Khi Nguyễn Tri Vi tỉnh dậy, Thẩm Yến nằm bên cạnh vẫn còn đang ngủ.

Sương mù bao phủ cả thành phố, những đám mây xám lơ lửng trên không, ánh sáng yếu ớt lọt qua những tấm rèm, mờ mờ ảo ảo rọi vào phòng.

Nguyễn Tri Vi đau ê ẩm khắp người và không muốn cử động chút nào. Cô mở mắt ra và lặng lẽ nhìn vào nét mặt của người đàn ông đang nằm bên cạnh.

Thẩm Yến có một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhẹ, đôi mắt có chút si tình, hiện tại đang nhắm lại, khí chất so với bình thường trông hoà nhã hơn rất nhiều.

Kỳ thực đôi mắt chính là bộ phận đẹp nhất của Thẩm Yến, đuôi mắt dài gợi lên sự đa tình đào hoa của anh, con ngươi đen như mực như cánh hoa đào nhúng sâu vào trong bể nước trông vô cùng mê hoặc lòng người.

Khi cười, anh ấy chỉ kéo một bên khóe môi, trông có vẻ hơi lưu manh, ngông cuồng, khiến người khác không thể kiềm lòng nổi.

Tiếc là giờ anh đang ngủ nên không thể thấy được.

Nhìn anh ngủ, đầu ngón tay của Nguyễn Tri Vi nhẹ nhàng đặt trên lông mày của anh, vuốt theo đường cong của lông mày, lần lượt từng vòng một, cực kỳ mềm mại.

Cô vô cùng thích khuôn mặt của Thẩm Yến, toàn bộ mị lực của anh sẽ hiện ra khi anh cười, còn cô thì ít nói và dịu dàng, vì vậy giữa Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến như hai con người hoàn toàn khác nhau, nhưng lại có một sức hút chết người để giờ đây họ được ở bên nhau.

Thẩm Yến không phải là loại người thiếu hiểu biết, học vấn không cao, trên bàn làm việc của anh ấy luôn chất đầy những cuốn sách như "Phân tích kỹ thuật về xu hướng thị trường chứng khoán" và "Luật tư bản", khi anh làm việc, anh ấy sẽ cực kỳ tập trung và nghiêm túc.

Cô thích những người nghiêm túc, nhưng cũng rất thích cách Thẩm Yến ôm cô một cách mạnh mẽ từ phía sau và thì thầm vào tai cô ấy, "Anh muốn em"... Tất nhiên, điều khiến cô thực sự khiến rung động, chính là khoảng thời gian khó khăn khi còn ở trong bệnh viện, anh giống như liều thuốc an thần của cô vậy.

Hiện tại mỗi khi cô nhớ đến anh cô vẫn thường nghĩ đến vẻ mặt phong trần với đôi môi cong cong nụ cười lúc ấy của anh, tựa hồ chỉ cần có anh ở bên cạnh, không có khó khăn nào cô không thể vượt qua được.

Giá như anh có thể...  yêu cô nhiều hơn một chút thì thật tốt biết mấy.

Có lẽ là thấy hơi ngứa, tay Thẩm Yến bỗng cử động, anh ôm chặt tấm lưng mảnh khảnh của cô, dùng sức kéo cô về phía mình, anh ôm cô vào lòng, ôm càng chặt thêm một chút, tựa hồ như bảo cô nên an phận, ngoan ngoãn để anh ôm.

Hơi thở của anh như bao trùm lấy cô thật chặt.

Nguyễn Tri Vi tưởng anh đã tỉnh nên ngoan ngoãn nằm im cho anh ôm, nhưng đợi một lúc lại phát hiện anh vẫn đang ngủ say, hơi thở lại đều đều từng nhịp.

Nguyễn Tri Vi không khỏi bật cười, đến lúc ngủ anh cũng có thể bá đạo như vậy sao.

Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng Thẩm Yến một lúc, cơ bắp của Thẩm Yến rất chắc, ôm cô chặt như vậy có chút không thoải mái, hơi khó chịu.

Cô chịu đựng một lúc, sau đó lặng lẽ đứng dậy, kéo cánh tay của Thẩm yến ra, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Khi chân chạm đất, Nguyễn Tri Vi phải hít thở thật sâu vì cơn đau truyền tới.

Mỗi lần lâu ngày không gặp, anh đều có chút mất kiểm soát, khiến cô khó chịu muốn chết, mình mẩy đều đau ê ẩm cả.

Cố nén đau đi ra ngoài, dì giúp việc đã đến, đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô đi ra, dì chỉ vào đồ ăn nguội lạnh trên bàn: "Vi Vi, phải làm sao bây giờ?"

