Chẳng mấy chốc
đã đến thứ sáu, buổi chiều mọi người đã bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên,
không thể giữ nổi sự bình tĩnh. Sau kỳ thi lớn tất cả mọi người đều cần phải
thư giãn, vừa đúng lúc đi dã ngoại, làm sao mọi người có thể bình tĩnh được?
Mấy người hẹn
nhau đi siêu thị ăn tối sau đó đi mua đồ, Vân Khuynh và Thẩm Diệu đếm qua sơ
bộ, năm người cùng nhau đi trong đó có Nghiêm Lưu.
Lần này Thẩm
Diệu thi rất tốt, cô ấy đứng thứ tám trong lớp, nằm trong top mười. Nhóm người
này một nửa đều là các thành viên có điểm cao trong lớp, Hứa Trí đứng thứ năm,
Nghiêm Lưu đứng thứ sáu.
Có chính xác
tất cả năm người, vì vậy Hứa Trí không yêu cầu tài xế đến đón bọn họ nữa. Cậu
ta đích thân lái chiếc Lamborghini sang trọng của mình đến đó.
Vân Khuynh ngồi
trong xe thở dài nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, là Nghiêm Lưu đã đưa một chiếc ô
cho. Nếu không tôi đã trở thành con gà bị dính nước mưa rồi.”
“Vân Khuynh,
lúc đó cậu còn nghĩ tôi là người xấu có đúng không?” Nghiêm Lưu thắt dây an
toàn kỹ càng ngồi ở phía trước, quay đầu lại sau hỏi.
“Đúng vậy, tôi
xin lỗi. Lúc đó trời vừa tối vừa mưa rất to, chúng ta lại không quen biết nhau.
Hơn nữa trong đầu tôi lúc đó chỉ toàn là chuyện giết người ném xác nên không
thể không lo lắng được.” Khi lần đầu tiên cô đến Lệ Thành, hôm đó thời tiết rất
xấu, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy trong đêm tối thế này chắc chắn sẽ có
chuyện gì xấu xảy ra.
“Bình thường
thôi, nhưng thật ra chuyện này không phải do tôi có chủ ý làm, chỉ là có người
muốn giúp đỡ người khác mà không muốn nhận. Đó là…”
“Khụ khụ.” Sở
Diệu ho khan hai tiếng, cố gắng ra hiệu.
Nghiêm Lưu dừng
lại một chút nhưng vẫn không hiểu được ý tứ của Sở Diệu, tiếp tục nói: “Vẫn
là…”
“Khụ khụ!” Sở Diệu lại tiếp tục ho khan. Vân Khuynh nghi
ngờ liếc mắt nhìn anh rồi hỏi: “Sở Diệu, cậu bị sao vậy, bị cảm rồi đúng không?
Hình như cổ họng của cậu không được thoải mái sao?”
“Sao lại vậy
chứ, anh Diệu à, cảm thấy không thoải mái thì phải nói sớm một chút chứ. Ngày
mai chúng ta sẽ đi leo núi đấy.” Nghiêm Lưu ngồi ở phía trước không quay đầu
lại, vì vậy cho nên cậu ta không thể nhìn thấy sắc mặt của Sở Diệu đang tối sầm
lại.
“Đúng rồi Vân
Khuynh, tôi chỉ muốn nói rằng lần trước chính anh Diệu là người đã nhờ tôi đưa
ô cho cậu đấy. Lúc đó anh Diệu đang ngồi ở vị trí của tôi. Thời điểm đó tôi còn
cho rằng anh Diệu đã phải lòng cậu rồi.”
Sở Diệu nhắm
mắt lại, hít sâu một hơi, tự nhắc nhở bản thân rằng nổi giận sẽ làm tổn hại đến
thân thể, nếu không anh thật sự muốn đánh Nghiêm Lưu ngay bây giờ.
“A? Sở Diệu
cũng ở đó sao?” Vân Khuynh nhìn Sở Diệu bằng một ánh mắt không thể tin nổi. Cô
cho rằng đó là một sự trùng hợp tốt đẹp, là ông trời đã chỉ định cô cùng Hứa
Trí và Nghiêm Lưu kết bạn với nhau. Hóa ra tất cả những chuyện này đều là do Sở
Diệu, không có ông trời nào sắp đặt ở đây cả.
