Ngày hôm sau, trường quay đã được chuyển đến Thành phố Điện ảnh và Truyền hình Bắc Thành để tiếp tục quay nốt bộ phim "Khỏi Lửa".
Từ khi Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi trở nên thân thiết với nhau hơn thì cả ba người Tô Ngự, Nguyễn Tri Vi và Tiêu Mông Mông thường cùng nhau ngồi lại để nghiên cứu kịch bản và khớp thoại. Sau hai ngày nghỉ phép để hồi phục lại sức khoẻ, trạng thái của các diễn viên trong đoàn cũng trở nên tốt hơn. Tuy bầu không khí tại hậu trường rất thoải mái và vui vẻ nhưng Nguyễn Tri Vi trông có vẻ uể oải còn Tô Ngự thì lại trông có hơi mệt mỏi.
Tiêu Mông Mông nhìn Nguyễn Tri Vi ở bên trái rồi lại quay sang Tô Ngự ở bên phải, ngạc nhiên hỏi: "Hai ngày nay hai người không nghỉ ngơi à? Sao trạng thái lại còn tệ hơn cả trước kỳ nghỉ thế kia?"
Tô Ngự xoa xoa thái dương: "Không được nghỉ, quản lý của tôi đã sắp xếp lịch trình cả rồi."
"Công ty của anh cũng thật biết cách chèn ép nghệ sĩ..." Tiêu Mông Mông thở dài, "Còn cậu, Vi Vi, sao bộ dạng lại tệ như thế này?"
Ngày hôm qua sau khi xem phim "Có hẹn với giai nhân" với cha mẹ mà tâm trạng cô không được tốt nên cũng chẳng nghỉ ngơi tử tế.
Cô cũng không muốn nhiều lời đáp lại: "Tối hôm qua tớ ngủ không ngon."
"Được rồi, công việc của ngày hôm qua cũng đã kết thúc... Nào, bắt đầu làm việc thôi, hôm nay cũng là một ngày tràn đầy năng lượng, chúng ta tiếp tục khớp lời thoại đi." Tiêu Mông Mông lấy kịch bản ra, sáng nay ba người bọn họ sẽ có một cảnh chung nên đang tập làm quen trước để tránh xảy ra sự cố.
Ba người diễn tập với nhau được một lúc thì trợ lý nhỏ của An Duyệt Nhiên lại chạy tới: "Chị Vi Vi, bây giờ chị có thể giúp em lấy chuyển phát nhanh được không ạ? Chị An đang cần gấp mà em lại không đi được."
Chỗ nhận hàng chuyển phát nhanh cách đây khá xa, giờ này người cũng rất đông, xếp hàng ắt hẳn không thể nhanh được.
Cũng sắp đến lượt quay của Nguyễn Tri Vi, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc từ chối: "Xin lỗi, bây giờ tôi không thể đi được, một lát nữa là đến lượt tôi rồi.”
Cô trợ lý nhỏ vội vàng nói: "Chị đến muộn một chút cũng không sao đâu, nếu chị An không lấy được hàng chuyển phát nhanh, chị ấy sẽ mắng em mất."
Việc đấy còn quan trọng hơn việc Vi Vi sẽ đến muộn sao?
Tiêu Mông Mông ngẩng đầu nhìn cô trợ lý nhỏ, cái cô này bị làm sao vậy? Có vẻ như chỉ có chuyện của cô ta mới là quan trọng, còn chuyện của người khác thì không quan trọng vậy?
Nguyễn Tri Vi cũng nhận ra điều đó, nhưng cô chỉ nhìn trợ lý nhỏ rồi cũng chẳng nói gì thêm.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Vi từ chối cô trợ lý nhỏ này, chắc hẳn trợ lý nhỏ cũng không ngờ cô sẽ từ chối, giọng điệu càng lúc càng lo lắng: “Lúc trước chị vẫn thường hay giúp em mà, hôm nay sao vậy? Chỉ là một đơn hàng chuyển phát nhanh thôi mà. Chị có thể giúp em được không?"
Tô Ngự, người đang lặng lẽ ở bên cạnh, nghe thấy lời này hơi ngước mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn trợ lý nhỏ.
Tiêu Mông Mông cơ hồ muốn trợn tròn mắt, không thể tin được, tại sao lại vẫn còn có người coi lòng tốt của người khác là lẽ đương nhiên vậy? Không có đạo đức cũng không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao? Tiêu Mông Mông thật sự muốn giúp Nguyễn Tri Vi mắng cô ta.
