Nguyễn Tri Vi chỉ
được biết về hoàn cảnh gia đình của Thẩm Yến trong ngày ra mắt đêm giao thừa
hôm đó.
Nếu không phải do
lần gặp mặt ba mẹ thì Nguyễn Tri Vi có lẽ sẽ không bao giờ biết về gia đình của
Thẩm Yến, anh thực sự sẽ giấu cô cả đời.
Anh là người rất
kiệm lời và không chia sẻ nhiều, Thẩm Yến có lẽ sẽ không vô duyên vô cớ mà bộc
lộ khía cạnh dễ bị tổn thương của bản thân với Nguyễn Tri Vi, anh có lẽ là muốn
Nguyễn Tri Vi tự mình tìm hiểu.
Tết âm lịch diễn
ra vào tháng hai, lúc đó tuyết ở Bắc Thành đã tan, thời tiết ẩm ương, lúc ẩm ướt
lúc hanh khô, mảnh băng vỡ phản chiếu tia sáng chói lọi trên mặt đất, nhà nhà đều
phát bao lì xì chúc mừng một năm mới, tạm biệt một năm cũ đã qua. Bầu không khí
hạnh phúc tràn đầy, gia đình sum vầy của dịp lễ Tết đang lan tỏa khắp nơi.
Họ đã ở bên nhau
lâu như vậy, không thể không tới ra mắt ba mẹ được, Tết Nguyên Đán là khoảng thời
gian tuyệt vời nhất, ngày sum họp gia đình này rất thích hợp để ra mắt ba mẹ.
Thẩm Yến và Nguyễn
Tri Vi đã đồng ý sẽ cùng nhau đến thăm nhà Thẩm Yến vào đêm giao thừa. Sau cuộc
hẹn, khi tạm biệt nhau, Thẩm Yến còn nói thêm: “Ba mẹ anh rấtkhác với những người
khác, đến khi gặp nhau em cũng đừng ngạc nhiên.”
Những lời của Thẩm
Yến khiến Nguyễn Tri Vi cảm thấy lo lắng: "Tại sao lại khác? Ba mẹ anh khó
nói chuyện lắm sao?"
Thẩm Yến liếc cô
một cái, mặt không cảm xúc nói: “Không khó, khi nào gặp em sẽ biết.”
Những lời không cần
thiết, Thẩm Yến cũng không muốn nói nhiều lời.
Vào ngày trước
giao thừa, Nguyễn Tri Vi không thể ngủ được vì lo lắng đến việc ngày mai sẽ tới
gặp ba mẹ của Thẩm Yến, cô thực sự có thể thấy mối quan hệ giữa Thẩm Yến và gia
đình anh không tốt, Quách Kỳ nói rằng hôm mà Thẩm Yến nằm bệnh viện, người nhà
của anh cũng không đến thăm, nhưng dù thế nào đi nữa, họ vẫn là người nhà của
Thẩm Yến.
Mặc dù Thẩm Yến
đã quyết định sẽ kết hôn với Nguyễn Tri Vi bất kể ba mẹ anh có đồng ý hay không,
nhưng cô vẫn hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc từ ba mẹ của Thẩm Yến.
Sáng sớm, Nguyễn
Tri Vi vẫn còn lật đi lật lại, khi cô lật đến lần thứ bảy, Thẩm Yến ở bên cạnh
liền dùng tay giữ lấy vai cô trong bóng tối, cô không nhìn rõ được khuôn mặt của
anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Em không ngủ được à?”
“Ừ.” Nguyễn Tri
Vi thấp giọng nói: “Người nhà của anh sẽ không thích em chứ?”
“Có thể đấy.” Thẩm
Yến khẽ hừ một tiếng. Cô luôn vì chuyện nhỏ như vậy mà khiến bản thân mất ngủ.
Nói xong, anh lại
cúi đầu hôn lên trán cô: “Bọn họ có thích em hay không, không quan trọng, quan
trọng là anh thích em.”
Dừng lại một
chút, Thẩm Yến liền nói tiếp: “Còn nữa, anh chỉ có em là người nhà thôil.”
Nói rồi, Thẩm Yến
ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, chặt đến mức Nguyễn Tri Vi không thở nổi.
Chỉ có cô là gia
đình?
Mối quan hệ giữa
Thẩm Yến và gia đình anh đã tệ đến mức này sao?
Nguyễn Tri Vi
không nói nữa, cô vòng tay ôm Thẩm Yến, nhẹ nhàng vô lưng anh. Co cũng cố hết sức
ôm anh thật chặt.
Giống như là hi vọng
anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ chính cô.
Càng ấm càng tốt.
Trong vòng tay của
Thẩm Yến, Nguyễn Tri Vi sau đó liền ngủ thiếp đi. Nhưng một lúc sau, cô lại tỉnh
dậy vào lúc ba giờ sáng.
Cô tỉnh dậy vì muốn
đi vệ sinh. nhưng khi cô khua tay tìm anh, Nguyễn Tri Vi đột nhiên không cảm nhận
được người bên cạnh mình đâu, chỗ nằm của Thẩm Yến trên giường đã trống không.
