Vân Khuynh thấy những lời này thì bật
cười: [Cậu tự luyến vậy, tại sao lại đánh nhau, lỡ như bị xử phạt thì phải làm
sao?]
Bây giờ vẫn là học sinh, nếu xử phạt
cần phải bị treo trên học bạ, cho dù không bị xử phạt, bị gọi phụ huynh cũng
không tốt.
Sở Diệu ngồi xuống, ngón tay xoa xoa
mặt sau điện thoại: [Cậu ta muốn chết, không trách tôi được, cậu thế nào rồi?]
Sở Diệu ghét nhất là đàn ông không có
gan, nếu Trình Kiện trút giận lên người anh, anh còn có thể liếc mắt một cái,
bắt nạt một cô gái thì có bản lĩnh gì, đàn ông như vậy còn sống đúng là lãng
phí.
Vân Khuynh cắn cắn môi, nhìn thoáng qua
đầu gối: [Tôi không sao, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, vừa rồi cô Triệu đã cho
tôi ở nhà nghỉ ngơi rồi.]
[Xin lỗi, đã làm phiền cậu.] Trình Kiện
và Vân Khuynh có thể có thù oán gì, còn không phải vì anh.
Vân Khuynh mỉm cười: [Không có việc gì,
không phải cậu đã báo thù cho tôi rồi sao? Chắc là cậu ta bị đánh rất chật vật,
cảm ơn cậu.]
[Ừ, cậu nghỉ ngơi cho tốt.]
Sở Diệu trong lòng có chút loạn, không
biết nên nói cái gì, dứt khoát không nói.
Vân Khuynh gật đầu, lại tìm Hứa Trí hỏi
chuyện đánh nhau, muốn Hứa Trí đi hỏi chuyện này có náo loạn hay không, sau khi
Hứa Trí trả lời mới hoàn toàn yên tâm.
Nằm ở trên giường, trong lòng tràn đầy
cảm xúc, vô cớ bị đẩy ngã vào bệnh viện, Sở Diệu lại cùng người khác đánh nhau,
hôm nay trôi qua thật sự là đặc sắc.
Bởi vì bị thương, hiện tại ngoại trừ đi
WC cô cũng không cần xuống giường, dì Tưởng cái gì cũng sắp xếp xong xuôi, hoa
quả đồ ăn vặt còn kém chút nữa là đưa đến bên miệng cô, ngay cả cơm tối cũng là
dì Tưởng đưa lên.
Nhưng dì Tưởng đối xử với cô thật sự
rất tốt, khiến Vân Khuynh có ý định đối xử với dì Tưởng như người thân.
Có thể là bởi vì Vân Khuynh từ nhỏ cũng
rất ít được người khác ngoài bà ngoại quan tâm, cho nên một chút quan tâm cũng
vô cùng trân quý.
Dì Tưởng đối tốt với cô, cô cũng muốn
báo đáp dì.
Buổi tối Tiểu Ngọc đến chơi với cô một
lát, Tiểu Thần còn lấy đồ ăn vặt trân quý của mình ra cho cô ăn, tất cả những
thứ này, cho cô cảm giác vô cùng ấm áp.
Bởi vì đại hội thể dục thể thao, hai
ngày nay không có bài tập, thế nhưng ngủ lại ngủ không được, suy nghĩ một hồi,
Vân Khuynh vẫn mở trò chơi, tuy rằng cánh tay cô bị thương không thể vận động
kịch liệt, nhưng có thể đi xem "Nghiêu" có ở đây hay không.(Abilene x
T Y T)
Lúc cô đi lên Nghiêu vừa vặn ở đó, cô
truyền tin đến bên cạnh Nghiêu: [Nghiêu, cậu chạy bản đồ sao?]
[Cậu có mang nó không?] Sở Diệu chính
là theo thông lệ đi lên xem, bởi vì trước đó hầu như mỗi ngày hai người đều sẽ
chơi một hồi, đại đa số thời gian đều là Nấm nhỏ dẫn anh chạy bản đồ, tuy rằng
kỹ thuật thật sự rất tốt.
Vân Khuynh thở dài: [Hôm nay tôi không
mang được, tôi bị ngã, cánh tay bị thương, bây giờ là một tiểu phế vật.]
Sở Diệu nhìn thấy những lời này, cổ
họng siết chặt, đôi mắt co lại, một ý niệm trong lòng dấy lên, sẽ không trùng
hợp như vậy chứ?
Yết hầu của của lăn lên lăn xuống, bàn
tay đánh chữ lại có chút không bị chi phối: [Sao lại ngã? Nghiêm trọng không?]
Vân Khuynh thành thật nói: [Không quá
nghiêm trọng, bị một người đẩ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).