Ngày
hôm sau khi Tô Ngự tỉnh lại, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa
chiếu vào trong, khiến cho anh có chút choáng váng.
Cảm
giác sau khi say rất khó chịu, anh cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt cũng có
chút sưng sưng, đến khi mở mắt cũng có chút khó khăn.
Sau
khi hoàn toàn tỉnh táo, Tô Ngự nhận ra nơi anh ta đang ở không phải nhà của
mình.
Đập
vào mắt anh là một cảnh tượng vô cùng lạ lẫm. Chiếc chăn bông màu xanh da trời,
bên mặt trên chăn có một hoa văn hình đám mây trắng tinh, rõ ràng đây là phòng
ngủ của con gái.
Tô
Ngự cố gắng nhớ lại, lục tìm những ký ức trong đầu. Tối hôm qua đã xảy ra
chuyện gì?
Anh
đã gặp gỡ bạn bè và vô tình uống một chút rượu, sau đó lại nhớ đến Nguyễn Tri
Vi và cảm thấy có chút khó chịu. Trong lúc nhất thời xúc động anh đã gọi điện
cho Tiêu Mông Mông, sau đó... anh và Tiêu Mông Mông nói chúng ta cùng nhau cố
gắng.
Tiêu
Mông Mông, đã đồng ý.
Vậy
bây giờ, anh đang ở nhà Tiêu Mông Mông sao?
Không
đợi Tô Ngự định hình lại tâm lý, mùi cơm từ ngoài cửa truyền vào, hình như đó
là mùi thơm của bánh bao hấp, trộn lẫn cùng hương thơm của bột yến mạch sữa,
mùi sữa nồng đậm.
“Cạch”
cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Tiêu Mông Mông từ ngoài phòng khẽ đưa đầu vào,
như muốn nhìn xem anh đã tỉnh dậy chưa.
Khoảnh
khắc ấy, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Tiêu Mông Mông thoáng qua vẻ
ngạc nhiên, cô cười nói: “Anh tỉnh rồi à?”
“Ừm.”
“Dậy
ăn đi, bữa sáng nay em đã làm rất nhiều món, có luôn cả món mà anh thích nữa,
đảm bảo anh sẽ hài lòng.”
Nói
xong, Tiêu Mông Mông đang định xoay người đi vào bếp, Tô Ngự gọi cô lại: “Chờ
một chút đã.”
“Hả?”
Tiêu Mông Mông nghe tiếng gọi, quay đầu lại nhìn anh.
Tô
Ngự dừng lại: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì…”
Tiêu
Mông Mông lần này trầm mặc, cô chăm chú nhìn anh, chờ đến khi Tô Ngự dứt lời.
Thật
ra trong lòng cô cũng có một chút bất an mơ hồ. Vì cô sợ Tô Ngự sẽ đổi ý, cô đã
phải giữ vững tâm lý nhiều đến vậy mới có thể đồng ý. Cuối cùng anh ta lại nói
cho cô biết, ngay cả những chuyện này cũng chỉ là giả, nói xem Tiêu Mông Mông
làm sao có thể chấp nhận được.
Tô
Ngự tiếp tục nói: “Anh nói thật, ngày hôm qua lúc say rượu anh có chút không
tỉnh táo nhưng hôm nay đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi. Nói cho em biết, anh chỉ
muốn nói với em những lời này. Anh không tùy tiện nói đâu. Nhưng anh chỉ muốn
thử cùng em một lần mà không phải bất kỳ ai khác.”
——
Anh muốn sống thử với em không phải bất kỳ một ai khác.
Đôi
mắt của chàng trai trẻ trong sáng và trung thực, những lời nói của cậu ấy chính
là những điều thật lòng.
Tiêu
Mông Mông bị sốc.
Nói
thật, những lời nói này thật sự đã khiến Tiêu Mông Mông vô cùng cảm động.
Tại
sao lời nói của Tô Ngự lại rõ ràng mà chẳng phải là những lời lãng mạn hay tâm
tình, nhưng anh lại luôn có thể dễ dàng khiến cô phải xúc động.
Tiêu
Mông Mông như muốn nói một điều gì đó, rồi lại chẳng biết phải nói gì, cô nhìn
Tô Ngự và nói không nên lời.
Tô
Ngự nhìn cô, tiếp tục nói: “Em cũng được xem là một trong số ít người mà anh
thích. Cho nên, anh chỉ muốn tìm đến em.”
Hóa
ra, ở trong lòng Tô Ngự cô cũng có chút giá trị. Cho dù kém xa so với Nguyễn
Tri Vi, nhưng cũng vẫn tốt hơn nhiều so với những người qua đường kia như Giáp
Ất Bính Đinh có phải không?
Trong
lòng Tiêu Mông Mông bỗng nhiên cảm thấy bình ổn lại, cô đối với trong lòng của
Tô Ngự cũng có chút đặc biệt.
Thật
lâu sau, Tiêu Mông Mông cong cong môi dưới lên, cô gật đầu cười: “Thử ạ, đương
nhiên là sẽ thử, tối hôm qua em đã đồng ý rồi. Vậy thì cũng đến lúc phải dậy
rồi, bạn trai.”
Bạn
trai sao, ba chữ này đối Tô Ngự mà nói, nghe có chút hơi xa lạ, nhưng anh lại
không từ chối nó.
“Mau
vào bếp đi! Bữa sáng em đã chuẩn bị rất nhiều món rồi.” Trong giọng nói của
Tiêu Mông Mông bất giác nhuốm vẻ vui mừng, cô giống như một chú chim nhỏ bay
vào bếp trước.
Tô
Ngự nhìn bóng dáng của cô, khóe môi bất giác cong lên dịu dàng.
Anh
ấy thực sự thích Tiêu Mông Mông, cho dù đó chỉ là kiểu thích giữa bạn bè với
nhau, thì đó cũng được xem là thích. Không phải ai cũng có thể làm cho anh ta
thích như vậy.
Tiêu
Mông Mông rất hoạt bát. Khi ở bên cô ấy, sẽ cảm thấy thời gian như được kéo dài
ra, lời nói và nụ cười của cô ấy đều rất động lòng người. Hơn nữa cô lại rất có
sức hút, khi có cô ấy bên cạnh, tâm trạng dù không tốt đến mấy cũng sẽ trở nên
bớt tồi tệ hơn.
Vì
vậy, nếu đó là lời nói của cô, có lẽ nó sẽ có thể.
Cô
ấy có thể giúp anh ấy thoát khỏi đoạn quá khứ của Nguyễn Tri Vi, sau đó bắt đầu
một mối quan hệ tình cảm mới. Thực ra anh cũng không muốn sống mãi trong quá
khứ nữa.
“Tô
Ngự, mau lại đây!” Tiêu Mông Mông lại ở trong phòng bếp gọi tên anh.
Tô
Ngự đáp lời, anh xuống giường mang dép vào rồi đi ra ngoài, vừa đi, vừa nhìn
đánh giá nơi ở của Tiêu Mông Mông.
So
với nhà của anh, nơi này có thể coi như khá chật chội.
Có
một phòng ngủ và một ph ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.