Là bởi vì Sở
Diệu đã nhận ra cô từ trước, nên anh mới chủ động đưa cho cô một cái ô đúng
không?
Sở Diệu di
chuyển tầm mắt sang chỗ khác, trong lòng cảm thấy khó chịu. Anh còn nhớ mình đã
từng nói với Vân Khuynh rằng anh không quen biết cô. Nhưng bây giờ Nghiêm Lưu
lại giống như tát vào mặt anh một cái vậy, Sở Diệu làm sao có thể yên tâm được?
“Tôi nói tại
sao ngay từ đầu khi Vân Khuynh chuyển đến, mấy người lại tỏ ra nhiệt tình như
vậy, thì ra là đã quen biết nhau từ trước rồi.” Thẩm Diệu cũng bật cười rồi
nói.
“Đúng vậy, lúc
đầu bọn tôi cũng không để ý đến Vân Khuynh, là anh Diệu nói chúng tôi dừng xe
lại xem.” Hứa Trí cũng biết Sở Diệu không muốn đem chuyện này nói ra ngoài, nếu
không trước đó đã không cố gắng ngăn cản Nghiêm Lưu. Nhưng cậu ta đã nói ra hết
rồi, Hứa Trí có đổ thêm dầu vào lửa cũng không có vấn đề gì. Dù sao thủ phạm
cũng không phải mình, cậu ta chỉ là tùy tiện nói một câu mà thôi.(Abilene x T Y
T)
“Tập trung lái
xe đi, đừng nói mấy chuyện nhảm nhí nữa.” Sở Diệu giơ chân đá vào ghế của Hứa
Trí một cái.
“Này, anh Diệu,
cái ghế này của tôi đáng giá mấy chục vạn đấy. Cậu cẩn thận một chút, đừng có
làm hỏng.” Nói xong Hứa Trí vội vàng ngậm miệng lại ngay lập tức. Tuy rằng cậu
ta rất muốn tham gia cuộc vui, nhưng cũng phải biết tự lượng sức mình chứ đúng
không?
“Chậc…Anh Diệu,
có phải tôi đã nói cái gì không nên nói rồi không?” Lúc này Nghiêm Lưu mới phát
hiện ra giọng nói của Sở Diệu có gì đó không đúng.
“Cậu không mở
miệng cũng không ai nói cậu bị câm đâu.” Sở Diệu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa
sổ. Tất cả bọn họ đều là một đám phá hoại, vô dụng.
Bầu không khí
trong xe trở nên có chút ngượng ngùng.
Trong lòng của
Vân Khuynh hiểu rõ, Sở Diệu quá xấu hổ nên mới tức giận như vậy. Bởi vì trước
đây anh đã từng khẳng định chắc chắn rằng không quen biết cô, vậy mà kết quả
lại là chủ động đưa cho cô một chiếc ô.
Cô đột nhiên
lại cảm thấy có chút ngọt ngào. Hai người chỉ mới gặp nhau một lần mà anh đã
tốt bụng như vậy, hơn nữa chiếc ô này đưa đi thì chưa chắc có thể lấy lại, lúc
đó hai người còn không biết sẽ gặp lại nhau.
Đến khi hai
người gặp lại nhau một lần nữa, Sở Diệu cũng không nhắc gì về chuyện chiếc ô.
Điều này khiến cô nghĩ đây là sự ưu ái của Hứa Trí và Nghiêm Lưu, Vân Khuynh
cảm thấy hơi áy náy.
Sở Diệu thật sự
là một người rất tốt.
Lúc sau mọi
người không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Đến siêu thị,
Vân Khuynh cố ý đi ở phía sau để chờ Sở Diệu, cô hơi ngẩng đầu lên, nở một nụ
cười rồi nói: “Sở Diệu, cảm ơn cậu vì chiếc ô.”
Anh nhất định
không biết, vào đêm mưa gió như thế đưa cho cô m ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).