Nhưng dù sao cũng không liên quan gì đến cô, Tiêu Mông Mông cũng không muốn xen vào việc của người khác, cô trừng mắt nhìn trợ lý nhỏ, càng thêm ghét An Duyệt Nhiên và những người xung quanh cô ta.
Ngay khi Tiêu Mông Mông nghĩ rằng Nguyễn Tri Vi cũng sẽ vẫn giúp cô ấy lần này nhưng Nguyễn Tri Vi đã lên tiếng, giọng nói của Nguyễn Tri Vi vẫn ngọt ngào, nhưng lời nói của cô ấy không còn mềm mại, dịu dàng nữa.
"Chị trước đây giúp đỡ em đơn giản là vì muốn giúp em một chút, nhưng hiện tại, chị không muốn giúp nữa, chị không nợ em, cũng không có nghĩa vụ luôn luôn phải giúp em."
Đây là lần đầu tiên mà Tiêu Mông Mông thấy Nguyễn Tri Vi nói nặng lời như vậy kể từ khi cô gặp và quen biết Nguyễn Tri Vi.
Cô trợ lý nhỏ sửng sốt, sau khi phản ứng lại chỉ cảm thấy xấu hổ, mặt tái xanh đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa nhục nhã, cuối cùng chỉ lẩm bẩm một câu “Không giúp thì không giúp”, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi trợ lý nhỏ đi rồi, Nguyễn Tri Vi nghiêng đầu, phát hiện Tiêu Mông Mông và Tô Ngự đều đang nhìn chằm chằm vào cô.
Nguyễn Tri Vi không hiểu bị bọn họ nhìn chằm chằm, nàng hạ thấp giọng nói: "Hai người nhìn tôi như vậy làm gì?"
Tiêu Mông Mông cảm động thở dài, sau đó vỗ tay thật to: “Giới lắm Vi Vi, sau lần này tớ nghĩ cậu nhất định làm người tốt.”
“Không phải như vậy.” Nguyễn Tri Vi giải thích, “Trước đây tớ không phải là người tốt, trước đây cô ấy nhờ tớ giúp những việc vặt vãnh, cũng không phiền phức gì nên tớ mới giúp, nhưng cô ấy có vẻ coi đó là điều hiển nhiên."
Nguyễn Tri Vi có lòng khoan dung cao hơn hầu hết mọi người, cô ấy thực sự tốt bụng và luôn giúp đỡ bất cứ ai khi có thể, nhưng lòng tốt không có nghĩa là nhu nhược, cũng không có nghĩa là cho phép người khác bắt nạt mình, cô ấy có điểm giới hạn và biết phân biệt đúng sai. Nếu vượt qua giới hạn, cô ấy sẽ không để mình chịu thiệt.
Tô Ngự lặng lẽ nhìn Nguyễn Tri Vi ở phía đối diện, cô ấy vẫn có khuôn mặt trắng nõn, lông mi dài, đôi mắt trong veo, dung mạo vô cùng xinh đẹp mềm mại, nhưng lại có vẻ không được dịu dàng như vậy, nghĩ đến đây, khóe môi anh lại nhếch lên, môi hơi cong nhẹ.
Anh đã có cái nhìn mới về một khía cạnh khác của Nguyễn Tri Vi trong lòng mình, cô không chỉ là một cô gái dịu dàng mà cũng rất sắc sảo.
Cô trông giống như một viên ngọc bích trong vắt, ban đầu anh chỉ nghĩ nó tròn và đẹp, và nó rất dễ cầm nắm, nhưng chỉ khi đã cầm nó trên tay rồi, bạn mới nhận ra rằng nó có hơi góc cạnh, không mịn, nhưng nó lại làm cho ta cảm thấy rất thoải mái.
Sự tương phản này thậm chí còn đáng ngạc nhiên hơn.
Ở phía bên kia phim trường, trong gian phòng của An Duyệt Nhiên, cô trợ lý nhỏ đã bị An Duyệt Nhiên mắng té tát vì đã không nhận được chuyển phát nhanh kịp thời.
"Tiền của tôi bỏ ra để thuê cô đúng thật là lãng phí, một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm tốt, thì cô còn có thể làm cái gì?" An Duyệt Nhiên xúc phạm cô ấy như thể coi cô ấy không phải là một con người, mà là một con thú bị cô ta chèn ép sức lao động.
Trợ lý nhỏ bị mắng đến không ngẩng đầu lên được, đứng đó không dám nói lời nào. Trong lòng cô ta oán hận trách Nguyễn Tri Vi không giúp đỡ mình.
