Sở Diệu xoa nhẹ mặt, ngồi dậy: [Rừng nhiệt đới sẽ tiêu hao năng lượng, hết năng lượng thì đến giá cắm nến bên cạnh để bổ sung, nấm cũng có thể.]

Bên kia Vân Khuynh trả lời lại trong giây lát: 【Tối quá, tôi không biết ở đâu, rơi người vàng nhỏ thì phải làm sao?】

Vân Khuynh rất buồn rầu, cô chỉ muốn tự chơi một mình một xíu, kết quả vất vả lắm mới tìm được hai mươi mấy người vàng nhỏ, thì rơi ngay ba cái, cảnh tượng người vàng nhỏ rơi xuống như là một phen kiếm đâm, thật đúng là hình tượng, giống như đâm một dao vào tim cô vậy.

Sở Diệu dở khóc dở cười, xoa xoa khoé miệng: 【Vậy cậu về ngộ cảnh, bổ sung năng lượng rồi lại quay lại, rơi sẽ rơi rụng ở các nơi, không biết nơi nào.】

Vân Khuynh cắn môi: 【Cũng được.】

Xem ra cô lại phải tìm từng cái rồi.

Trò chơi này khó quá, Vân Khuynh bứt tóc một hồi, suy nghĩ một lát, cô quyết định mở một cái sân luyện, luyện tập kĩ thuật trước một chút.

Vân Khuynh vẫn luôn là tính cách không chịu thua, càng khó khăn nhiều cô càng thích khiêu chiến, còn không phải chỉ là một trò chơi thôi sao, sao có thể làm khó được cô.

Sau đó Vân Khuynh không gửi tin nhắn nữa, Sở Diệu đợi một lúc, bỏ điện thoại sang một bên đi rửa mặt, rửa mặt xong có người tới gõ cửa.

“Anh, ăn sáng thôi.” Sở Huyền đầu đinh nhỏ mới học lớp năm mặc quần yếm màu xanh lá cây ngửa đầu nhìn anh, trong tay còn cầm một cái bánh bao.

“Ừm, em ăn xong thì đi làm bài tập đi.” Sở Diệu gội sạch đầu, sợi tóc còn nhỏ nước.

“Em không biết viết, anh trai dạy em đi.” Sở Huyền chớp chớp mắt: “Anh ơi, khi nào thì mẹ về ạ? Em nhớ mẹ.”

Sở Diệu mím môi, ngồi xổm xuống nắm lấy vai cậu: “Mẹ đang đi công tác, không về nhanh như vậy được, em nhớ mẹ thì có thể gọi video cho mẹ.”

Đại nghiệp của nhà họ Sở lớn, bố là chủ tịch niêm yết của công ty, mẹ cũng là nữ cường, diễn viên vũ đạo chuyên nghiệp, bay đến khắp cả thế giới, hai vợ chồng đều một tháng khó về nhà một lần.

Sở Diệu là nhờ bảo mẫu với người giúp việc chăm sóc mà lớn lên, Sở Huyền thật ra may mắn hơn so với anh, ít ra còn có anh chăm sóc.

Sở Huyền có chút không vui, dẩu miệng: “Nhưng gọi video không thấy mẹ.”

“Anh cũng không thấy được, Tiểu Huyền đã là nam tử hán nhỏ rồi, quấn lấy mẹ làm cái gì? Bảo em luyện tập đánh đàn em đã luyện xong chưa?” Sở Diệu đối mặt với em trai 6 tuổi này, khó dịu dàng được.

Nói Tiểu Huyền được anh nuôi dạy lớn lên cũng không ngoa, tình cảm không bình thường.

“Em đi luyện tập ngay đây, anh đừng buồn, mẹ sẽ về nhanh thôi.” Sở Huyền vỗ bả vai của Sở Diệu y hệt, lại trấn an Sở Diệu giống như một người lớn nhỏ vậy.

“Được, đi đi.”

Sở Diệu nhìn Sở Huyền lộc cộc xuống lầu, từng bước từng dấu chân, anh đã lớn từng này rồi, nào còn để ý bố mẹ có về nhà hay không, lúc cần ở nhà thì không ở, bây giờ cũng không cần nữa rồi.

