Tiêu Mông Mông và Đặng Châu đã là
"bạn khác giới" được một năm rưỡi.
Một năm rưỡi qua, hai người không hề mất
liên lạc, Đặng Châu luôn túc trực điện thoại, dù công việc có bận rộn đến đâu,
anh ấy cũng sẽ không bao giờ quên Tiêu Mông Mông, chỉ cần cô ấy gọi điện, anh
ấy sẽ xuất hiện ở tầng dưới nhà đợi cô ấy.
Sau đó, bọn họ đã bắt đầu yêu nhau, họ
yêu nhau cũng đã được nửa năm.
Đầu năm, bọn họ sẽ quyết định kết hôn.
Một tâm hồn thú vị với một tính cách bao
dung, mọi thứ dường như là sự sắp đặt an bài của số phận.
Cứ như vậy, hai năm sau khi Tiêu Mông
Mông trở về quê nhà, Tiêu Mông Mông với Đặng Châu đã tổ chức hôn lễ.
Tiêu Mông Mông đã mời rất nhiều bạn bè
đến dự hôn lễ của cô ấy, một số người là họ hàng và bạn bè cùng quê với cô ấy,
còn một số là bạn bè cùng làm trong giới giải trí, Nguyễn Tri Vi vốn dĩ cũng
muốn đến nhưng Tiêu Mông Mông đã cưỡng ép ngăn cô lại: "Đừng! Đại minh
tinh như cậu, nếu cậu đến, tớ chẳng cần tổ chức hôn lễ, mọi người sẽ đều tới
xem cậu đó.”
Nguyễn Tri Vi dở khóc dở cười: "Vậy
chờ sau khi hôn lễ kết thúc cậu sẽ tới gặp tớ chứ?"
"Được, đến lúc đó tớ sẽ đến chơi
với cậu!"
Mặc dù Nguyễn Tri Vi không đến nhưng cô
vẫn chuẩn bị một món quà cưới đắt tiền cho Tiêu Mông Mông, sau khi Tiêu Mông
Mông nhận nó, cô ấy rất cảm động, may mắn thay, bất kể có chuyện gì xảy ra với
cô ấy và Tô Ngự, mối quan hệ giữa cô ấy với Nguyễn Tri Vi vẫn còn không bị phai
nhạt.
Ngay cả khi thiết tam giác của quá khứ
không được hoàn chỉnh, thì một phần của nó vẫn có thể được bảo tồn.
Những người bạn còn lại trong giới giải
trí cũng không quá nổi tiếng, đến đây cũng không có vấn đề gì, Tiêu Mông Mông
tiếp đón họ rất nồng nhiệt, mọi người cùng nhau tán gẫu thảo luận về tình hình
hiện tại của mình.
Những người khác cũng có chút ghen tị
với Tiêu Mông Mông: "Mông Mông, cô đã rời khỏi giới nhưng có vẻ tình trạng
của cô còn tốt hơn ý. Tôi thậm chí còn có chút ghen tị đấy. Nếu ngay từ đầu tôi
đơn giản cũng là rời khỏi giới, thì tôi bây giờ có lẽ đã kết hôn rồi đấy."
"Đừng, không chừng một ngày nào đó
cô sẽ rất nổi tiếng thì sao. Chẳng qua là tôi không muốn theo đuổi nó, vì vậy
đừng có học theo tôi." Tiêu Mông Mông nói đùa.
Nói như vậy, Tiêu Mông Mông cũng chưa
bao giờ hối hận về sự lựa chọn của mình năm đó.
Cô ấy thậm chí còn cảm thấy may mắn,
cũng tốt khi cô ấy đã trở về, rời khỏi giới giải trí căn bản là cô ấy không
thích cũng cảm thấy không phù hợp với mình chút nào, cũng bởi vậy cô ấy mới có
thể gặp được Đặng Châu tốt như vậy, cùng anh ấy ở bên nhau.
Cô ấy không nên được coi là một người
quá may mắn, trước đây mọi chuyện không suôn sẻ lắm nhưng may mắn chính là, kể
từ khi cô ấy quyết định rời khỏi Bắc Thành, mọi thứ đều trở nên thuận lợi hơn.
Ông trời quả nhiên vẫn rất công bằng.
……
Hôn lễ của Tiêu Mông Mông diễn ra lúc 10
giờ sáng.
Điều mà Tiêu Mông Mông không biết là vào
ngày cưới của mình, Tô Ngự cũng đến.
Tiêu Mông Mông đã xóa Tô Ngự từ lâu, hai
năm qua hai người họ cũng không còn liên lạc với nhau, Tiêu Mông Mông đương
nhiên sẽ không mời anh ấy đến tham gia hôn lễ nhưng họ vẫn có những người bạn
chung, chuyện Tiêu Mông Mông đã rời khỏi giới giải trí rồi kết hôn, Tô Ngự căn
bản không thể không nghe nói đến chuyện này.
Sau khi nghe nói về chuyện này, Tô Ngự
đã một mình lẻn vào đám đông rồi đến đây.
Cũng không phải nghĩ đến đây để làm gì,
chỉ là đơn thuần... muốn nhìn xem Tiêu Mông Mông có khỏe không.
Hai năm qua, Tô Ngự vẫn rất bận rộn với
sự nghiệp, sự nghiệp của anh ấy đang trên đà phát triển, một bộ phim truyền
hình anh ấy đóng cũng trở nên vô cùng nổi tiếng, khiến giá trị con người của
anh ấy lại tăng lên, lịch sử đen tối mấy năm qua cũng đã được lật sang trang
mới, Tô Ngự cũng có thể được coi là một vai nam trẻ hồng lưu lượng.
Chỉ là hai năm qua anh ấy không nói về
mối quan hệ của mình, không muốn nói về nó, không có thời gian để nói về nó.
Anh ấy sẽ nhớ tới Nguyễn Tri Vi, cũng sẽ
nhớ tới Tiêu Mông Mông, sau đó anh ấy lại không còn tâm trạng để nghĩ về những
điều này.
Nhưng vào ngay lúc này, Tô Ngự đang ngồi
ở buổi hôn lễ của Tiêu Mông Mông, anh ấy đội mũ lưỡi trai màu đen và đeo khẩu
trang, im lặng ngồi trong một góc không ai chú ý đến anh ấy, không ai phát hiện
ra anh ấy.
Anh ấy lặng lẽ nhìn Tiêu Mông Mông trên
sân khấu, ánh mắt anh ấy chỉ dừng lại ở mình cô ấy.
Tiêu Mông Mông ngày càng gầy, cũng càng
trở nên ưa nhìn hơn.
Cô ấy mặc một chiếc váy cưới màu trắng
tinh khôi, một tay thì vén nhẹ làn váy lên, mái tóc bồng bềnh, khi cô ấy bước
đi, chiếc váy tung bay như một bông hoa trắng đang nở rộ, cô ấy có khuôn mặt
xinh đẹp, đẹp đến mức kh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.