Bữa cơm tối hôm qua cô cẩn thận chuẩn bị giờ đã nguội ngắt, trứng chín nhũn, nấm mềm nhũn, cũng chẳng thể ăn được nữa.

Nguyễn Tri Vi nhìn một cái, cụp mắt xuống: "Dì giúp con đổ hết đi."

Dì cảm thấy rất tiếc, nhưng không dám nói gì, chỉ bắt đầu dọn và đổ thức ăn đi.

Nguyễn Tri Vi nhìn thức ăn đã bị đổ vào thùng rác, nhớ lại sự chờ đợi của mình đêm qua, cũng chẳng nói thêm câu gì.

Thẩm Yến bị đánh thức bởi cuộc một điện thoại.

Anh uể oải đứng dậy cầm điện thoại, đầu dây bên kia là nhân viên thân cận của anh trong công ty đang báo cáo tình hình mới nhất cho anh, vừa nghe vừa nhìn Nguyễn Tri Vi bên cạnh.

Nguyễn Tri Vi không biết anh tỉnh lại từ lúc nào, cô đã đánh răng rửa mặt sau đó tắm rửa sạch sẽ, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu be, dây vai hẹp lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên đó còn có dấu vết hôm qua anh để lại.

Cô buộc tóc đuôi ngựa thấp đang ngồi trên giường đọc sách, nghe thấy điện thoại của anh đổ chuông, cô chỉ ngước mắt lên nhìn anh, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Bìa cuốn sách trên tay cô là "Đại cương lịch sử thế giới: Từ tiền sử đến thế kỷ 21", hình như cách đây không lâu cô vẫn đang đọc " Thời Xuân Thu "của Trung Quốc mà nay đã chuyển sang lịch sử thế giới rồi.

Có thể với người khác  đọc những cuốn sách này có vẻ rất nhàm chán, nhưng riêng cô thì có thể đọc nó một cách thích thú, khí chất duyên dáng, dịu dàng mà cổ điển toát ra trong cô cũng vô cùng đặc biệt rõ ràng khi cô đọc sách.

Thẩm Yến rất thích nhìn cách cô đọc sách, anh nghiêng người về phía cô, vòng tay qua vai, đầu ngón tay vô tư nghịch nghịch mái tóc trên vai cô, còn tai thì vẫn tiếp tục nghe điện thoại.

Nguyễn Tri Vi không tài nào đọc sách nổi khi bị anh ôm chặt như vậy, cô khẽ mím môi, cảm thấy có chút bất lực, cô đành đặt sách xuống, dựa vào lòng anh.

“Em gấp gì chứ?” Thẩm Yến đang nói chuyện công việc qua điện thoại, trên môi anh nở nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: “Nếu anh ta muốn hạng mục này, vậy liền giao cho anh ta đi, tâm huyết khá lớn nhưng còn phải xem thực lực của anh ta như thế nào xem có thể làm tốt được không? Chúng ta cứ giao ra, rồi đứng ở ngoài nhìn xem anh ta nuốt vào cũng không được nhả ra cũng không xong, chẳng phải lại càng thú vị sao."

Thẩm Yến không tránh Nguyễn Tri Vi khi nói về công việc, có lẽ là do anh nghĩ rằng cô  không hiểu, nhưng trên thực tế, ngay cả khi Nguyễn Tri Vi không biết nội dung sự việc cụ thể như thế nào nhưng cô có thể cảm nhận được điều đó từ giọng điệu và ánh mắt của Thẩm Yến. Ai đã đụng tới anh thì chắc chắn người đó sẽ gặp xui xẻo.

Không biết bên kia nói cái gì mà Thẩm Yến ánh mắt càng thêm âm trầm: "Cậu muốn thế nào cũng được. Tôi và anh ta cũng chẳng phải anh em gì, cậu không cần phải nương tay."

Nói xong, Thẩm Ngạn liền cúp điện thoại.

Nguyễn Tri Vi đã đoán được người xui xẻo là ai, cô nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Là anh của anh phải không?”

Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy không có ý muốn tránh cô: “Vi Vi, em phải biết rằng không phải tình cảm gia đình nào cũng đáng gọi là tình cảm gia đình.”

Nguyễn Tri Vi liền lặng thinh không nói thêm điều gì.

Cô biết Thẩm gia có một thiếu gia tên là Thẩm Phàm, là anh trai của Thẩm Yến. Thẩm Phàm hoàn toàn trái ngược với Thẩm Yến, anh ta hay hoài nghi, nổi tiếng là ham vui, chơi bời.