Khi còn nhỏ còn sẽ oán trách bố mẹ, nhưng lớn rồi, Sở Diệu lại cảm thấy không sao cả, bố mẹ cũng là người, bố bôn ba vì cái nhà này, bây giờ anh có thể có cuộc sống như bây giờ, đều là nhờ một tay bố, mẹ vốn chính là diễn viên vũ đạo chuyên nghiệp, vì sinh anh và Tiểu Huyền cũng đã im lặng mấy năm, bây giờ đi làm chuyện mình thích cũng không có gì đáng trách.

Không ai là cần phải hy sinh mình vì người khác, cho dù là bố mẹ.

Sở Diệu về phòng lau khô tóc, thay quần áo, thoáng nhìn qua điện thoại, không có tin nhắn, lấy điện thoại xuống lầu ăn cơm, còn phải dạy Tiểu Huyền làm bài tập và đàn dương cầm.

*

Vân Khuynh bên này vừa sang sân luyện nhỏ thì Vân Cao Lãng gõ cửa đi vào, cô đành phải buông điện thoại xuống.

“Bố.” Vân Khuynh đứng lên.

“Tiểu Khuynh ngồi đi, ăn ít hoa quả, học tập vất vả, bố nghe nói lần này con thi vật lý khá tốt?” Vân Cao Lãng biết thành tích của Vân Khuynh tốt, nhưng không xem thành tích lúc trước của cô, tình huống rốt cuộc là như thế nào cũng không rõ lắm.

“Cũng được, điểm tuyệt đối.” Lòng Vân Khuynh hơi lo lắng, cô không nghĩ chỉ là một bài kiểm tra mà ông cũng phải hỏi.

“Giỏi vậy sao.” Vân Cao Lãng nở nụ cười: “Còn giỏi hơn so với bố năm ấy, cho đến bây giờ bố vẫn chưa từng thi được điểm tuyệt đối đâu, có phải tuần sau có bài kiểm tra hàng tháng không, có tự tin không?”

Thật ra Vân Cao Lãng cũng hơi câu nệ, Vân Khuynh cũng đã lớp 12 rồi, lần đầu tiên ông hỏi thành tích của cô, cũng sợ cô bất mãn.

“Chắc không phải là vấn đề gì lớn.” Vân Khuynh cũng không dám cam đoan.

“Được, nếu bài kiểm tra hàng tháng lần này thi được trong top 10 toàn khối, lễ Quốc Khánh bố sẽ đưa con đến đảo Bali chơi.” Mặt Vân Cao Lãng tràn đầy ý cười, có sự kiêu ngạo của người làm bố.

Vân Khuynh sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc nhìn ông, loại câu nói giống như khen thưởng trẻ con này, bây giờ nghe cảm thấy thật không ổn, bây giờ cô đã lớp 12 rồi.(Abilene X T Y T)

Còn Vân Cao Lãng lại tưởng ông để mục tiêu cao quá rồi, chà chà tay sửa miệng: “Hay là thi được trong top 50 toàn khối?”

“Không cần, bố, con có thể thi được nằm trong top 10 toàn khối.” Thi đạt top 1 thì Vân Khuynh không chắc, nhưng top 10 thì có thể.

“Ha ha, được, vậy quyết định vậy nhé, làm bài tập đi, chú ý kết hợp làm việc với nghỉ ngơi, mệt mỏi thì xem TV, cũng có thể xuống lầu chơi với Tiểu Ngọc và Tiểu Thần, dì Tưởng của con đối với con như thế nào?”

Vân Cao Lãng bận chuyện công ty, thường xuyên xã giao đến khuya, Tưởng Mai làm nội trợ, nên Tiểu Khuynh chỉ đành nhờ bà ấy chăm sóc.

“Khá tốt.” Vân Khuynh gật đầu, trước khi cô tới, chỉ là muốn có một gian nhà để ở, có thể học xong lớp 12, nhưng kết quả hiện giờ đã vượt xa dự đoán của cô.

