Khi Thẩm Yến đến nhà Nguyễn Tri Vi, anh mới hiểu được rằng thế nào là lớn lên trong tình yêu thương thật sự.

Đó là một nơi để những đứa trẻ lớn lên, khác hoàn toàn với nơi mà anh đã từng sống.

Bố mẹ Nguyễn Tri Vi đều là những giáo viên ưu tú, họ không sống trong một căn biệt thự sang trọng như của bố mẹ Thẩm Yến. Mặc dù hiện tại Nguyễn Tri Vi đã trở nên giàu có hơn trước nhưng họ vẫn chọn cách sống đạm bạc và đơn giản. Họ vẫn chọn quê hương là nơi để dưỡng già.

Một phòng ngủ và hai phòng khách, vị trí không quá gần trung tâm thành phố, căn phòng có diện tích chưa đến 100 mét vuông nhưng được bài trí ấm cúng và tràn ngập hương sách.

Khi Thẩm Yến bước vào anh đã bị thu hút bởi cách bài trí và phong cách của căn phòng.

Trên bức tường trắng của phòng khách có vẽ một bức tranh phong cảnh bằng mực tàu, trong phòng khách và mỗi phòng ngủ đều có tủ sách, trên tủ chất đầy sách, đủ mọi thể loại. Trên bàn còn có bút, mực, giấy và nghiên mực. Chuẩn phong cách của một gia đình có gia giáo.

“Thẩm Yến tới sao, mau vào đi con!”

Bố mẹ của Nguyễn Tri Vi rất dễ tính, sau khi họ nhìn thấy Thẩm Yến, hai người họ đã rất nhiệt tình, vui mừng mời anh vào nhà ngồi. Sự nhiệt tình khiến Nguyễn Tri Vi có chút không quen, cô hiếm khi thấy bố mẹ mình như vậy.

Nguyễn Tri Vi chủ động giới thiệu: “Đây là bố mẹ của em.“

“Chào hai bác.” Thẩm Yến chào hỏi.

Mẹ Nguyễn Tri Vi nở nụ cười hiền từ nói: “Con ngồi xuống trước đi, bác đi gọt trái cây cho hai con.”

Bố của Nguyễn Tri Vi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy bác sẽ đi pha trà cho hai con.”

Thấy vậy, mẹ Nguyễn Tri Vi cảm thấy bất lực, bà gõ đầu ông, tức giận nói: “Chúng ta đều đi ra chỗ khác, ai sẽ ngồi chơi với thằng bé? Ông ở lại nói chuyện với thằng bé đi.”

Nhìn bọn họ nói chuyện với nhau như vậy, Thẩm Yến không khỏi cong khóe miệng: “Con không sao, hai bác cứ đi đi ạ.”

“Sao lại không sao chứ? Bố của Vi Vi cả đời làm giáo viên, cũng không nhanh nhạy lắm, con đừng chê cười nha. Ông này, mau cùng rể quý nói chuyện đi.” Mẹ của Nguyễn Tri Vi chọc chọc trên vai bố cô.

“Được, được, tôi hiểu rồi.” Bố của Nguyễn Tri Vi liên tục trả lời.

Mới đầu nghe đến hai chữ “rể quý”, Thẩm Yến vẫn có chút không phản ứng kịp, nhưng cũng không có cảm giác cự tuyệt, ngược lại là cảm giác thân thiết.

Đây là thân phận mới của anh khi ở đây.

Hơn nữa, Thẩm Yến cũng thích cảm giác mà bố mẹ Nguyễn Tri Vi đem lại, họ là người hiểu biết, nhiệt tình nhưng không quá yêu cầu tiểu tiết, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái khi ở cùng.

Nguyễn Tri Vi trước khi đến đây đã nói rằng bố mẹ cô không thích những món hàng đắt tiền, vì vậy Thẩm Yến đã nhờ người mua m�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play