An Duyệt Nhiên cáu kỉnh, cầm điện thoại lên kiểm tra Weibo, cô vốn lâu nay đã luôn có những bình luận không hay, mở điện thoại lên thì thấy bình luận đều là mắng cô, "kỹ năng diễn xuất kém". "Liên tục NG khiến đạo diễn mỗi ngày đều tức giận"...
An Duyệt Nhiên càng lúc càng khó chịu, cô ném mạnh điện thoại lên bàn, tức giận quát: "Mọi người nói như thể đó là sự thật vậy, như thể họ thật sự nhìn thấy nó trên phim trường? Có chuyện như vậy ư, đạo diễn nói rằng diễn xuất của tôi, kỹ năng không đủ tốt ư? Ai dám nói kỹ năng diễn xuất của tôi không tốt chứ? Các diễn viên có cách hiểu khác nhau về vai diễn của họ và tôi không đồng tình với đạo diễn thì liền nói kỹ năng diễn xuất của tôi kém sao? Nói rằng tôi tạo scandal thì thôi nhưng bây giờ còn nói rằng kỹ năng diễn xuất của tôi kém?
Người trợ lý có chút bất ngờ, tâm tư hơi chấn động.
Cô thỉnh thoảng nghe thấy Tiêu Mông Mông và Nguyễn Tri Vi hay bàn tán, phàn nàn về kĩ năng diễn xuất của An Duyệt Nhiên, mặc dù Nguyễn Tri Vi không nói nhiều nhưng cô ấy cũng có trong cuộc trò chuyện nên cũng có là liên quan.
Cô trợ lý nhỏ với ý nghĩ xấu xa đó đã can đảm xen vào nói: "Chị An, hình như em nghe Nguyễn Tri Vi nói lần trước kỹ năng diễn xuất của chị kém, có lẽ chị ta chính là người đã gửi những thứ này."
Khi trợ lý nhỏ nói điều này, An Duyệt Nhiên cũng nhớ rằng có một lần đạo diễn phê bình cách cô diễn sai, Nguyễn Tri Vi đã ở bên cạnh cô ấy và ghi chép.
Ánh mắt An Duyệt Nhiên trở nên lạnh lùng, giống như một con rắn sắp phun ra máu đỏ tươi, đầy độc địa nói: "Tôi trước đây ngu ngốc không thèm quan tâm cũng không thèm để ý tới cô ta, nhưng giờ cô ta nói về tôi như vậy. Mặc kệ là đùa giỡn hay không, bây giờ còn dám nói xấu sau lưng tôi, không cho cô ta một bài học, cô ta lại cảm thấy mình là người lợi hại nhất."
Cô cười mỉa mai, ánh mắt rơi vào người trợ lý nhỏ bên cạnh, vẻ mặt trở nên dễ chịu hơn: "Làm tốt lắm, cô nên biết cô là trợ lý của ai, trả tiền cho cô là tôi chứ không phải cô ta. Thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi. Nhanh lên."
Trợ lý nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, như thể đã được đại xá.
Chỉ còn lại An Duyệt Nhiên ngồi đó, nheo mắt lại, trên môi dần dần lộ ra một tia giễu cợt.
Cảnh thứ hai vào buổi chiều là cảnh giữa An Duyệt Nhiên và Nguyễn Tri Vi.
Chiến tranh ngày càng gay gắt, bạo loạn ở Thượng Hải nối tiếp nhau, tiếng pháo nổ dữ dội, thậm chí các hộp đêm ca hát nhảy múa luôn an toàn mà nay cũng trở nên hỗn loạn không kém.
Tiếng "bang" và "bang" vang lên, các ca nữ đều lần lượt chạy ra khỏi cánh gà, mọi người chen chúc nhau, đám đông cứ lao về phía trước, Thanh Mị chạy phía trước, Tử Diên chạy theo sau, Tử Diên không biết mình đã giẫm phải thứ gì đó mà vô tình ngã xuống đất…
"Cắt!" Đạo diễn hét lên ngăn lại: "Duyệt Nhiên, cô đi quá nhanh, Tử Diên ở phía sau cô, cô nên chú ý cô ấy nhiều hơn."
Nguyễn Tri Vi từ dưới đất đứng dậy, có chút ngượng ngùng, cô nhìn xuống cánh tay của mình, nhưng không sao cả, chỉ có một vết đỏ, cú ngã cũng không nặng lắm.
An Duyệt Nhiên liếc nhìn Nguyễn Tri Vi, và xin lỗi, "Tôi xin lỗi, đạo diễn, vừa rồi tôi quá nhập tâm, vì vậy tôi đã không quan tâm đến cô ấy."