Thẩm Yến, anh đâu
rồi?
Nguyễn Tri Vi có
chút bối rối, cô xuống giường đi dép lê của phòng tắm, vừa mở cửa đã nhìn thấy
Thẩm Yến ở ngoài ban công.
Ba giờ sáng, đêm
đông nhiệt độ đã sớm dưới 0 độ, Thẩm Yến đứng ở bên cạnh ban công mở toang cửa
sổ, mặc áo khoác đen, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Đêm tối, trên bầu
trời trăng sáng sao thưa, đèn của nhà họ Vạn - hàng xóm bên cạnh ngoài cửa sổ vẫn
đang sáng, gương mặt Thẩm Yến được phản chiếu trên kính cửa sổ, vẻ mặt rất vô cảm,
lông mày và ánh mắt thường ngày mang vẻ hào hoa phóng đãng nhưng lúc này lại hiện
lên một chút cô đơn khó tả. Trên mặt anh không có cảm xúc gì, nhưng chính vì sự
trống rỗng đó mà mới có thể phản ánh rõ tâm trạng của anh lúc này.
Ngọn lửa đỏ tươi ở
đầu điếu thuốc đang lập lòe, Thẩm Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang nhìn
cái gì, nhưng đồng thời giống như cái gì cũng không nhìn thấy.
Mỗi lần hút thuốc,
anh đều hít một hơi thật mạnh vào trong người rồi từ từ thở ra, trong làn khói
cuộn tròn, khuôn mặt anh trên cửa sổ dần trở nên mờ ảo.
Thuốc lá và rượu
thường được Thẩm Yến dùng để giải tỏa cảm xúc. Nếu là ban ngày, Nguyễn Tri Vi
có thể sẽ bảo anh không được hút thuốc, không được uống rượu. Nhưng lúc này, cô
hiểu rằng Thẩm Yến nhất định cần những thứ này để giải quyết nỗi bận tâm trong
lòng.
Trước khi đi ngủ,
anh còn nói cô quá nhạy cảm, nhưng bây giờ anh lại là người hút thuốc trên ban
công lúc ba giờ sáng.
Phải chăng cuộc gặp
gỡ đêm giao thừa này đã khiến anh lo lắng đến nỗi mất ngủ.
Nguyễn Tri Vi biết
Thẩm Yến nhất định không muốn cô nhìn thấy bản thân trong bộ dạng như này. Vì vậy
cô không nói gì, nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh để giải quyết chuyện của bản thân
rồi sau đó ngoan ngoãn quay trở lại giường.
Nhưng cô cũng
không tài nào được ngủ được, có lẽ bây giờ thiếu vòng tay của anh cô sẽ chẳng
thể ngủ được.
Sau khi nhắm mắt
lại, cô không biết mất bao lâu, Thẩm Yến mới quay trở lại.
Mùi thuốc lá trên
người anh thoang thoảng chứ không nồng , có lẽ là do anh đã cố tình mở cửa sổ để
gió làm bay đi mùi thuốc. Hơi lạnh ban đêm phả vào người anh càng ngát đi mùi
thuốc khó chịu ấy. Sau khi nằm trên giường, anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên
trán cô.
Nguyễn Tri Vi
nghe thấy tiếng thì thầm của anh: "Hãy tin vào anh." Không biết tại
sao nhưng cô lại cảm thấy có một chút tự giễu trong giọng điệu của anh ta.
Thẩm Yến và Nguyễn
Tri Vi đến nhà ba mẹ của anh vào đêm giao thừa.
Biệt thự của nhà
họ Thẩm nằm ở trong một khu đô thị sang trọng, cách nhà cô không xa, chỉ cần
lái xe một đoạn ngắn là đến nơi. Nguyễn Tri Vi ăn vận nhẹ nhàng, chiếc váy màu
be điểm xuyết những hạt ngọc trai tròn trịa khiến cô nhìn rất nữ tính, Nguyễn
Tri Vi hy vọng chiếc váy này có thể để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ của Thẩm Yến.
Lần này cô tới
đây với tâm trạng vô cùng bình tĩnh, thoải mái. Giống như Thẩm Yến nói, cho dù
bố mẹ của Thẩm Yến không chấp nhận cô cũng không sao, chỉ cần Thẩm Yến thích cô
là được.
Hơn nữa, cô biết
rằng Thẩm Yến đang rất lo lắng nên cô không muốn bản thân trở nên yếu đuối vào
những lúc anh cần chỗ dựa như này.
Nhưng khi đến nhà
họ Thẩm, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao Thẩm Yến lại hút thuốc vào nửa đêm hôm
qua.
