Hứa Trí với lấy chìa khóa xe và rời đi.
Sắc mặt của cậu ta cực kỳ không tốt,
thậm chí là vô cùng tệ.
Đến nơi, cậu ta không thèm gọi cho Thẩm
Diệu nữa mà trực tiếp đi tìm.
Quả nhiên nhìn thấy Thẩm Diệu và Tống
Cẩn Ngôn đang ngồi bên cửa sổ.
Hứa Trí đảo mắt một vòng, nơi này hầu
hết đều là một nam một nữ ngồi cùng nhau, chẳng trách người ta gọi đây là nhà
hàng tình nhân.
Từ xa nhìn lại, Thẩm Diệu đang cười
tươi như hoa, cặp má lúm đồng tiền hết sức duyên dáng. Ánh mắt Tống Cẩn Ngôn
dùng để nhìn cô cũng thật không thuần khiết. Tiền bối gì chứ, cũng chỉ là một
tên sói đội lốt cừu mà thôi.
Cảnh tượng này quá chướng mắt rồi.
Hứa Trí không chịu nổi nữa, lập tức
bước đến nắm tay Thẩm Diệu và kéo cô đi. Cậu ta cùng không quên cầm điện thoại
và ví tiền của cô.
Thẩm Diệu ngây ngốc, Hứa Trí đột nhiên
xuất hiện rồi lại kéo cô đi, rốt cuộc là cậu ta đang giở trò gì?
Tống Cẩn Ngôn thấy cảnh này cũng có
chút sững sờ rồi lập tức đuổi theo. Anh ta không nghĩ rằng Hứa Trí sẽ tìm đến
đây.
“A, Hứa Trí, cậu làm cái gì thế hả?”
Thẩm Diệu giãy giụa muốn rút tay ra nhưng Hứa Trí đã nắm tay cô rất chặt, với
sức của cô thì không thể giật ra được. Hôm nay cô còn đi giày cao gót, Hứa Trí
đi nhanh như vậy là muốn cô ngã chết hay sao?
Hứa Trí kéo cô đến cửa rồi nhét cô vào
trong xe, Thẩm Diệu suốt cả quá trình đều không kịp phản ứng.
Hứa Trí đóng sầm cửa xe lại, vừa hay
lúc này Tống Cẩn Ngôn cũng đuổi tới.
“Cậu làm gì vậy?” Tống Cẩn Ngôn cất
giọng chất vấn Hứa Trí.
“Bổn thiếu gia muốn làm gì thì làm cái
đó. Anh tốt nhất nên thôi vọng tưởng đi nếu không đừng có trách tôi tàn nhẫn!”
Ăn cơm gì chứ, không phải ăn ở đâu cũng
giống nhau sao? Cứ phải tới cái nơi này ăn làm gì hả?
Thẩm Diệu mới tới nơi này, không biết
đây là nhà hàng tình nhân thì cũng là điều đương nhiên, nhưng còn Tống Cẩn
Ngôn, anh ta đã ở đây hai, ba năm rồi, muốn nói không rõ nơi này là nơi như thế
nào thì thật là khó tin.
Đơn giản chỉ là anh ta đang giả ngu.
Hứa Trí rút từ trong túi ra mấy tờ tiền
màu đỏ: “Bữa cơm này của Diệu Diệu tôi trả.”
Thẩm Diệu muốn đẩy cửa bước ra ngoài
nhưng Hứa Trí đã khóa cửa lại, đến khi Hứa Trí lên xe thì cửa mới mở ra. Nhưng
cô còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Trí đã kịp khóa cửa lại và phóng xe ra ngoài.
Thẩm Diệu không nói nên lời.
Tống Cẩn Ngôn nhìn những tờ tiền màu đỏ
rơi xuống trên mặt đất, anh ta nắm tay thành quyền, Hứa Trí dựa vào cái gì chứ?
Cậu ta và Thẩm Diệu không có một chút quan hệ gì, cậu ta lấy tư cách gì để làm
thế này?
Hứa Trí đen mặt, phóng xe nhanh như
bay, may mắn là đoạn đường này vắng vẻ, không có nhiều xe qua lại, nếu không
Thẩm Diệu sợ rằng với tốc độ này cậu ta sẽ gây ra tai nạn liên hoàn mất.
Nhưng dù vậy, khi hệ thống n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.