"Được, chúng ta làm lại đi."
Mọi thứ đã sẵn sàng, đạo diễn hét vào loa bắt đầu, và cảnh tương tự lại được diễn ra.
Lần này Thanh Mị đã chạy chậm hơn một chút, nhưng khi Tử Diên ngã xuống, đôi giày cao gót của Thanh Mị không biết là vô tình hay cố ý đã giẫm lên cánh tay của Tử Diên, khiến Tử Diên phải thở hổn hển vì đau.
“Cắt!” Đạo diễn vội vàng chạy tới, “Vi Vi, em không sao chứ? Có bị thương không?”
Nguyễn Tri Vi đau đớn cau mày, trên cánh tay cô có một vết đã bị tím bầm do gót chân của An Duyệt Nhiên giẫm lên, bụi bẩn lẫn với máu màu đỏ, nhìn rất kinh người.
An Duyệt Nhiên nhìn thấy vậy, giả vờ an ủi cô: "Xin lỗi Vi Vi, vừa rồi tôi không để ý, có đau không? Chà, diễn viên chúng ta là như vậy đấy, rất dễ bị thương, nhưng diễn viên thì phải chuyên nghiệp đúng không? Không sợ đau, bằng không cô làm diễn viên làm cái gì nữa chứ?"
Nguyễn Tri Vi cũng không nói gì, đạo diễn cúi đầu nhìn cũng không nghiêm trọng lắm cũng không tính là bị thương.
Cơn đau đã đỡ, cánh tay của Nguyễn Tri Vi cũng đỡ hơn, cô lắc đầu: "Không sao, chúng ta có thể tiếp tục."
"Được, vậy chúng ta quay lại nhé."
Một lần hai lần ba lần…
An Duyệt Nhiên luôn có vô số tình huống, bất quá rất nhiều lần, cho dù Nguyễn Tri Vi có chậm chạp đến đâu cũng có thể nhìn ra An Duyệt Nhiên đang nhắm vào cô, và việc nhắm vào cô này cũng không biết phải lý giải như thế nào, vì cô có liên quan gì đến cô ấy đâu chứ.
Cô cũng từng đọc qua câu chuyện người nông dân và con rắn.
Đạo diễn cũng ý thức được điều gì, cố ý xoa dịu: "Thật sự cô không có sao chứ, cảnh này chúng ta diễn sau cũng được..."
An Duyệt Nhiên liền không đồng ý: "Thôi nào, đạo diễn, tôi trang điểm chuẩn bị kĩ cho cảnh quay này rồi, chúng ta hãy cùng nhau hoàn thành chúng đi, sau này tôi sợ cảm xúc của mình sẽ không được như bây giờ."
Đạo diễn không còn cách nào khác đành phải nhìn qua Nguyễn Tri Vi, từ ánh mắt của đạo diễn, Nguyễn Tri Vi biết ý của đạo diễn.
Đạo diễn muốn cô cố chịu đựng lâu hơn một chút.
Vào lúc đó, Nguyễn Tri Vi chợt hiểu ra điều gì đó.
Trước đây, cô chỉ là người ngoài cuộc, nhưng bây giờ khi đã đến lượt cô, cô mới nhận ra nó là như thế nào. Trong ngành giải trí, tư bản là cao nhất, địa vị càng cao thì đãi ngộ cũng sẽ tương đương.
Ngay cả khi đạo diễn biết rằng An Duyệt là có tình gây sự, nhưng anh vẫn phải để Nguyễn Tri Vi chịu đựng, bởi vì trong mắt đạo diễn, An Duyệt Nhiên quan trọng hơn cô rất nhiều.
Và Nguyễn Tri Vi thậm chí còn không có tư cách từ chối.
Cánh tay dù rất đau đớn thì Nguyễn Tri Vi cũng phải cắn chặt môi dưới, chịu đựng đau đớn, còn chưa kịp mở miệng, thì Tô Ngự bên cạnh đã lên tiếng.
Anh nhìn An Duyệt Nhiên, lạnh giọng nói: "Cảnh này khi nào mới quay xong đây? Chúng ta quay cảnh tiếp theo được đi? Buổi tối tôi còn phải quay quảng cáo, không có nhiều thời gian như vậy để chờ đợi mọi người đâu."
Chàng trai trẻ nhìn những trò hề ấy với đôi mắt lạnh lùng, trong lời nói mang theo sự thiếu kiên nhẫn.
