Trả lời xong, Vân Khuynh mới tỉnh táo lại, làm sao anh biết được tên lúc trước của cô là Lâm Khuynh, quay đầu lai nhìn anh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, lúc ở phố cổ, hình như vẫn chưa từng nói tên mà.

Sở Diệu nhíu mày, vậy mà lại thật sự là cô, phản ứng theo bản năng không lừa được người.

Cho nên chính là cô đã đổi tên.

Uổng công trước đây anh nghĩ rằng cô đang học cấp hai, Sở Diệu cảm thấy rằng khuôn mặt của mình con mẹ nó thật là rất đau.

“Sở Diệu, vừa rồi cậu gọi tôi là cái gì?” Vân Khuynh còn cho rằng mình nghe lầm rồi.

“Xe đến rồi.” Sở Diệu hếch cằm, không đáp lời cô mà đi thẳng về phía trước.

Vân Khuynh xoa xoa đầu, chẳng lẽ là cô nghe lầm rồi?

“Đi theo đi.”

“Ò, tới đây.” Vân Khuynh hít sâu một hơi, đối mặt với Sở Diệu sao có thể luôn ngốc như vậy, trước đây không có như vậy mà nhỉ.

Sau khi lên xe, Vân Khuynh vẫn cảm thấy kỳ lạ, do dự một lúc mới nói chuyện.

“Sở Diệu, trước khi gặp ở phố cổ, có phải chúng ta từng gặp nhau không?” Mùi bạc hà quen thuộc kia, Vân Khuynh cảm thấy đúng, nhưng lại không dám chắc.

“Cậu nghĩ thế nào?” Sở Diệu liếc nhìn cô, thật sự rất ngốc, còn ngốc hơn cả cây nấm.

“...” Vân Khuynh phát hiện ra rằng Sở Diệu rất thích vứt vấn đề cho người khác, tự nắm giữ quyền chủ động, thực sự rất khôn ngoan.

Vân Khuynh bĩu môi không trả lời, quen biết hay không cũng không quan trọng, dù sao hiện tại cũng đã quen biết rồi.

Sau đó, Sở Diệu dựa vào ghế ngủ thiếp đi, Vân Khuynh cúi đầu nghịch điện thoại di động, suốt đường đi đều im lặng, nhưng cũng không có gì xấu hổ, cô cũng đã quen với việc Sở Diệu ít nói, cô biết rằng anh không cố ý lạnh lùng với cô.

Rất nhanh đã đến quán Giang Đông, Vân Khuynh chưa từng tới nơi này, nhắm mắt đi theo Sở Diệu.

Nhà hàng này được trang trí theo kiểu tương đối cổ điển, cổ kính, ai không biết còn tưởng như bước vào bối cảnh quay phim, thậm chí trang phục của nhân viên phục vụ còn là Hán phục.

“Xin chào, anh Sở, xin hỏi là đi hai vị sao?” Nhân viên lễ tân liếc nhìn Vân Khuynh một cái.

“Phòng của Hứa Trí ở đâu?” Sở Diệu hất cằm.

“Mời đi theo tôi, Hứa tiên sinh đã đặt trước phòng ‘vip’.”

Sở Diệu đi được vài bước, quay đầu lại nhìn thấy Vân Khuynh vẫn đang nhìn xung quanh, liền lùi lại mấy bước, túm lấy cổ áo cô: “Đợi tí nữa lạc đường thì đừng có khóc.”

“A, cổ áo…” Vân Khuynh cảm thấy cô giống như một con gà con bị xách đi, giống như bị vận mệnh bóp chặt yết hầu vậy.

Hơn nữa cô cũng không thích khóc!

Sở Diệu buông Vân Khuynh ra, cô nhanh chóng chỉnh lại cổ áo.

Nhân viên quầy lễ tân tò mò nhìn Vân Khuynh, chưa từng gặp qua bao giờ, nhà họ Sở cũng coi như là khách hàng lớn, Sở Diệu cũng là hay gặp, chỉ là lần đầu tiên anh đưa một cô gái đến đây, bọn họ lại thân mật như vậy, làm cho quầy lễ tân hơi hoang mang.

Sở Diệu đẩy cửa đi vào, Hứa Trí đứng lên: “Chúng ta còn đang nói chuyện xem có phải xe của anh Diệu trên đường bị xẹp lốp hay không, đi chậm như vậy, Vân Khuynh, mau tới đây, tôi giới thiệu với cậu.”

