Giữa cái nóng oi ả của mùa hè tháng 7.

Mặt trời chiếu những tia nắng chói chang xuống mặt đất, làm cho mọi thứ xung quanh hệt như cái lò than, nóng như thiêu như đốt. Các nhân viên tại phim trường ai cũng toát mồ hôi hột nhưng bên cạnh chỉ có chiếc quạt nhỏ quay chập chờn, thỉnh thoảng có cơn gió thổi hiu hiu nhưng vẫn không thể nào làm dịu đi cái nóng oi bức của tháng 7. Nữ chính đang diễn, đạo diễn, nhà sản xuất và những người khác đều tập trung phía bên kia của trường quay, vẻ mặt của mọi người ít nhiều đều có chút mệt mỏi và chán nản vì nóng.

Ở một góc khác trong phim trường, dưới tán cây có một bóng râm nhẹ đổ xuống.

Nguyễn Tri Vi và Tiêu Mông Mông ngồi ở góc nhỏ không người đó đọc kịch bản.

Nguyễn Tri Vi tập trung cao độ, không để cho mọi thứ xung quanh quấy nhiễu, góc nghiêng của cô trông cũng rất đẹp, hàng mi dài phủ bóng màu xám nhạt lên mí mắt như có như không liền trở nên lấp lánh dưới nắng hạ.

Nhiệt độ cao của cái nắng gắt giữa mùa hạ cũng không thể làm cho cô phân tâm.

Khác với Nguyễn Tri Vi, Mông Mông lại chẳng thể ngồi yên như vậy. Giữa tiết trời nóng bức này tâm trạng cô cứ bồn chồn, buồn bực không thể ngồi yên tiếp tục đọc kịch bản. Kịch bản đã bị cô lật hết từ trang này đến trang khác, âm thanh lật trang ầm ĩ như vậy nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến Nguyễn Tri Vi đang ngồi ở phía đối diện.

Tiêu Mông Mông không khỏi ngưỡng mộ nói: “Vi Vi, sao cậu có thể nghiêm túc đọc kịch bản như vậy chứ? Giống như một khi đã tập trung rồi thì không gì có thể ảnh hưởng được đến cậu vậy, cậu không thấy nóng và khó chịu à?

Nguyễn Tri Vi nhẹ nhàng nói: "Tâm cậu tịnh tự nhiên sẽ thấy mát mẻ."

Khi cười khóe mắt cô trông rất dịu dàng, Tiêu Mông Mông chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy là không thể rời khỏi được.

Đặc biệt, hiện tại Nguyễn Tri Vi còn đang mặc trên người một chiếc sườn xám. Bộ phim bọn họ diễn chính tên là 《 Khói Lửa 》 là một bộ phim truyền hình dân quốc, Nguyễn Tri Vi là nữ phụ 3, vốn là một ca nữ, một thân sườn xám màu hồng nhạt đã làm tôn lên vóc dáng thùy mị, thướt tha của cô làm cho biết bao nhiêu người phải đắm say, mê muội.

Nước da cô trắng như ngọc. Trên khuôn mặt xinh đẹp ấy là đôi mắt nai thơ ngây, thoạt nhìn trông rất thuần khiết và trong sáng.

Điểm quyến rũ nhất của Nguyễn Tri Vi chính là khí chất, cô có vẻ đẹp cổ điển và xinh đẹp hệt như các tiểu thư quyền quý thời xưa, không những thế còn phảng phất chút sự thuần khiết của cô gái nhỏ.

Tiêu Mông Mông khẽ thở dài nói: "Vi Vi, sau này cậu nhất định sẽ nổi tiếng, tớ nói thật đấy. Cậu thực sự chính là tiên nữ. Tớ chưa thấy trong giới giải trí có nữ minh tinh nào đẹp như cậu đâu."

Nguyễn Tri Vi không giỏi đáp lại lời khen, vì vậy cô chỉ biết mỉm cười và tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản.

Không lâu sau điện thoại của Nguyễn Tri Vi rung lên, Vi Vi liền cầm điện thoại lên xem. Chỉ liếc mắt một cái tâm trạng bình tĩnh của cô liền bị phá vỡ, giống như hòn đá bị ném xuống mặt hồ, tạo thành những gợn sóng lớn nhỏ.