Quan hệ giữa Thẩm Yến và người anh này hình như không được tốt lắm, nói chính xác là quan hệ giữa Thẩm Yến và Thẩm gia không thân thiết. Nhưng những điều này, Thẩm Yến hiếm khi nói với cô ấy.

“Đừng nói chuyện này nữa.” Thẩm Yến muốn dừng lại chủ để nói chuyện này, anh hơi ngồi dậy, từ trong ngăn kéo bên giường lấy ra một chiếc hộp màu xanh nhạt tinh xảo, mở ra trước mặt cô: “Mà này, cái này cho em, anh xem rồi và nghĩ rằng nó rất hợp với em, vậy nên anh đã mua nó.”

Bên trong hộp là một chiếc vòng tay bằng ngọc bích trong suốt.

Chiếc vòng ngọc bội có chất lượng cao, màu sắc sặc sỡ, xen lẫn giữa xanh nhạt và trắng sữa, ở giữa hình như có ánh sáng lưu chuyển, trông rất có giá trị.

Nguyễn Tri Vi theo bản năng muốn từ chối, chiếc vòng ngọc rất dễ vỡ, cô ấy thường ở phim trường nên đeo không tiện, hơn nữa giá cả lại đắt như vậy…

Mà Thẩm Yến chưa gì đã tự đeo chiếc vòng ngọc bội vào cổ tay cô, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô lại càng tôn thêm vẻ đẹp của chiếc vòng ngọc bội, anh nhìn một hồi rồi hài lòng nói: "Rất hợp với em, em có thích không?"

Nguyễn Tri Vi không muốn làm mất hứng thú của anh ấy, vì vậy cô chỉ có thể nói: "Em thực sự rất thích, nó trông rất đẹp."

…Thật ra, cô ấy rất vui khi Thẩm Yến có thể mua cho cô ấy thứ gì đó, nhưng Thẩm Yến dường như luôn không biết cô ấy thực sự muốn gì.

Nguyễn Tri Vi không chú ý nhiều đến những thứ vật chất này, nếu không thì hồi đó cô ấy đã không học lịch sử. Về phần Thẩm Yến, thường xuyên tặng cho cô một số túi xách, quần áo, trang sức hàng hiệu, và không cho cô cơ hội từ chối, những thứ này đều được cất giữ trong biệt thự, cô chưa từng dùng đến một lần nào.

“Còn nữa, anh đã nạp thêm tiền vào trong thẻ của em, em có việc gì cứ lấy ra tiêu.” Thẩm Yến nâng tay cô đặt lên cằm: “Em đừng lặn lội mãi trong giới giải trí, muốn tất cả mọi người chú ý tới em sao? Hay là em sợ anh không nuôi nổi em? "

"Không, em chỉ muốn có một sự nghiệp của riêng mình." Nguyễn Tri Vi hơi lùi lại phía sau.

Cô ấy cũng hy vọng có thể kiếm tiền bằng công việc làm diễn viên và trả lại số tiền đã nợ cho anh ấy, nếu tình yêu và tiền dính vào một mối quan hệ thì không còn thuần khiết, và cô ấy thực sự muốn có một tình yêu trong sáng.

Sự nghiệp? Nghe vậy, Thẩm Yến cảm thấy có chút buồn cười, anh không cho rằng với tính cách của cô sẽ có thể phát triển tốt trong làng giải trí, vì vậy anh cuốn lấy lọn tóc cô: “Vậy anh nói lại lần nữa, đừng có diễn cảnh thân mật nữa, em cứ thử xem nếu để anh thấy được thì em chết chắc.”

Nguyễn Tri Vi đã nhiều lần nói với anh rằng cô không phải đóng vai nữ chính nên sẽ không được đóng cảnh thân mật, nhưng khi nghe anh dặn dò như vậy liền đồng ý: “Được.”

Thấy cô đồng ý, Thẩm Yến cũng không thèm quan tâm nữa, Nguyễn Tri Vi nhìn thì trông rất nhẹ nhàng, hiền lành, nhưng ở một số phương diện lại quá bướng bỉnh.

Anh chuyển đề tài: "Anh có việc phải đi, hôm nay em được nghỉ à? Em có kế hoạch gì không?"

Nguyễn Tri Vi đã đoán được rằng anh sẽ không ở bên cô một ngày, và ngoan ngoãn nói: "Em sẽ về nhà thăm bố mẹ."

“Ừ, có cần trợ lý đưa em đi không?"

“Không cần.” Ngừng một chút, Nguyễn Tri Vi như nhớ ra điều gì, cô nhìn vào mắt anh hỏi: “Nhân tiện, anh đã xem web drama “Có hẹn với giai nhân” chưa?”