Sở Diệu tùy ý kéo ghế ngồi xuống: “Hết cách thôi, đẹp trai, xe thấy xe xẹp lốp.”

“Ha ha ha, cậu thôi đi.”

Tất cả mọi người cười rộ lên, một câu nói đã làm Vân Khuynh bớt căng thẳng.

"Đây là Hà Tử Khiên, học bá khoa xã hội lớp A, Ngụy Chi Dật, mới học năm nhất trung học, em họ của anh Diệu, đây là Vân Khuynh người đã thi thắng anh Diệu bài kiểm tra vật lý, đỉnh không!”

“Chào mọi người.” Vân Khuynh vén tóc, mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu với đôi má ửng hồng.

“Xin chào, mau ngồi xuống đi, người đẹp thật lợi hại, môn vật lý của anh tôi đã từng đứng đầu Lệ Thành, bây giờ chỉ có thể nói là đứng thứ hai rồi.” Ngụy Chi Dật cười trêu chọc.

“Muốn đãi khách, chỉ cần có thể thắng được anh Diệu trong kỳ thi, chúng tôi mỗi người mời một lần, tốt nhất là treo biểu ngữ.” Hà Tử Khiên cũng không xem việc náo nhiệt là chuyện lớn.

“Đều chỉ là trùng hợp thôi, không nhận lời khen từ các cậu được.” Bọn họ quá nhiệt tình, Vân Khuynh hơi không kịp phản ứng.

Trước đây ở Minh Thành, Vân Khuynh không có nhiều bạn bè, bạn học đều biết cô không cha không mẹ, bà ngoại đã già, cũng ít đến trường nên mỗi lần họp phụ huynh, chỉ có phụ huynh của cô là chưa từng đến.

Khi còn bé, trong tiềm thức cô cảm thấy mình hơi kém cỏi, khi lớn lên, cô không cảm thấy kém cỏi nhưng vẫn bộc lộ tính cách trầm lặng, nhạy cảm, không thích kết bạn, bạn bè đều là có qua có lại, không chủ động, thì rất khó có bạn.

Lần này đến Lệ Thành, cô cũng hơi lo lắng, không ngờ lại gặp được Sở Diệu, Hứa Trí, đám người nhiệt tình như vậy, khiến cô không khỏi bị lôi cuốn vào trong.

Mặc dù Sở Diệu ít nói, nhưng Vân Khuynh vẫn cảm thấy anh rất tốt.

“Mau ngồi xuống đi, có phải trùng hợp hay không, thông qua bài kiểm tra hàng tháng sẽ biết, hơn nữa sẽ có bài kiểm tra hàng tháng vào tuần sau, tôi đặc biệt chọn phòng “vip” cho cậu, cậu nhất định phải thi thắng anh Diệu đấy."(Abilene X T Y T)

Mọi người cười ha hả, như thể Sở Diệu là "kẻ thù" vậy, phải tìm một người có thể vượt qua Sở Diệu.

Vân Khuynh thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Diệu, thấy anh không có biểu cảm gì, xem ra mọi người đang đùa giỡn, anh cũng không để bụng.

Chẳng mấy chốc, các món ăn đã được dọn lên bàn, hết đĩa này đến đĩa khác, chất đầy bàn.

"Không biết cậu thích ăn cái gì, tôi nghe Sở Diệu nói cậu không thể ăn đồ mặn, cho nên gọi thêm mấy món chay, mau ăn thử đi, anh Diệu, tay anh dài, gắp cho Vân Khuynh đi." Hứa Trí đóng vai trò là chủ tiệc một chút.

“Cảm ơn.” Bởi vì Vân Khuynh thường xuyên ăn cơm cùng Sở Diệu, cô nói với Sở Diệu rằng cô còn đang trong thời kỳ hiếu thuận.

Sở Diệu liếc cậu ta một cái, ánh mắt đen kịt nhìn qua, Hứa Trí lạnh sống lưng, không dám nói nữa.

Được, anh Diệu thích làm gì thì làm, cậu ta đang đắc ý vênh váo, nhưng lại chọc đến anh Diệu, đáng đánh.

Ngồi bên cạnh Sở Diệu, ban đầu Vân Khuynh hơi khó chịu, nhưng mọi người đều rất nhiệt tình, dễ mến, vì vậy trong vô thức cô đã tham gia cùng họ.