Đó là tin nhắn từ Thẩm Yến: "Tôi đã đến Giang Lư."

Giang Lư là nơi hiện tại đoàn phim đang quay hình là một nơi rất hẻo lánh, với tính cách của Thẩm Yến sẽ không đời nào đến những nơi như vậy, không biết vì sao lần này anh lại đột nhiên tới đây.

Cô vội vàng nhắn lại cho anh: “Bao giờ anh đến? Có cần em đón không?”

Sau khi chờ đợi một lúc, mãi vẫn không thấy hồi âm.

Nguyễn Tri Vi cắn môi, nhưng không còn cách nào khác Thẩm Yên thường xuyên như vậy, để anh trả lời tin nhắn của cô thì còn phải tùy vào tâm trạng của anh lúc đấy như thế nào, nếu tâm trạng không tốt, anh tuyệt đối sẽ không trả lời tin nhắn của cô. Đó là chuyện thường ngày nên cô cũng quen rồi.

Nguyễn Tri Vi muốn tiếp tục đọc kịch bản. Nhưng cô lại không thể nào tập trung được như trước, cô thường xuyên liếc nhìn vào điện thoại trong vô thức, chờ đợi khoảnh khắc màn hình trên điện thoại sáng lên.

Ngay cảMông Mông ở bên cạnh cũng nhận ra điều gì đó, Tiêu Mông Mông  liền trêu chọc: "Mới giây trước tớ còn vừa mới khen cậu tập trung, thì bây giờ cậu lại bắt đầu mất tập trung rồi, tại sao cậu lại không thể bình tĩnh, thản nhiên như lúc nãy vậy? Tớ đã bảo rồi, với thời tiết nóng nực như này ai mà chịu nổi được cơ chứ. Mau đi xuống thôi."

Nguyễn Tri Vi nghe vậy không khỏi có chút ngượng ngùng, bởi cô mất tập trung không phải do thời tiết nóng bức.

Mà là vì lòng cô đang không yên.

Chính Thẩm Yến đã khiến cô trở nên như vậy, chỉ vì một tin nhắn mà có thể khiến cô xao động đến thế.

Chờ mãi màn hình điện thoại cũng không có thông báo tin nhắn gì nên Nguyễn Tri Vi cũng đã từ bỏ, có lẽ Thẩm Yến vốn chẳng có ý định đến gặp cô.

Cô cần phải tập trung chuẩn bị thật tốt cho vai diễn của mình vào tối nay.

Vì vậy, cô đã điều chỉnh cảm xúc hỗn loạn của mình, tiếp tục tập trung vào việc đọc kịch bản, cô tập trung đến mức còn không thèm để ý thời gian.

Không biết qua bao lâu, cô bỗng nghe thấy tiếng người xung quanh đột nhiên xì xào bàn tán, khi cô ngẩng đầu lên liền phát hiện bầu không khí tại đoàn phim có chút kỳ lạ.

Hình như mọi người đều đang thảo luận về vấn đề gì đó mà có thể khiến cho cái nóng bức của mùa hạ cũng chẳng còn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của họ nữa.

Tiêu Mông Mông  cũng đang nói chuyện phiếm với một diễn viên khác, thấy Nguyễn Tri Vi ngẩng đầu lên, Tiêu Mông Mông  lập tức kéo Nguyễn Tri Vi vào cuộc trò chuyện, cô kích động nói: "Vi Vi, vừa nãy thấy cậu quá tập trung nên tớ cũng không dám quấy rầy. Để tớ nói cho cậu biết, vừa rồi ở đoàn phim có một người đàn ông rất rất đẹp trai đến đấy. Anh ấy đẹp trai hơn cả những diễn viên nam mà tớ từng thấy. Nhìn kìa, anh ấy vẫn còn ở đó. Đạo diễn còn đang tiếp đón với anh ta nữa. Đây rốt cuộc là diễn viên nào vậy nhỉ? Tại sao trước đây tớ chưa bao giờ nghe qua?"

Nữ diễn viên bên cạnh liền trả lời: "Cô không biết Thẩm Yến à, anh ta là con trai thứ của nhà họ Thẩm nổi tiếng là giàu có đấy, mọi người vẫn hay gọi là Tứ thiếu gia Bắc thành. Có vẻ như gần đây anh ta đầu tư vào hai dự án nên kiếm được rất nhiều tiền, đạo diễn của chúng ta là bạn của anh ta, lần này anh ta đến chắc là để chào hỏi."