Cô có thể cảm nhận được, dường như bố rất áy náy với cô, lúc nói chuyện với cô đều rất cẩn thận, như là sợ xúc phạm cô.

“Vậy thì tốt rồi, có chuyện gì nhớ nói cho bố, tiền tiêu vặt có đủ dùng không?”

“Đủ dùng.” Vân Cao Lãng chuẩn bị một cái thẻ ngân hàng cho cô, tháng này chuyển ba vạn vào, nhưng dùng đến lúc tốt nghiệp cấp ba Vân Khuynh cũng không dùng hết.

Đương nhiên, đó là do Vân Khuynh không biết cả đêm hôm qua ăn ở quán Giang Đông hết bao nhiêu tiền, nếu không nếu như mời khách thật thì sẽ tiêu hết.

Vân Cao Lãng có được câu trả lời khẳng định, nên không ở lại thêm, ra khỏi phòng ngủ của Vân Khuynh, ông giơ tay xoa trán, đều nói là con gái lớn tránh bố, đặc biệt là Tiểu Khuynh không phải do ông nuôi nấng từ bé mà lớn, nên càng không biết ở chung với cô như thế nào.

Hơn nữa còn có hơi châm chọc, đây chính là con gái ruột của mình mà.

Haizz, Cao Vân Lãng thở dài lắc đầu rời đi.

*

Tuần này có bài kiểm tra hàng tháng thứ 6 thứ 7, sau đó nghỉ tết trung thu ba ngày, hình thức kiểm tra hàng tháng và thi đại học cũng không khác nhau lắm, dùng bài kiểm tra đánh giá toàn diện, thi hai ngày là xong.

Tuy rằng sắp tới bài kiểm tra hàng tháng, giáo viên dạy học vẫn tiến hành bình thường, Vân Khuynh cũng không gặp mấy người cố ý ôn tập, hỏi mới biết, mọi người sớm đã làm quen với bài kiểm tra lớn lớn nhỏ nhỏ như vậy rồi, đến kì sau sẽ còn có bài kiểm tra hàng tuần, căn bản sẽ không có thời gian ôn tập, học được bao nhiêu thi bấy nhiêu, có thể thi được bao nhiêu thì thi bấy nhiêu.

Như vậy xem ra sự chênh lệch giữa Minh Thành và Lệ Thành rất lớn, nhưng Lệ Thành náo nhiệt hơn Minh Thành, xem như đây là một trong những thành phố náo nhiệt nhất đất nước, áp lực cạnh tranh lớn cũng là bình thường.

Vân Khuynh hơi lo lắng, nếu không thi được trong top 10 thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thất hứa với bố.

Lúc này, Hứa Trí cái hay thì không nói, nói cái dở.

“Vân Khuynh, bài kiểm tra hàng tháng lần này tính thi được hạng mấy đây, có tin tưởng là sẽ vượt qua Sở Diệu không?” Hứa Trí vắt chéo chân.

“Cậu còn muốn mời thêm một bữa à?” Tay Vân Khuynh sờ cằm nhoẻn miệng cười.

“Tôi không đãi, anh Diệu nói muốn đãi khách.” Hứa Trí trợn tròn mắt nói dối.

Sở Diệu nhấc mí mắt lên: “Hứa Trí, tôi thấy da cậu ngứa rồi nhỉ.”

“Ơ kìa, anh Diệu, đừng vả mặt mà, cho tôi chút mặt mũi đi, anh Diệu có lo lắng không, nếu không thi thắng tiểu khả ái, vậy cậu sẽ bị mất mặt rồi.”

“Hứa Trí, tôi thấy cậu đúng là vui sướng khi người khác gặp hoạ đấy.” Thẩm Diệu quay đầu lại: “Cậu như vậy không phải gây áp lực cho Vân Khuynh sao? Vẫn là nên im miệng đi, cậu có bản lĩnh thì tự thi thắng Sở Diệu đi.”

“Còn không phải là do tôi không thi thắng được sao, chơi bóng chơi không lại, đánh nhau đánh không lại, thi cũng thi không qua, làm người khó khăn quá.”

