Sau
ngày hôm đó, giữa hai người đã có những tiến triển nhanh chóng. Giữa họ dường
như đã tìm lại được cảm giác yêu đương.
Tô
Ngự luôn bận rộn với công việc vậy nên mọi trách nhiệm nặng nề đều đặt lên vai
Tiêu Mông Mông. Như việc làm thế nào để thúc đẩy mối quan hệ của họ, đây là lần
đầu tiên cô ấy muốn trở thành một người bạn gái thật tốt nên đã cực kỳ nghiêm
túc.
Cô
ấy đã luôn rất cố gắng để tìm ra cách trở thành một người bạn gái tốt.
Khi
Tô Ngự đi công tác xa để Tiêu Mông Mông phải ở nhà một mình, cô ấy sẽ tra rất nhiều
thông tin “Làm thế nào để duy trì mối quan hệ ngọt ngào với người yêu?” hay
“Làm thế nào để duy trì tình cảm giữa hai người?”
Sau
đó, Tiêu Mông Mông sẽ cẩn thận ghi chép lại hết những hướng dẫn này.
Thành
thật mà nói, cô ấy chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, kể cả khi làm bài kiểm tra
ở trường. Nhưng lần này làm bạn gái của Tô Ngự, cô ấy thực sự rất cố gắng hơn
bao giờ hết.
Trên
mạng có nói rằng, để gia tăng tình cảm giữa các cặp đôi yêu nhau rất đơn giản,
có thể thường xuyên cùng nhau đi chơi, hai người cùng nhau hẹn hò, ăn uống, vui
vẻ giải trí, chuẩn bị kỹ càng những món quà dành tặng cho nhau hay những sự bất
ngờ... Đây đều là những cách tốt nhất để phát triển mối quan hệ tình cảm.
Vì
thế, Tiêu Mông Mông liền dựa theo hướng dẫn trên mạng mà lập danh sách 50 việc
các cặp đôi phải, chẳng hạn như: “Hãy âm thầm chuẩn bị một điều bất ngờ cho đối
phương,” “Buổi tối nằm trên giường cùng nhau xem phim,” “Đi mua sắm cùng nhau,”
“Mặc đồ đôi và đi dạo,” “Cùng nhau đánh
răng”...
Không
phải tất cả những điều nhỏ nhặt trên mạng đều có thể áp dụng cho họ. Có một số
việc đối với người của công chúng mà nói nó là những thứ cao điệu. Vì vậy Tiêu
Mông Mông đã cẩn thận lựa chọn một vài tình huống phù hợp với hai người và lên
kế hoạch thực hiện từng cái một.
“Mua
quần áo đôi, đi dạo và đánh răng cùng nhau.” Việc đầu tiên, Tiêu Mông Mông định
sẽ thử điều này trước.
Cô
ấy mua hai chiếc áo sơ mi đôi ở trên mạng và muốn tặng chúng cho Tô Ngự như một
món quà. Những chiếc áo sơ mi đôi này là của một nhãn hiệu nổi tiếng sang
trọng, chiếc áo màu đen tuyền rất cá tính. Tiêu Mông Mông cảm thấy rằng Tô Ngự
rất thích những bộ quần áo có màu đen, vì vậy cô ấy đã đặc biệt mua những bộ
quần áo phù hợp với gu thẩm mỹ của anh ấy.
Tối
hôm đó, Tiêu Mông Mông ngồi trên ghế sô pha đợi Tô Ngự tan làm về, muốn tặng
anh ấy món quà này để tạo bất ngờ. Cô ấy đợi mãi vẫn chưa thấy Tô Ngư về khiến
cơn buồn ngủ dần ập đến. Tiêu Mông Mông vô thức tựa vào sô pha ngủ thiếp đi lúc
nào không hay.
Khi
Tô Ngự tan làm về nhà cũng đã gần 12 giờ đêm.
Khuôn
mặt anh ấy lộ ra vẻ mệt mỏi sau một ngày làm việc, trông không có chút sức lực
nào, khi anh mở cửa ra, phát hiện đèn trong phòng khách vẫn sáng.