Có thực sự chờ đợi câu trả lời của anh.

Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên cô tham gia, cũng là nguyên nhân công ty ký hợp đồng với cô, người đại diện cảm thấy vai nữ phụ hai rất thích hợp với cô, nếu phim được chiếu cô sẽ gây được tiếng vang lớn, nhưng đến vai chính mọi người cũng không biết, huống chi cô là nữ phụ thứ hai.

Nhưng dù sao đây cũng là bộ phim truyền hình đầu tiên của cô nên Nguyễn Tri Vi có tình cảm rất đặc biệt với nó.

“Phim gì?” Thẩm Nghiên vừa mặc quần áo vừa hỏi.

Nguyễn Tri Vi vô thức siết chặt ga trải giường, giọng điệu không giấu được vẻ thất vọng: “Bộ phim đầu tiên của em, em đã kể cho anh nghe rồi.”

“Ồ,” Thẩm Yến đáp lại, anh chú ý tới tâm tình của cô, xoa đầu cô: “Em còn muốn anh xem em diễn như thế nào à, bất cứ lúc nào anh cũng có thể trực tiếp xem em, còn cần xem phim của em sao?”

Không phải như vậy.

Hai cái đấy ý nghĩa không giống nhau.

Nguyễn Tri Vi hơi nghiêng đầu, có chút tránh tay của anh, không nói nữa.

Buổi chiều, Thẩm Yến đến công ty, Nguyễn Tri Vi cũng tranh thủ ngày nghỉ về nhà thăm bố mẹ.

Nguyễn Tri Vi đã sớm nói với bố mẹ cô sẽ về, vừa mở cửa ra, mùi thơm của thức ăn đã bay ra, mẹ Nguyễn tươi cười chào đón cô: “Lão Nguyễn, nhanh lên, Vi Vi đã về rồi, nhanh lên. Ông nấu ăn nhanh lên đi. Vi Vi, bố con làm đấy. Chẳng phải con thích kho tộ, canh đậu phụ cá diếc..."

Có thể là cô đã bị Thẩm Yến bỏ rơi, phớt lờ quá nhiều, nên nhìn thấy bố mẹ quan tâm chăm sóc mình, cô ấy đã cảm thấy rất cảm động không tài nào có thể giải thích được.

Thẩm Yến sẽ không bao giờ nhớ những gì cô ấy thích ăn, nhưng bố mẹ cô ấy thì sẽ không bao giờ quên.

"Mẹ, bố đỡ hơn chưa? Đừng để bố nấu nữa, để con làm cho." Nguyễn Tri Vi muốn vào bếp giúp bố, nhưng bố Nguyễn lập tức đuổi cô ra ngoài: "Con ra ngoài đợi đi, bố đã khoẻ lên rất nhiều rồi. Nấu ăn cho con gái thì làm sao mà mệt được cơ chứ, bố sao có thể yếu đến mức như vậy”.

"Vi Vi, để ông ấy làm đi. Ông ấy đang làm việc chăm chỉ, sẽ không khó chịu đâu." Mẹ Nguyễn bên cạnh phụ hoạ thêm, mang hoa quả vừa rửa xong cho Nguyễn Tri Vi.

Nguyễn Tri Vi không còn cách nào khác đành ngồi đợi trên ghế sô pha, cô nhìn xung quanh, phòng khách rất ngăn nắp và gọn gàng, trên tường còn treo những bức chân dung gia đình, trong ảnh là một cô bé lặng lẽ đứng trước mặt bố mẹ. Khi đó bố mẹ cô còn rất trẻ, nụ cười cũng rất rạng rỡ.

Còn bố mẹ hiện tại, gánh nặng cuộc sống đè lên vai, năm tháng qua đi đã hằn lên gương mặt ấy những nếp nhăn khó phai, họ cũng đã già đi trông thấy.

Nguyễn Tri Vi lại cảm thấy có chút bứt rứt khó chịu.

Chẳng bao lâu sau, bố Nguyễn đã bày ra một bàn đồ ăn nóng hổi, canh đậu phụ cá diếc trắng ngần, những viên đậu phụ non mềm dẻo, thịt kho có màu tươi sáng, béo béo ngậy ngậy.

“Vi Vi, vào bàn ăn đi!” bố Nguyễn gọi cô vào ăn cơm.

Ba người ngồi quanh bàn, bắt đầu ăn, bố Nguyễn liền gắp thức ăn cho Nguyễn Tri Vi: "Mau ăn thử đi, món thịt kho này có ngon không? Bố vừa học được công thức trên mạng đấy."