“Vậy kiếp sau cậu đầu thai thành con lợn đi.” Nghiêm Lưu đả kích cậu ta.

Vân Khuynh không nói gì, chỉ nhìn bọn họ ồn ào, thật sự hơi hâm mộ, tình cảm của bọn họ thực sự tốt quá, bạn bè không nhiều, có hai ba người quan hệ tốt như vậy, cuộc sống sẽ rất thú vị.

Khi thi bài kiểm tra hàng tháng, Vân Khuynh và Sở Diệu vừa hay cùng phòng thi, khi đi vào phòng thi, Sở Diệu ngăn cô lại, ánh mắt thâm thuý sắc bén, thong thả ung dung ném mấy viên kẹo bạc hà cho cô: “Nhiều người cùng thi như vậy, đừng để lớp chúng ta mất mặt.”

Vân Khuynh bắt được kẹo bạc hà, đôi mắt hơi nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi: “Thi được ăn kẹo à?”

Hơn nữa cắn đầu bút mất mặt lắm sao?

“Lúc bị bắt đừng bảo là tôi đưa cho là được.” Sở Diệu nhẹ nhàng lướt qua cô.

Vân Khuynh phồng má, bỏ kẹo vào túi, từ nhỏ cô đã ngoan ngoãn, không dám làm chuyện phản nghịch như vậy, chuyện ăn kẹo khi thi gì đó cô không dám.

Nhưng tấm lòng của bạn học Sở Diệu, cô xin nhận.

Vân Khuynh cổ vũ mình, lúc này đây, sẽ có thể nhìn thấy cô và Sở Diệu hơn kém nhau bao nhiêu.

*

Kiểm tra hàng tháng kết thúc, mọi người đều theo bản năng không thảo luận, nghỉ tết trung thu, khó có được thời gian để nghỉ ngơi.

Vân Khuynh ngủ một giấc đến mười giờ, không có ai gọi cô, lúc cô tỉnh dậy còn tưởng là nhà không có ai, kết quả là đều ở dưới lầu hết, chẳng qua là không có ai quấy rầy cô mà thôi.

“Tiểu Khuynh đến đây, mau tới ăn cơm đi, con thích ăn bánh trung thu nhân gì, đợi lát nữa dì làm cho.”

“Dì Tưởng biết làm bánh trung thu ạ?” Hàng năm Vân Khuynh đều ăn bánh trung thu bà ngoại mua.

“Biết, cũng không biết có hợp khẩu vị của con không, bố con thích ăn nhân lòng đỏ trứng muối, con thì sao?” Bà ấy là bà nội trợ, bình thường đều là phụ trách chăm sóc mấy đứa trẻ, thỉnh thoảng ra ngoài giao lưu với các bà mẹ khác, có nhiều thời gian, nên luyện khả năng nấu nướng khá tốt.

“Con thích ăn nhân bột đậu hoa hồng.” Cũng là vị bà ngoại thích nhất.

“Con cũng thích!” Tiểu Thần giơ tay lên: “Đậu hoa hồng là ngon nhất.”

“Được được, Tiểu Thần thích ăn ngọt, cẩn thận sâu răng.” Tưởng Mai vỗ lưng Tiểu Thần.

“Chị nhìn em này, răng rất trắng.” Tiểu Thần nhe răng trợn mắt.

“Ừm, trắng lắm.” Vân Khuynh cười gật đầu.

“Hì hì.”

Bữa trưa dì Tưởng làm váng trung thu bột đậu hoa hồng, vị rất ngon, còn ngon hơn cả mua bên ngoài.

Cả nhà ngồi vây quanh bàn ăn, vừa nói vừa cười, ấm áp không giống gia đình kết hợp.

Buổi chiều Thẩm Diệu rủ Vân Khuynh đi xem bọn họ chơi bóng, Sở Diệu và Hứa Trí đều ở đây chờ: “Sở Diệu chơi bóng cực kì đẹp trai, cậu nhất định đừng bỏ lỡ.”

Vân Khuynh đồng ý, cuộc sống bây giờ thật tốt, có người nhà, có bạn bè, bà ngoại mà biết thì chắc chắn sẽ rất vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play