Cô cũng thích các món ăn mà mọi người chuẩn bị, cô thích ăn món "nấm chiên tươi" ở giữa nhất, nó ngon nhất, nhưng vì nó được đặt ở giữa nên mỗi lần lấy cô phải đứng lên để gắp, vì phải thận trọng nên cô chỉ gắp có hai lần.

Lúc cô đang cúi đầu ăn, mấy lát nấm "từ trên trời rơi xuống", cô ngẩng đầu lên thì thấy Sở Diệu gắp cho cô.

Sở Diệu nhíu mày, chậm rãi đặt đũa xuống, chuyển ánh mắt về phía Hứa Trí và những người khác, không nói gì.

“Cảm ơn.” Vân Khuynh bị nịnh nọt lấn át, vừa rồi Hứa Trí chỉ tùy ý nói, cô cũng không trông mong Sở Diệu sẽ để ý, thật sự không nghĩ tới sẽ được gắp đồ ăn.

Nhưng nấm chiên thực sự rất ngon, ăn thêm hai ba miếng là hết rồi.

Sau đó, thỉnh thoảng Sở Diệu sẽ gắp cho cô, đĩa nấm lớn đi vào bụng của Vân Khuynh, cô thực sự hơi ngại, thì thầm với Sở Diệu bảo anh đừng gắp nữa, nhưng Sở Diệu không nghe.

May mắn thay, mọi người không thích nó lắm, cũng không để ý, vì vậy cô chấp nhận.

Ngoài nấm ra, thỉnh thoảng Sở Diệu cũng sẽ gắp cho cô những món khác ở giữa, cho dù là bàn xoay, Vân Khuynh cũng phải đứng dậy gắp các món, chẳng hạn như đậu phụ, đậu hà lan xào, tất cả đều ngon, loại phổ biến nhất món chay cũng ngon.

Chuyện giữa hai người không thu hút nhiều sự chú ý, Hứa Trí liếc nhìn, còn tưởng là Sở Diệu nghe lời mình dặn.

Duy chỉ có Ngụy Chỉ Dật dùng ánh mắt kỳ lạ liếc Sở Diệu và Vân Khuynh, cảm thấy có gì đó không đúng.

Hà Tử Khiên, cậu ta thậm chí còn nhiệt tình với Vân Khuynh hơn Hứa Trí, không ngừng hỏi đông hỏi tây.

Vì bọn Hứa Trí còn chưa đủ tuổi nên bọn họ không gọi rượu, bọn họ uống nước hoa quả, mọi người đều đứng cụng ly một cái.

“Chính thức hoan nghênh Vân Khuynh gia nhập đại gia đình của chúng ta, cậu yên tâm, có anh Diệu, sau này nhất định sẽ có người che chở cho cậu.” Hứa Trí nháy mắt cười nói.

"Không cần anh Diệu, tôi cũng có thể làm được, cậu cần gì cứ đến tìm tôi." Hà Tử Khiên xung phong nhận việc.

“Cảm ơn mọi người!” Trong lòng Vân Khuynh cảm thấy ấm áp, lúc này Vân Khuynh cũng không biết rằng trong lúc mê muội đã cùng tiểu bối của mấy gia tộc giàu có ở Lệ Thành cấu kết.

Sau khi ăn xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc, nói chuyện chơi game, nhưng Vân Khuynh không có kinh nghiệm chơi game, không biết chơi, Sở Diệu dạy cô: “Trò chơi này không khó, chất lượng hình ảnh đẹp, đồ hoạ cũng tốt. Tôi đã bị rơi hố bởi đồ hoạ của nó."

Sở Diệu tải nó cho Vân Khuynh, Vân Khuynh liếc nhìn, là một trò chơi tên là “Quang Ngộ”.

Sau khi vào game, Sở Diệu dẫn cô đi làm quen một chút.

“Chơi cũng khá hay, tôi còn tưởng các cậu đang chơi Vương Giả cơ.” Giống như con trai bây giờ thường thích chơi Vương Giả.

“Vương Giả bọn tôi cũng có chơi đó, anh Diệu hay lén lút chơi, nhưng chúng tôi chỉ chơi Vương Giả trong kỳ nghỉ đông, nghỉ hè, sẽ không ảnh hưởng đến thời gian học đâu."

