Sáng sớm hôm sau, Tiêu Mông Mông đặt mười chiếc đồng hồ báo thức trên điện thoại di động của mình, từng chiếc lần lượt vang lên một tiếng, cô ấy đã thành công cố gắng dậy lúc 7 giờ sáng.

Hôm nay Tô Ngự ngoài tham gia một sự kiện, cô cũng muốn đi đến xem, nên đã cố ý dậy thật sớm để trang điểm một chút nhẹ nhàng

Khi cô ở trong phòng vệ sinh cũng không bao lâu, Tô Ngự cũng từ trong phòng ngủ ra tới, cậu trai trẻ còn ngái ngủ, đầu tóc dựng đứng, thoạt nhìn có chút không hiểu được mà cảm thấy vô cùng đáng yêu.

“Sao anh dậy sớm thế? Không phải 10 giờ mới hoạt động sự kiện đó sao?” Tiêu Mông Mông ngạc nhiên hỏi. 

Tô Ngự mặt không đổi sắc nhìn cô một cái: “Anh bị đồng hồ báo thức của em đánh thức.”

“…” Tiêu Mông Mông vội vàng xin lỗi: “Ồ, ra vậy. Thật ngại quá, là lỗi của em.”

“Em tiếp tục trang điểm đi.” Giọng điệu Tô Ngự không một ý trách cứ cô, anh liên tục ngáp ngắn ngáp dài, rồi đi vào phòng bếp để rót nước uống. 

Tiêu Mông Mông lè lưỡi và cũng tiếp tục trang điểm, bất quá về sau cô sẽ nhớ kỹ, tốt nhất chỉ nên đặt một cái đồng hồ báo thức vào buổi sáng.

Hiện tại không phải cô đang sống một mình, mà là hai người bọn họ đang cùng nhau sống chung dưới căn nhà này. Vì vậy, không thể sống mà chỉ biết nghĩ cho bản thân, cũng không thể sống một cách tùy ý như vậy được. 

Bên cạnh đó Tô Ngự cũng đang nhắc nhở bản thân mình về điều này.

Trong khi rót nước, Tô Ngự cụp mắt xuống và tự hỏi liệu mình đã kéo Tiêu Mông Mông vào quyết định là đúng hay sai.

Anh không thể thoát ra khỏi phần kí ức với Nguyễn Tri Vi của lúc trước, đối với anh mà nói nó thật sự rất thống khổ, Tô Ngự không thể hòa hợp với chính bản thân  mình, nếu anh chỉ có một mình, anh sẽ luôn rơi vào vòng xoáy này, vô cùng vô tận, hết lần này đến lần khác.

Có lẽ anh ta đúng là một người người ích kỷ nên mới một mình kéo theo Tiêu Mông Mông vào cùng, để cô ở bên cạnh anh. 

Lần này, anh chọn sẽ nói với cô một cách rõ ràng. Để có thể để cho Tiêu Mông Mông được chọn lựa, cô có muốn hay không cũng không sao, không muốn cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng ngoài ý muốn đó chính là, anh muốn Tiêu Mông Mông có thể dễ dàng đồng ý.

Cô thích anh biết dường nào.

Điều này khiến Tô Ngự cảm thấy có chút áy náy, nhưng cảm giác áy náy này nhanh chóng bị thay đổi đi, anh cảm thấy Tiêu Mông Mông thực sự có thể giúp anh thoát ra khỏi những kí ức đó.

Hai ngày nay, vì tiếng ồn ào, nhốn nháo của Tiêu Mông Mông, làm cho cuộc sống của anh cũng trở nên có màu sắc hơn, không còn giống như trước kia, cô đơn lẻ loi nữa. Gần đây anh cũng đã rất ít nghĩ đến Nguyễn Tri Vi, ngay cả khi ở bên Tiêu Mông Mông, thỉnh thoảng cũng có cảm giác thấy rất vui vẻ.

Nếu anh thật sự có thể buông bỏ được Nguyễn Tri Vi và ở bên Tiêu Mông Mông có thể đây là một kết thúc viên mãn nhất.

Tô Ngự nghĩ, anh ấy sẽ cố gắng hết sức.

Ở bên Tiêu Mông Mông và quên đi Nguyễn Tri Vi.

Cả buổi sáng trôi qua trong chớp mắt, Tô Ngự thật sự cảm thấy rất kì lạ, bởi vì Tiêu Mông Mông sao có thể trang điểm lâu đến như vậy. Nhưng điều đặc biệt nhất là dường như không có sự khác biệt nào giữa trước và sau khi cô trang điểm.    

Ồ, không đúng. Vẫn có một chút khác biệt, đôi môi của cô ấy đã trở nên tươi tắn hơn, có thêm ít màu đỏ.  

Sau khi trang điểm xong, Tiêu Mông Mông liền đứng ngay trước mặt Tô Ngự, cô làm cho ánh mắt của Tô Ngự có chút ngượng ngùng. Vì vậy, cô đã cho rằng Tô Ngự chắc hẳn đang đắm chìm trước vẻ đẹp của mình nên không khỏi ngượng ngùng mà mím môi, hỏi: “Có đẹp không?”

Tô Ngự nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Màu môi có chút hơi đỏ.”

“?”Tiêu Mông Mông nghiêng đầu nhìn về phía gương: “Không thể nào, chẳng lẽ màu sắc em chọn không hợp sao?” 

“… Hay cứ để như vậy đi.” Tô Ngự suy tư nói: “Nếu như màu môi không đỏ, cũng chẳng khác gì lúc em chưa trang điểm đâu.”

???

Lời nói này là ý gì đây? Vì vậy,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play