Tiêu
Mông Mông còn chưa ngủ sao?
Nếu
vẫn chưa ngủ thì đã không yên tĩnh như vậy, Tiêu Mông Mông nghe thấy tiếng động
nhất định sẽ ra nói chuyện với anh.
Đến
khi Tô Ngự bước vào trong phòng khách, anh mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu
Mông Mông đã vô tình ngủ thiếp đi.
Dưới
ánh sáng của phòng khách, cô gái dường như đang có một giấc mơ yên bình. Khi
Tiêu Mông Mông chìm vào giấc ngủ, cô ấy không còn hoạt bát, năng động mà điềm đạm và nho nhã hơn lúc tính táo rất
nhiều.
Đèn
sáng như vậy, cô ấy có lẽ phải rất buồn ngủ mới có thể chìm vào giấc ngủ một
cách dễ dàng như vậy. Hơn nữa, nhìn tư thế của cô ấy, rõ ràng là đang chờ Tô
Ngự trở về.
Trái
tim Tô Ngự bất giác mềm nhũn.
Tô
Ngự muốn đưa cô ấy trở về phòng để ngủ, nhưng anh ấy vừa chạm vào Tiêu Mông
Mông, cô ấy liền tỉnh. Tiêu Mông Mông ngái ngủ nhìn anh ấy: “Anh muộn thế này
mới về sao?”
“Ừm,”
Tô Ngự gật đầu: “Có một phân cảnh diễn chưa đạt, anh đã thử lại nó rất nhiều
lần, nên tốn một chút thời gian.”
“Vậy
sau đó phân cảnh diễn đó đã đạt yêu cầu chưa?” Tiêu Mông Mông lập tức lo lắng
cho anh ấy.
Tô
Ngự ánh mắt càng thêm ấm áp: “Đã đạt rồi.”
“Vậy
là tốt rồi.”
Tiêu
Mông Mông khựng lại một chút, dường như đang nghĩ đến điều gì đó, cô ấy ngẩng
mặt lên và cười với Tô Ngự: “Em đợi anh về là vì em đã chuẩn bị một món quà cho
anh. Anh mau đoán xem em đã chuẩn bị gì."
Nếu
có người nhờ anh đoán những chuyện như vậy, Tô Ngự nhất định sẽ trực tiếp bỏ
qua, anh nghĩ thật ra đoán cũng rất nhàm chán. Có chuyện gì liền nói thẳng,
không nói coi như xong.
Nhưng
bởi vì là Tiêu Mông Mông, cô ấy đã chờ Tô Ngự lâu như vậy, đã vậy còn chuẩn bị
quà cho anh ấy nên Tô Ngự đã dừng lại và đoán: “Dao cạo râu? Thắt lưng? Ví
tiền?”
“Không
đúng,” Sau khi đoán sai vài lần vài lần, Tiêu Mông Mông cũng không còn kiên
nhẫn đợi Tô Ngự tiếp tục đoán. Cô ấy lấy ra một hộp quà được đóng gói cẩn thận
từ phía sau lưng ra: “Nhìn này! Là đồ đôi đấy.”
Sau
khi nghe thấy từ “đồ đôi”, biểu cảm của Tô Ngự ngập ngừng một lúc.
Đồ
đôi là sự thể hiện mối quan hệ thân mật. Đi ra ngoài trong trang phục đôi về cơ
bản là công khai mối quan hệ giữa hai người một cách rộng rãi. Tô Ngự không
phải là người khoa trương và anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc mặc đồ đôi.
Tiêu
Mông Mông là một người hướng ngoại nhưng không có nghĩa là cô không lắng, đặc
biệt khi ở trước mặt người mình thích, cô ấy dễ xúc động hơn bất kỳ ai
khác.
Cô
nhanh chóng chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt của Tô Ngự, sự vui mừng và chờ
đợi vừa rồi giống như bị dội một gáo nước lạnh, khiến cô lập tức tỉnh táo lại:
“Có phải anh không thích lắm không...”
“Không
phải anh không thích,” ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.