Khi Nguyễn Tri Vi tỉnh dậy, Thẩm Yến nằm bên cạnh vẫn còn đang ngủ.
Sương mù bao phủ cả thành phố, những đám mây xám lơ lửng trên không, ánh sáng yếu ớt lọt qua những tấm rèm, mờ mờ ảo ảo rọi vào phòng.
Nguyễn Tri Vi đau ê ẩm khắp người và không muốn cử động chút nào. Cô mở mắt ra và lặng lẽ nhìn vào nét mặt của người đàn ông đang nằm bên cạnh.
Thẩm Yến có một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhẹ, đôi mắt có chút si tình, hiện tại đang nhắm lại, khí chất so với bình thường trông hoà nhã hơn rất nhiều.
Kỳ thực đôi mắt chính là bộ phận đẹp nhất của Thẩm Yến, đuôi mắt dài gợi lên sự đa tình đào hoa của anh, con ngươi đen như mực như cánh hoa đào nhúng sâu vào trong bể nước trông vô cùng mê hoặc lòng người.
Khi cười, anh ấy chỉ kéo một bên khóe môi, trông có vẻ hơi lưu manh, ngông cuồng, khiến người khác không thể kiềm lòng nổi.
Tiếc là giờ anh đang ngủ nên không thể thấy được.
Nhìn anh ngủ, đầu ngón tay của Nguyễn Tri Vi nhẹ nhàng đặt trên lông mày của anh, vuốt theo đường cong của lông mày, lần lượt từng vòng một, cực kỳ mềm mại.
Cô vô cùng thích khuôn mặt của Thẩm Yến, toàn bộ mị lực của anh sẽ hiện ra khi anh cười, còn cô thì ít nói và dịu dàng, vì vậy giữa Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến như hai con người hoàn toàn khác nhau, nhưng lại có một sức hút chết người để giờ đây họ được ở bên nhau.
Thẩm Yến không phải là loại người thiếu hiểu biết, học vấn không cao, trên bàn làm việc của anh ấy luôn chất đầy những cuốn sách như "Phân tích kỹ thuật về xu hướng thị trường chứng khoán" và "Luật tư bản", khi anh làm việc, anh ấy sẽ cực kỳ tập trung và nghiêm túc.
Cô thích những người nghiêm túc, nhưng cũng rất thích cách Thẩm Yến ôm cô một cách mạnh mẽ từ phía sau và thì thầm vào tai cô ấy, "Anh muốn em"... Tất nhiên, điều khiến cô thực sự khiến rung động, chính là khoảng thời gian khó khăn khi còn ở trong bệnh viện, anh giống như liều thuốc an thần của cô vậy.
Hiện tại mỗi khi cô nhớ đến anh cô vẫn thường nghĩ đến vẻ mặt phong trần với đôi môi cong cong nụ cười lúc ấy của anh, tựa hồ chỉ cần có anh ở bên cạnh, không có khó khăn nào cô không thể vượt qua được.
Giá như anh có thể... yêu cô nhiều hơn một chút thì thật tốt biết mấy.
Có lẽ là thấy hơi ngứa, tay Thẩm Yến bỗng cử động, anh ôm chặt tấm lưng mảnh khảnh của cô, dùng sức kéo cô về phía mình, anh ôm cô vào lòng, ôm càng chặt thêm một chút, tựa hồ như bảo cô nên an phận, ngoan ngoãn để anh ôm.
Hơi thở của anh như bao trùm lấy cô thật chặt.
Nguyễn Tri Vi tưởng anh đã tỉnh nên ngoan ngoãn nằm im cho anh ôm, nhưng đợi một lúc lại phát hiện anh vẫn đang ngủ say, hơi thở lại đều đều từng nhịp.
Nguyễn Tri Vi không khỏi bật cười, đến lúc ngủ anh cũng có thể bá đạo như vậy sao.
Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng Thẩm Yến một lúc, cơ bắp của Thẩm Yến rất chắc, ôm cô chặt như vậy có chút không thoải mái, hơi khó chịu.
Cô chịu đựng một lúc, sau đó lặng lẽ đứng dậy, kéo cánh tay của Thẩm yến ra, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Khi chân chạm đất, Nguyễn Tri Vi phải hít thở thật sâu vì cơn đau truyền tới.
Mỗi lần lâu ngày không gặp, anh đều có chút mất kiểm soát, khiến cô khó chịu muốn chết, mình mẩy đều đau ê ẩm cả.
Cố nén đau đi ra ngoài, dì giúp việc đã đến, đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô đi ra, dì chỉ vào đồ ăn nguội lạnh trên bàn: "Vi Vi, phải làm sao bây giờ?"
Bữa cơm tối hôm qua cô cẩn thận chuẩn bị giờ đã nguội ngắt, trứng chín nhũn, nấm mềm nhũn, cũng chẳng thể ăn được nữa.
Nguyễn Tri Vi nhìn một cái, cụp mắt xuống: "Dì giúp con đổ hết đi."
Dì cảm thấy rất tiếc, nhưng không dám nói gì, chỉ bắt đầu dọn và đổ thức ăn đi.
Nguyễn Tri Vi nhìn thức ăn đã bị đổ vào thùng rác, nhớ lại sự chờ đợi của mình đêm qua, cũng chẳng nói thêm câu gì.
Thẩm Yến bị đánh thức bởi cuộc một điện thoại.
Anh uể oải đứng dậy cầm điện thoại, đầu dây bên kia là nhân viên thân cận của anh trong công ty đang báo cáo tình hình m�
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).