"Không nhìn ra cậu thật sự thích học vậy đấy." Sở Diệu làm tổn thương cậu ta.

"Chơi với cậu, tôi không cố gắng học tập thì làm gì bây giờ? Tôi không muốn mỗi ngày đều bị bố tôi cằn nhằn."

Trong Lệ Thành, Sở Diệu rõ ràng là con "nhà người ta", không chỉ học giỏi, cao ráo, đẹp trai mà còn có tài đầu tư, còn đi học mà vẫn có thể giúp đỡ gia đình.

“Nghỉ học đi nhặt rác, đi nhặt rác ở xa một tí, bố cậu sẽ không lải nhải nữa.” Sở Diệu khoanh chân ngồi trên ghế, liếc nhìn màn hình điện thoại của Vân Khuynh.

"Mẹ kiếp, cút đi, nhặt rác mà đòi hơn được học tập à? Anh Diệu, cậu vào game kêu Vân Khuynh kết bạn đi, cậu là người chơi giỏi nhất, có việc gì thì mang theo Vân Khuynh chạy đi."

Vân Khuynh nghiêng đầu liếc nhìn Sở Diệu, trong đôi mắt của cô có sự ngưỡng mộ nhìn anh, khó trách Sở Diệu được gọi là anh trong số những người cùng lứa tuổi, anh giỏi hơn người khác về mọi mặt, sẵn sàng cúi đầu.

Hai người nhìn nhau, Sở Diệu lười biếng cười nói: "Được rồi, đã lâu không xem người ta va vào tường."

“Ấy…” Tay Vân Khuynh run lên, đâm vào tường rồi.

"Ha ha ha, Sở Diệu, miệng cậu linh thật, Vân Khuynh thật đúng là đã đâm phải tường rồi." Thẩm Diệu nhịn không được cười lên, an ủi cô: "Không sao đâu, mới chơi đều là như vậy, tôi còn cọ mặt cơ."

“Khó quá.” Vân Khuynh chưa từng chơi game, hơn nữa Quang Ngộ thật sự cần người có kỹ năng, nếu không rất dễ dàng đụng phải tường.

"Anh Diệu dẫn cậu chạy trên bản đồ, cậu sẽ biết đại ca là cái gì."

"Chạy trên bản đồ là cái gì?"

“Chạy trên bản đồ chính là thu thập ánh nến trên bản đồ, tổng hợp thành ngọn nến, nến có thể đổi lấy quần áo đẹp.” Sở Diệu giải thích cho cô.

Đêm nay, không chỉ thân thiết với vài người hơn, đây còn là lần đầu tiên Vân Khuynh chơi một trò chơi, mọi người đều dạy cô “cùi bắp”, cô thật sự có chút hoảng hốt.

Đặc biệt là lúc Sở Diệu đưa cô đi, màn hình điện thoại của cô không thể quay theo tốc độ bay của Sở Diệu, vì vậy cô cảm thấy xấu hổ.

Rất nhanh đã hơn chín giờ, Vân Cao Lãng gọi điện thoại hỏi cô khi nào về.

Mọi người thu dọn đồ đạc về nhà, đồng loạt gọi tài xế đến đón.

Hai người Sở Diệu và Vân Khuynh ở xa nơi này nhất nên họ rời đi sau cùng.

Đứng ở trên đường, Vân Khuynh vẫn cúi đầu chơi game, đối với một trò chơi, tình yêu của cô dành cho trò chơi sẽ ở trạng thái "bảo bối trong lòng" trong vòng một tháng.

“Cậu đừng đến nghĩa trang một mình.” Sở Diệu đút một tay vào túi, nhai kẹo bạc hà trong miệng, không khí dường như có mùi bạc hà.

“Vậy chỗ khác đều có thể đi sao?” Vân Khuynh hơi ngẩng đầu nhìn anh.

“Cũng không sai lắm.” Sở Diệu do dự mở miệng, vốn muốn nhắc nhở cô đừng đi rừng nhiệt đới, lại cảm thấy cô sẽ không ngốc như vậy, cho nên cũng không nhiều lời.

Ai ngờ sáng sớm hôm sau, Sở Diệu nhận được tin nhắn của Vân Khuynh.

Vân Khuynh: 【 Không phải nói nơi khác đều có thể đi sao? tôi đã mất ba người vàng nhỏ trong rừng nhiệt đới, huhuhu.]

Sở Diệu: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play