Về lại phong
chung, Thẩm Diệu gửi tin nhắn cho cậu ta: [Cậu thanh toán làm gì? Nhiểu tiền
quá hả?]
Cũng không phải
ở Lệ Thành, qua bên này mọi người vốn dĩ đều đã nói rõ là chia đều rồi, cậu ta
làm gì vậy chứ.
Hứa Trí nhìn
thấy tin nhắn thì khóe môi khẽ nhếch lên, cũng có thể tượng tượng ra bộ dạng
bĩu môi của cô.
[Cho cậu mặt
mũi, được trai đẹp thanh toán cho có phải làm tăng thêm mặt mũi không.]
[Hờ hờ, tôi rất
cảm ơn cậu nhé, đốt tiền nhiều quá thì có thể chia cho tôi tiêu này.]
Thẩm Diệu lại
khinh khỉnh, cậu ta đúng là càng ngày càng phô trương.
Một giây sau
khi tin nhắn này vừa được gửi qua, Hứa Trí: [Chuyển tiền 8888]
[Lấy mà tiêu.]
Cần tiền không
phải quá đơn giản sao, chỉ sợ cô không cần.
Thẩm Diệu: [?]
[Cậu có bệnh
à?]
Thẩm Diệu bị
Hứa Trí dọa cho sợ, hôm nay bị làm sao vậy, đột nhiên trở nên tốt như thế, vừa
mua cơm trưa cho cô, vừa thanh toán, bây giờ còn đập thẳng tiền cho cô, cô sợ
dáng vẻ này thật chứ.
Thẩm Diệu:
[Chồn hôi đi chúc tết gà?]
*Chồn hôi đi chúc tết gà: Lấy lòng người khác với ý đồ
xấu. “Khụ khụ
khụ...” Một ngụm nước bị sắc trong cổ họng Hứa Trí, cậu ta khẽ cau mày: [Tự nói
mình là gà, lần đầu tôi nghe thấy đấy.]
Thẩm Diệu:
[...Cút.]
Hứa Trí cười
khẽ: [Đừng nghĩ bậy đó, cũng không có bao nhiêu tiền, lúc trước cậu còn ăn
nhiều hơn.]
Thẩn Diệu bĩu
môi, lúc trước là cô ăn, hai nhà là bạn lâu năm, cùng nhau chiếm tiện nghi của
nhau một chút thì không sao, nhưng lần này có nhiều người, chỉ là có hơi kỳ
quặc.
[Được rồi, cậu
đi ngủ đi.]
Nếu Hứa Trí đã
nói như vậy, Thẩm Diệu có nói cái gì nữa cũng chả có ý nghĩa gì, trả lời lại
hai câu rồi đặt điện thoại xuống.
Còn chuyển
khoản mà Hứa Trí gửi đến kia, bị cô lơ đi luôn.
*Bên Trung Quốc chuyển khoản qua hệ thống tin nhắn, người
chuyển cứ việc chuyển, nhưng người nhận có thể không cần nhận cho đến lúc bấm
chữ “Nhận” hoặc thả đó. Tối hôm sau,
Hứa Trí nhận được thông báo hoàn lại tiền.
Cậu ta cười
khẩy một tiếng, quả nhiên không nhận.
Tám giờ thứ hai
có tiết, hơn bảy giờ một chút đã tỉnh dậy, tự tưởng rằng còn sớm, kết quả thì
đến phòng học nhìn một cái, ở phía trước đều ngồi hết chỗ rồi, chỉ còn lại vài
chỗ phía sau.
“Lớp học đại
học nói rằng hay đến muộn và trốn tiết đâu rồi?” Đây chắc còn tích cực hơn cả
cấp ba, đến sớm như vậy sao.
“Có thể năm
nhất vừa mới khai giảng đó, nên khá có tính tích cực.” Thẩm Diệu đi về phía
sau.
Ngồi vào bàn
thứ ba từ dưới lên, cô nhìn về phía trước một cái, không thấy Hứa Trí đâu,
trong lớp có hơn tám mươi bạn, nhiều hơn lúc trước rất nhiều.
Còn mấy phút
nữa là vào học rồi, vẫn chưa nhìn thấy Hứa Trí, cô gửi tin nhắn cho cậu ta:
[Trốn học?]
Lúc Hứa Trí
nhìn thấy tin nhắn thì đang ở cửa sau, cậu ta giẫm chân đi vào, nhìn thấy Thẩm
Diệu, vội vàng giành lấy chỗ ngồi trước mặt bạn cùng phòng của mình.
Bạn cùng phòng
mơ màng không hiểu gì nhìn cậu ta một cái, thức dậy không tích cực, giành chỗ
lại tích cực vậy.
Hứa Trí vươn
tay khẽ vỗ vào Thẩm Diệu: “Cậu khá quan tâm đến tôi đấy chứ.”
Thẩm Diệu quay
đầu liếc cậu ta một cái: “Tôi sợ cậu làm mất mặt trường trung học số 1 của
chúng ta thôi.”
“Ồ, cảm ơn đã
khen nhé, bộ mặt của trường trung học số 1 đều dựa vào tôi chống đỡ.”
“Bớt dát vàng
lên mặt mình đi.” Thẩm Diệu ngồi ngay ngắn, lười để ý cậu ta.
Đúng lúc chuông
vào học reo lên, giảng viên chầm chậm bước vào.
Hứa Trí khẽ
chọc vào lưng Thẩm Diệu, Thẩm Diệu không trả lời cậu ta, cô không muốn bị bắt
lên làm tiêu biểu.
Hứa Trí nhướng
mày, thu tay về, đây mới là Thẩm Diệu mà cậu ta quen biết, cái gì mà ấm áp, đều
là giả tạo.
Tan học, Hứa
Trí nằm trên bàn, khẽ kéo lấy mái tóc dài của cô: “Cậu đến sớm như vậy, sau này
giữ chỗ cho tôi đi.”
Thẩm Diệu kéo
tóc lại, cô đập vào mu bàn tay của cậu ta một cái: “Tôi thấy cậu bị ảo rồi đó,
muốn tôi dậy sớm để giữ chỗ cho cậu?”
“Không phải dậy
quá sớm, cậu chỉ cạnh giữ lại chỗ bên cạnh cậu cho tôi là được, không phải lúc
trước chúng ta là bạn cùng bàn sao? Nhìn về việc chúng ta là bạn cùng bàn lâu
như vậy, cậu giúp tôi giữ chỗ đi.”
Hứa Trí cười
hihi, có dấu hiệu muốn ăn vạ.
“Vậy tôi được
lợi gì?”
Không có lợi
thì không thể dậy sớm, không có lợi gì Thẩm Diệu cũng lười để ý đến cậu ta.
“Sau này cuối
tuần đưa cậu đi ăn đồ ăn ngon của Nam Thành, lúc trước tôi có đến Nam Thành,
tôi còn có không ít bạn bè ở bên đây, vô cùng thân, thấy thế nào?”
“Không muốn đi,
nóng lắm.”
“Tôi có xe, sợ
gì.”
“Xe máy điện
nhỏ kia của cậu ấy hả?” Còn không cháy nắng chết à.
“Không phải là
xe điện, là xe ô tô, cho cậu mở điều hòa thoải mái.”
“Cậu lại mua xe
rồi?” Thẩm Diệu quay đầu lại nhìn cậu ta, không dám tin, con người này đúng
thật có khả năng phá tiền mà, học đại học thì mua xe đi� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.