Tô Ngự không nói nhiều, nhưng anh khá lịch sự, bình thường anh ấy sẽ rất ít khi nói chuyện thô lỗ như vậy, vì vậy, mọi người xung quanh anh ấy đều im lặng, An Duyệt Nhiên cũng có chút xấu hổ.
Mặc dù An Duyệt Nhiên biết rằng Tô Ngự đang giúp đỡ Nguyễn Tri Vi vào lúc này, nhưng cô chỉ có thể nhìn anh ta và nhún vai: "Vậy hãy diễn nốt một lần cuối cùng đi, lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
Vì vậy đoàn phim lại tiếp tục quay thêm một lần nữa và lần này, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
"Được rồi, Vi Vi, hôm nay như thế là được rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, nhớ đi hiệu thuốc mua thuốc mỡ nhé." Trước khi đi, đạo diễn cố ý đến bên cạnh Nguyễn Tri Vi dặn dò vài câu, nhưng Nguyễn Tri Vi đã lùi lại một bước, giữ khoảng cách với đạo diễn: "Cảm ơn đạo diễn."
Trong lời nói của cô có chút xa cách.
Đạo diễn biết tâm trạng của Nguyễn Tri Vi, nhưng ông ấy không có thời gian để quan tâm đến cảm xúc của cô ấy, cảnh quay bên kia sắp bắt đầu rồi, vì vậy đạo diễn nhắc nhở cô "nghỉ ngơi thật tốt" rồi vội vàng rời đi.
Nguyễn Tri Vi hít một hơi thật sâu.
Gió về đêm hơi lạnh, hít vào phổi liền cảm thấy hơi thở không ổn định, hơi lạnh đi sâu, thấm nhuần vào trong tim.
Cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc một mình rồi đến hiệu thuốc gần đó mua miếng cao dán về tự dán vào, may mắn vết thương trên cánh tay không nghiêm trọng, cẩn thận chú ý vài ngày là sẽ khỏi.
Chiếc Hyundai của trợ lý Thẩm Yến vẫn đợi cô ở một góc khuất bên ngoài phim trường, cô vừa lên xe trợ lý liền khởi động xe.
Cô nhìn khung cảnh lướt qua thật nhanh bên ngoài cửa sổ, im lặng suốt quãng đường.
Khi họ đến Biệt thự Kim Đàn, Thẩm Yến vẫn chưa về nhà.
Lần này Nguyễn Tri Vi không đợi anh nữa, cô tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Vì vậy khi Thẩm Yến trở về thấy phòng khách tối đen như mực, anh có chút kinh ngạc, anh bật đèn, thay bộ đồ ngủ, đi vào phòng ngủ, phát hiện đèn cũng tối om.
Thẩm Yến trong bóng tối đi vào, từ phía sau ôm Nguyễn Tri Vi vào lòng: “Hôm nay sao ngủ sớm vậy?”
Thật ra Nguyễn Tri Vi không ngủ, mà là cô không muốn để ý đến Thẩm Yến, sau khi về nhà bố mẹ đẻ ngày hôm đó, cô cảm thấy có chút áy náy, hôm nay tâm trạng không tốt nên cô không cố tình không phát ra âm thanh.
Nhưng Thẩm Yến hôm nay tâm tình có vẻ rất tốt, anh cởi dây áo ngủ của cô ra, làn da cô lập tức cảm nhận được sự mát mẻ trong không khí, thấy anh sẽ tiếp tục, Nguyễn Tri Vi nói: “Hôm nay em không muốn làm ."
Giọng cô nghẹn, rầu rĩ nói .
Thẩm Yến không nghĩ nhiều, anh đem vành tai của cô ngậm vào miệng, vẫn rất tự nhiên: “Nhưng anh muốn.”
Cô rất muốn từ chối, nhưng Thẩm Yến ở phía sau đã giữ chặt cổ tay cô, anh không để ý đến sự giãy giụa nhỏ bé của cô, một tay nắm lấy eo cô, lật người cô lại để anh muốn làm gì thì làm.
Sau đó, nhổm người về phía trước.
…
Vào lúc kịch liệt nhất, cánh tay của cô ấy đập mạnh vào đầu giường vừa hay lại là tay bị thương của cô.
Cô đau đến hai mắt lập tức đẫm lệ: "Đau quá..."
Động tác của Thẩm Yến không có dừng lại, anh còn tưởng rằng cô nói đau cái đó.
Môi anh hôn lên hàng mi dài còn đọng nước mắt của cô, thanh âm khàn khàn: "Này, em ngoan ngoãn chịu đựng một chút là sẽ không đau đâu."
Cô đã chịu đựng rồi.
Nhưng nó vẫn rất đau.