Tim của Nguyễn Tri Vi đập nhanh hơn bao giờ hết khi nghe thấy hai từ "Thẩm Yến", cô nhìn theo hướng mà Tiêu Mông Mông  chỉ trong nháy mắt đã nhận ra anh.

Thực sự là anh ấy.

Anh thật sự đã đến phim trường.

Thẩm Yến có thân hình cao lớn, chân lại rất dài, đứng đó trông có chút lười biếng làm toát lên vẻ lưu manh, bất cần thêm cả mái tóc trông hơi rối, đôi mắt đen láy lại càng làm nổi bật lên khuôn mặt đào hoa của anh khiến cho mọi người xung quanh khó có thể rời mắt. Anh đang đứng nói chuyện với đạo diễn.

Mặc dù có rất nhiều người vây quanh anh ấy, trong đó có cả đạo diễn và nhà sản xuất... nhưng Nguyễn Tri Vi vẫn có thể nhìn thấy anh.

Cô có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực của mình.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút đau lòng khi nghĩ về nó.

Bởi vì Thẩm Yến là người cô yêu, anh có thể dễ dàng mà khuấy động cảm xúc của cô.

Giống như lời của bạn thân cô từng nói, nếu cô là một người lý trí, bất kể chuyện gì cũng không thể khiến cho cảm xúc của cô bị xáo trộn, thì Thẩm Yến chính là tâm ma của cô, anh có thể khiến cô cam tâm tình nguyện thành tiên cũng có thể biến cô thành ma.

Nguyễn Tri Vi vô thức mở điện thoại kiểm tra tin nhắn, anh vẫn không trả lời tin nhắn của cô cũng không nói với cô rằng anh sẽ đến phim trường.

Từ xa, Thẩm Yến cũng từ trong đám đông nhìn về phía cô, khi ánh mắt dừng lại trên người Nguyễn Tri Vi, khoé môi Thẩm Yến chậm rãi cong lên.

Ánh mắt đào hoa tràn ngập sự dịu dàng.

"Wow, giết tớ đi! Anh ấy đang cười với tớ kìa, ôi nụ cười của anh ấy đã lấy đi mạng sống của tớ rồi!" Giọng nói của Tiêu Mông Mông  mang theo sự phấn khích.

"Suỵt, suỵt." Một nữ diễn viên khác nói.

Ngay khi Thẩm Yến nhìn về phía Nguyễn Tri Vi thì cô lại quay đi thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào anh vì sợ anh sẽ nhìn thấy.

Cô vẫn nhớ, mối quan hệ của bọn họ không được phép công khai.

Tiêu Mông Mông  vẫn còn phấn khích nắm lấy tay của Nguyễn Tri Vi: “Vi Vi cậu không thấy Thẩm Yến rất đẹp trai sao? Anh ấy vừa cười với chúng ta đấy, nụ cười của anh ấy thật sự dịu dàng, anh ấy chính là mẫu người lý tưởng của tớ!”

Nguyễn Tri Vi im lặng một lúc, sau đó cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tớ không thấy rõ, anh ấy cách chúng ta hơi xa nên tớ không thấy rõ cho lắm."

Tiêu Mông Mông  thở dài nói: "Hình như anh ấy sắp đi rồi..."

Nguyễn Tri Vi không hề ngẩng đầu nhìn, cô cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản trước mặt, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình, chăm chú đánh dấu từng cung bậc cảm xúc cần diễn trên mỗi câu thoại.

Âm thanh bàn tán nhỏ dần, đoàn phim cũng trở nên yên tĩnh, chắc hẳn là Thẩm Yến đã rời đi.

Nguyễn Tri Vi khó khăn điều chỉnh cảm xúc để đọc kịch bản một lần nữa. Lúc này "Tinh… tinh", điện thoại của cô vang lên, Nguyễn Tri Vi mở ra thì thấy một tin nhắn trên điện thoại.

Thẩm Yến: "Khách sạn Mộc Lan phòng số 3456. Đừng để tôi chờ lâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play