Chờ Sở Diệu ôm người đi rồi, mọi người
mới kịp phản ứng, Hứa Trí và Thẩm Diệu đi theo, có người đi báo cáo cho giáo
viên, còn có người nhìn Trình Kiện, ánh mắt cũng không tính là thân thiện.
Trình Kiện vừa rồi quá kích động, tỉnh
táo lại bắt đầu luống cuống, cũng không ngờ cô lại ngã nặng như vậy, trong mắt
chỉ có bóng lưng Sở Diệu ôm Vân Khuynh, Trình Kiện đứng ngây người tại chỗ.
Vân Khuynh đau đến nhíu chặt mày, không
hề chuẩn bị ma sát, làm trầy xước lớp da này, có vết máu rỉ ra, không đành lòng
nhìn.
Cơ bắp trên cánh tay Sở Diệu cứng ngắc,
anh ôm Vân Khuynh, không dám nhẹ cũng không dám nặng, đây là lần đầu tiên anh
ôm một cô gái.
Vân Khuynh tựa vào trong ngực anh, nước
mắt lưng tròng, cắn răng chịu đựng: "Sở Diệu, tôi có thể đi được, cậu mau
thả tôi xuống."
Cô mặc dù không tính là nặng, nhưng
cũng là bạn cùng lứa tuổi, Sở Diệu mới chạy xong, làm sao còn đủ sức lực ôm cô.
"Im miệng." Sở Diệu không
nhìn cô nữa, nhìn đường, mỗi bước đều rất vững, sợ cô ngã.
Vân Khuynh trừng mắt nhìn, đem nước mắt
thu hồi lại, không dám nhiều lời nữa, kỳ thật cô cũng đau đến không muốn mở
miệng, sớm biết vậy đã không mặc áo ngắn quần đùi.
Cũng may phòng y tế cách sân thể dục
rất gần, Sở Diệu rất nhanh ôm Vân Khuynh tới, bác sĩ đột nhiên thấy hai người
đi vào mặt tươi cười đều trở nên cứng đờ, cho rằng đã xảy ra chuyện gì lớn.
"Làm sao vậy? Đây là?"
Sở Diệu rón rén đặt người lên ghế:
"Cô, cậu ấy bị ngã, cô xem có bị thương ở đâu không, khuỷu tay và đầu gối
đều chảy máu."
"Ngã nặng như vậy." Bác sĩ
nhìn thoáng qua, toàn bộ khuỷu tay trái bị ma sát một mảng lớn, trên đầu gối
cũng bị thương không nhẹ: "Trước tiên khử trùng cầm máu, có thể cử động
sao? Chắc là không bị thương đến xương chứ."(Abilene x T Y T)
Hai ngày nay đại hội thể dục thể thao,
có không ít học sinh tới nơi này, đều là bởi vì các loại nguyên nhân, ngã bị
thương ngày hôm qua cũng có một người, bởi vì nhảy xa, trẹo chân.
"Có thể cử động, chỉ là hơi đau,
chắc là không đến mức gãy xương." Vân Khuynh nhẹ nhàng cử động tay và
chân, kỳ thật không tính là nghiêm trọng lắm, cô có thể đi, chỉ là đột nhiên bị
ngã đến choáng váng, không kịp phản ứng, hơn nữa ma sát lớn như vậy, chỗ chảy
máu đau rát.
"Quá không cẩn thận, tôi khử trùng
cho em trước." Bác sĩ lấy i-ốt ra.
Vân Khuynh gạt tầm mắt sang một bên, cô
không muốn nhìn lắm.
Sở Diệu vươn tay: "Đau thì cào
tôi."
"Không sao, không đau." Vân
Khuynh không có gan bắt lấy tay Sở Diệu, vừa rồi làm phiền Sở Diệu ôm cô tới
cũng rất ngượng ngùng.
Động tác của bác sĩ rất nhẹ, nhìn một
cô gái nhỏ bé như Vân Khuynh là biết cô sợ đau, nhưng rốt cuộc là vết thương
mới, nhẹ hơn nữa cũng khó tránh khỏi có chút động đến miệng vết thương, Vân
Khuynh cắn môi chịu đựng, không muốn hét lên.
Sở Diệu lại cầm tay Vân Khuynh trấn an
cô, rất nhanh cô Triệu đã tới.
"Bác sĩ Lâm, vết thương của Vân
Khuynh không nghiêm trọng chứ?" Cô Triệu nghe nói Vân Khuynh bị thương cũng
rất lo lắng, hơn nữa kỳ thi giữa kì cũng sắp bắt đầu.
"Cô Triệu, là học sinh của cô à?
Hình như xương không bị thương, tôi khử trùng trước, lát nữa đi bệnh viện kiểm
tra xem có an toàn không. Phòng y tế của trường chỉ đơn giản là xử ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).