Vừa bước vào cửa
nhà của Thẩm Yến, trên TV với màn hình LCD đang chiếu chương trình Dạ tiệc Lễ hội
mùa xuân, căn nhà tràn đầy vui vẻ và náo nhiệt khiến không khí giữa mọi người
càng thêm sôi động. Trong nhà có rất nhiều người làm, tất cả đều đứng ngay ngắn
chờ lệnh. Bố mẹ của Thẩm Yến và Thẩm Phàm một bên vừa trò chuyện vừa xem Gala
đón giao thừa, bà nội thì một bên ngồi ngay ngắn chăm chú xem chương trình.
Dường như không
ai trong số họ chú ý đến sự xuất hiện của Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi.
Bà nội của anh là
người đầu tiên chú ý tới 2 người họ, bà đưa mắt nhìn về phía cửa nói:
"Nhóc Yến về rồi."
Nhìn thấy nhiều
người thân của Thẩm Yến như vậy, Nguyễn Tri Vi không tránh khỏi cảm giác dè dặt.
Cô lần lượt chào hỏi bố mẹ Thẩm Yến, bà của Thẩm Yến và Thẩm Phàm: "Xin
chào mọi người, cháu là Nguyễn Tri Vi."
Thẩm Yến nắm chặt
tay Nguyễn Tri Vi, anh giới thiệu ngắn gọn: "Bạn gái của con."
Ánh mắt của bố mẹ
Thẩm Yến từ màn hình TV chuyển sang hai người họ, Thẩm Phàm đang ngồi trên ghế
sô pha cũngquay sang nhìn họ, Nguyễn Tri Vi đứng trước nhiều ánh mắt như vậy,
ngoại trừ xấu hổ, Nguyễn Tri Vi còn cảm thấy bối rối. Cảm giác này rất lạ.
Có vẻ như Thẩm Yến
và cô giống là những người ngoài đang bước vào nhà họ, người nhà họ Thẩm đều
đang nhìn hai người với một ánh mắt đánh giá người ngoài.
Giữa họ tuy gần
nhưng cũng xa.
Mẹ của Thẩm Yến
chăm sóc da rất tốt, không để lại một chút dấu vết nào của thời gian, bố của Thẩm
Yến cũng là một người đàn ông trung niên có ngoại hình đẹp, trông họ không xấu
tính hay khó gần mà chỉ tạo cho người ta cảm giác thờ ơ, vô tâm, không cảm xúc.
Không biết đó có
phải là ảo giác của Nguyễn Tri Vi hay không.
Thẩm Phàm là người
lên tiếng trước, anh ấy có khuôn mặt hiền lành, phong cách ăn mặc mang lại cho
người nhìn cảm giác trong anh ấy có sự điềm tĩnh và đáng tin cậy, nhưng Nguyễn
Tri Vi không hiểu sao bản thân lại có cảm giác bất an khi nhìn thấy anh ấy.
Thẩm Phàm chào hỏi:
“Chào em gái, tôi là anh trai của Thẩm Yến. Em trai tôi có hay nhắc về tôi với
em không?”
Việc Thẩm Yến trở
thành cổ đông của Tập đoàn Thẩm đã là một đề tài nóng hổi trước đây, việc Thẩm
Yến mua lại cổ phần của Thẩm Thị chắc chắn đã mâu thuẫn với lợi ích của Thẩm
Phàm, tình nghĩa anh em có lẽ cũng không bằng lợi ích trước mắt, Nguyễn Tri Vi
biết rất rõ về điều này. Hai anh em không chỉ có mối quan hệ xấu, thậm chí họ
còn được coi là kẻ thù của nhau.
Nhưng trong hoàn
cảnh này, Nguyễn Tri Vi vẫn phải trả lời sao cho đúng: "Vâng, cũng có nhắc
đến ạ."
“Vậy Thẩm Yến nói
thế nào về tôi?” Thẩm Phàm tiếp tục hỏi.
“…” Nguyễn Tri Vi
còn chưa kịp trả lời, anh đã lập tức lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm
Phàm: “Nếu anh đã muốn biết, không bằng trực tiếp hỏi tôi, hiện tại có muốn
nghe không?”
Bầu không khí đột
nhiên trở nên lạnh lẽo.
Nghĩ cũng biết Thẩm
Yến sẽ không nói cái gì tốt, bây giờ không ai có thể động đến Thẩm Yến, Thẩm
Phàm cũng không cần bày ra vẻ ngoài ôn hòa nữa.
Nụ cười trên môi
Thẩm Phàm không kìm được, nói: “Tôi cùng Tri Vi chỉ đùa một chút thôi.”
Mẹ của Thẩm Yến
cau mày, ngay từ đầu bà ấy đã không thích Thẩm Yến. Lần cuối Thẩm Yến tống Thẩm
Phàm vào tù, cả gia đình nhà họ Thẩm đã chỉ trích anh với những lời lẽ rất nặng
nề, bọn họ đã phải tốn rất nhiều công sức để Thẩm Phàm được tại ngoại, khi nhớ
đến điều này, mẹ anh càng không thích anh hơn.
Bà ấy khiển trách
Thẩm Yến: "Con ăn nói như vậy với anh trai con hả?"
T ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.