Ở hậu trường phía sau sân khấu chỉ còn lại hai người là Tô Ngự và Tiêu
Mông Mông, bọn họ chỉ ngồi nhìn nhau trong im lặng. Có cảm giác như từng mảng
không khí đang trôi nổi bỗng đình trệ, thời gian cũng trở nên dài thêm.
Tiêu Mông Mông cố gắng cong khóe miệng hết cỡ, bình thường cô ấy rất thích cười, nhưng trong những lúc như thế
này, cô ấy lại cố gắng hết sức khống chế biểu cảm của chính mình, không muốn bản
thân trông quá xấu hổ, nhưng đôi mắt đỏ hoe của cô đã nói lên tất cả.
Về phía Tô Ngự, khi phải đứng trước mặt cô ấy, thân hình gầy gò của anh
kèm theo cả chút ngẩn người, nhìn cô hồi lâu không nói một lời.
Lâu đến độ Tiêu Mông Mông đã nghĩ rằng anh ta sẽ không nói nữa.
Hai từ "Xin lỗi" ấy, ý nghĩa của nó cho dù là ai cũng có thể tưởng
tượng ra được.
Tô Ngự đã từ chối cô ấy rồi.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt của Tiêu Mông Mông càng trở nên đỏ hơn, hệt như
đã được thoa một lớp phấn hoa hồng quanh mắt, đỏ đến nỗi như sắp chảy máu tới
nơi, dường như chỉ trong giây tiếp theo thôi, máu sẽ rỉ ra từ khóe mắt cô.
Nhưng Tiêu Mông Mông vẫn cười, cô ấy nói: "Không sao đâu."
Đúng, không có gì sai khi thích một người, nhưng cũng không có gì sai khi
không thích một người cả.
— Chuyện tình cảm, Tiêu Mông Mông vốn cũng chẳng thể cưỡng cầu được.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, giấu nhẹm đi tiếng khóc trong cổ họng, cố gắng
tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra: "Vẫn sẽ là bạn chứ? Chúng ta sẽ không
tới mức cắt đứt liên lạc với nhau đâu nhỉ?"
Tô Ngự khựng lại một giây rồi nói: "Sẽ không đâu, chúng ta vẫn là bạn."
“Vậy sau này nhớ thường xuyên liên lạc đấy nhé, vẫn giống như trước đây.
À đúng rồi, em đột nhiên nhớ tới mình còn có một chút việc, em đi trước
nha." Tiêu Mông Mông tỏ vẻ trông tự nhiên nhất có thể, cô ấy còn vẫy vẫy
tay với anh.
"Được."
Và khi Tiêu Mông Mông vừa quay lưng, đi ra khỏi hậu trường, giọt nước mắt
kìm nén từ nãy đến giờ của cô mới từ từ rơi xuống…
Những giọt nước mắt lớn nhỏ thay nhau rơi xuống làm ướt đẫm tà áo cô, giọt
nước lăn dài trên gò má, có giọt còn lăn cả vào miệng, nó có chút đắng và mặn,
nhưng cô ấy thậm chí còn không phát ra bất cứ một âm thanh nào.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Mông Mông hiểu rõ cảm giác này đến vậy, lúc khóc
có thể không cần nghẹn ngào, cũng không cần run rẩy, chỉ cần đủ kiên nhẫn, người
phía sau sẽ không bao giờ phát hiện ra sự thật rằng bạn đang khóc…
Chỉ là... vẫn kiềm chế được nước mắt.
Nếu có lần sau, Tiêu Mông Mông nghĩ, cô phải cố gắng thêm một chút nữa.
Cô khóc cũng không thể kiềm chế được, trông thật nhếch nhác.
Từ đó, Tiêu Mông Mông không còn chủ động tìm Tô Ngự nữa.
Dù sao cũng không thể thờ ơ sau khi bị từ chối, cô bắt mình phải trở nên
mạnh mẽ và chỉ muốn tự mình chữa lành nỗi đau.
Nhưng Tiêu Mông Mông vẫn không kiềm chế được việc lướt những thông tin về
Tô Ngự trên điện thoại, ảnh trên đoàn làm phim gần đây của Tô Ngự rất đẹp, anh ấy
mặc ít quá không biết có bị cảm lạnh không nữa; và những bức ảnh chụp trên sân
bay cũng trông cũng rất thời trang, nhiều fan chen chúc lại gần anh ấy như vậy,
tự hỏi không biết có bị thương không...
Nếu có những bình luận không tốt từ những fan được gài gắm dưới bài đăng
về hình ảnh của Tô Ngự, nói rằng anh ấy không đẹp, Tiêu Mông Mông sẽ đổi sang
tài khoản cá nhân ngay lập tức phản bác lại: "Cô trông đẹp lắm sao? Không ấy
cô tự mình đăng ảnh tự sướng lên mạng cho chúng tôi xem cùng đi.”
"Mày là đứa duy nhất mồm miệng tài lanh ở đây à?"
...
Sau khi tuôn ra xong, Tiếu Mông Mông ý thức được mình đã làm cái gì, ngay
sau đó liền im bặt…
Cô ấy nhìn màn hình điện thoại di động, trong lòng bất giác có chút cảm cảm
giác chua xót...
Loại chuyện này cô ấy làm quá nhiều lần rồi, cô ấy là loại con gái yêu
ghét rõ ràng, cô không thích ai, thì hy vọng cả thế giới cũng k ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.