu cầu khác nhau đối với con cái của họ, không cần nhìn vào thành tích, đa phần đều là những câu nói như: "Con không thể học tập giống như Sở Diệu một chút được sao?" Hơn nữa, lần này không chỉ Sở Diệu có tên trong danh sách, mà còn có cả Vân Khuynh nữa.

Thật ra ai cũng muốn học hỏi Sở Diệu, nhưng không phải ai cũng có năng lực như vậy.

Cô Triệu đã sớm đoán được điều này, nên chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý cho cả lớp đi dã ngoại trước. Mỗi khi họp phụ huynh, cô rất ít khi "nói xấu" về học sinh của mình, nhưng nếu nhà trường có quy định phải nói ra thì cô không thể không nói.

Nhưng trong mắt của học sinh, cuộc họp phụ huynh chỉ giống như một câu chuyện lớn.

"Được rồi, thứ bảy tuần này chúng ta sẽ đi dã ngoại. Địa điểm đến sẽ là đỉnh núi Vân Vụ. Chúng ta sẽ tập trung tại trường lúc tám giờ sáng, và sẽ họp phụ huynh vào ngày chủ nhật lúc mười giờ sáng. Mọi người sau khi về nhà hãy thông báo cho phụ huynh…" Cô Triệu còn đang nói thì chuông tan học đã vang lên: "Chúng ta tạm thời nói như vậy trước đã, buổi tối cô sẽ nói với các em những điều cần lưu ý khi đi dã ngoại. Tiết học kết thúc."

Cô Triệu cầm tờ phiếu điểm trong tay đặt trên bàn giáo viên, ai muốn xem kỹ thì có thể lên xem, sau đó cô Triệu xoay người bước ra khỏi phòng học.

Giáo viên vừa đi khỏi, Hứa Trí ngay lập tức quay đầu lại, còn chưa kịp nói lời nào thì Sở Diệu đã đứng dậy rời đi.

Hứa Trí cảm thấy hơi sửng sốt một chút, không biết phải nói gì đành đưa tay lên xoa xoa đầu: "Có chuyện gì vậy? Anh Diệu không phải là đã bị đả kích rồi đấy chứ?"

Cậu ta còn chưa nói ra câu nào, tại sao anh Diệu đã đi luôn rồi?

Vân Khuynh lắc lắc cái đầu nhỏ, nâng lọn tóc trong tay lên rồi nói: "Có lẽ là sợ bị cậu lớn tiếng hỏi chuyện, vậy cho nên đã chuồn đi trước rồi."

"Tiểu khả ái, cậu nói như vậy khiến tôi rất đau lòng đấy. Tôi vẫn luôn một lòng hướng về cậu mà." Hứa Trí vỗ tay lên bàn, trên mặt để lộ ra biểu cảm không hài lòng.

"Cậu thôi đi, ở đâu có chuyện vui cậu cũng tham gia được. Cậu không phải một lòng hướng về Vân Khuynh, mà là cậu đang cố ý chọc giận Sở Diệu." Thẩm Diệu liếc mắt nhìn Hứa Trí, cậu ta thật không biết xấu hổ, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá.

“Vân Khuynh, lần này đi dã ngoại chúng ta có thể mang theo rất nhiều đồ ăn vặt. Nếu vậy thì thứ sáu tuần này chúng ta ra trung tâm mua sắm đi?” Đi ra ngoài chơi cái gì đó, cho dù mệt nhưng vẫn rất vui.

“Được đó, vậy chúng ta sẽ đi vào tối thứ sáu.” Vừa đúng lúc buổi tối hôm đó không có tiết tự học.

“Cả tôi nữa, tôi cũng muốn đi.” Hứa Trí giơ tay để cho mọi người thấy mình vẫn còn tồn tại. Thẩm Diệu liếc mắt nhìn cậu ta nhưng vẫn không phớt lờ mà hỏi: “Con trai mấy người cũng thích đồ ăn vặt sao?”

“Vô lý, tại sao con trai thì không thể ăn đồ ăn vặt được? Cậu có biết đây là đang kỳ thị không? Như vậy là không được! Là không có đ�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play