Dưới cái nhìn chăm chú của bố Nguyễn, Nguyễn Tri Vi dùng đũa gắp một miếng thịt kho, thịt kho rất ngon, béo mà không ngấy, có vẻ như ông đã dành rất nhiều thời gian để nấu món này.

Bố Nguyễn lo lắng nhìn Tri Vi: "Ăn ngon không?"

Nguyễn Tri Vi nhấp một ngụm rồi cười nói: "Ngon lắm, ngon lắm ạ."

Bố Nguyễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mẹ Nguyễn cũng không khỏi mừng rỡ: "Nhìn bố con căng thẳng chưa kìa. Hồi kia, bố con chẳng bao giờ lo lắng như vậy về bài kiểm tra đánh giá của giáo viên."

Nói đến đây, Nguyễn Tri Vi không tránh khỏi lo lắng cho sức khỏe của bố: "Bố, gần đây bố có khám sức khỏe đúng hạn không? Trường có giao ít lớp cho bố hơn không, điểm kiểm tra của giáo viên thấp cũng không sao. Quan trọng vẫn là sức khoẻ của bố"

“Không có việc gì đâu, không cần phải lo lắng, bố đúng hạn đều đi kiểm tra sức khỏe mà.” Bố Nguyễn cười nói.

Ba người trò chuyện về một số vấn đề liên quan đến bố mẹ, có lúc chủ đề về bố mẹ lại được đưa vào tác phẩm của Nguyễn Tri Vi, sắc mặt của bố Nguyễn liền trở nên khó coi, ông do dự hồi lâu rồi nói xin lỗi: “Vi Vi, là bố có lỗi với con, nếu không phải vì bố, con vẫn có thể học khoa lịch sử mà con yêu thích, nhưng bây giờ con đã tiến vào giới giải trí, nhưng nghe nói giới giải trí rất hỗn loạn, có nhiều mặt tối..."

"Không." Nguyễn Tri Vi ngắt lời cha: "Thực ra không phải lúc nào cũng vậy đâu, con không sao mà. Những người con gặp gỡ đều rất tốt, và họ luôn quan tâm đến con. Bây giờ con lại thấy rằng mình rất thích diễn xuất, và con hoàn toàn đắm chìm vào trong các bộ phim."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, bố Nguyễn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mẹ Nguyễn đã chuyển sang chủ đề khác: “Được rồi lão kia, chỉ cần con chúng ta thích thì là được, đúng rồi, mẹ quên bật TV, thường ngày mẹ đều xem TV trong bữa tối đúng là trở thành một thói quen trong gia đình ta rồi, khi Vi Vi học cấp hai, con cũng thường xem TV rất vui vẻ khi dùng bữa..."

Vừa nói, mẹ Nguyễn liền cầm điều khiển từ xa bật TV lên, vừa lúc trang phim truyền hình hiện ra, tay cầm đũa của Nguyễn Tri Vi khựng lại một lúc.

"Có hẹn với giai nhân"  Bộ phim đánh dấu lần đầu tiên cô đóng phim truyền hình.

Mẹ Nguyễn nói đùa: "Để mẹ nói cho con biết, Vi Vi, trước đây nhà chúng ta chỉ xem một số kênh truyền hình vệ tinh, nhưng sau đó bố con đã nhờ những người hàng xóm giúp nhà ta làm một chiếc TV Internet để bố mẹ có thể xem phim phim của con, có thể xem cả những chương trình truyền hình do con đóng. Chỉ có một bộ phim truyền hình thôi mà ông ấy đã đến nhà họ hàng để khoe khoang, nói rằng kỹ năng diễn xuất của con tôi trong bộ phim này rất tốt ..."

Bố Nguyễn cũng không kém cạnh phản bác lại: “Mẹ nó còn nói à, mẹ con xem đi xem lại rất nhiều tập phim có cảnh con quay, không cho bố xem kênh TV khác, chỉ xem xoay quanh mấy tập này thôi, nhưng thế nào bố mẹ cũng không thể chán khi xem con đóng ..."

Nguyễn Tri Vi không nghe những gì bố mẹ cô ấy nói.

Cô cúi đầu nhìn bát cơm đầy ú ụ, hai mắt đã đỏ đến mức không thể kiềm chế được nữa, phải cố gắng kiềm chế để không bật khóc trước mặt bố mẹ.

Chỉ ở trước mặt bố mẹ, cô mới biết cảm giác được yêu là như thế nào.

Sau khi so sánh như vậy, cô mới nhận ra rằng Thẩm Yến đã thờ ơ, phớt lờ với cô đến nhường nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play