Trên trường quay, nhân viên đoàn phim đang chăm chú theo dõi mọi cử chỉ của diễn viên, đèn đã vào vị trí, máy quay cũng đã sẵn sàng.
Ngay tại thời điểm này, chính là cảnh lần đầu tiên Lư Lăng gặp Tử Diên.
Trên sân khấu ở Thượng Hải vào ban đêm, ánh đèn lung linh rực rỡ, các ca nữ mặc sườn xám, cùng với những đường cong tinh xảo, quyến rũ.
Thanh Mị và Tử Diên đứng trên sân khấu, khẽ lắc eo và hát những bài hát du dương, trong khi đó, các tay quân phiệt có tên tuổi trong giới máu mặt đang ngồi ở dưới dõi mắt nhìn lên trên khán đài, Lư Lăng thích thú quan sát. Nhìn vào mắt anh có thể thấy được sự tập trung của anh đang dồn vào cô gái đứng bên phải trên sân khấu..
Đó là Tử Diên.
Tử Diên có dung mạo rất xinh đẹp, chiếc khăn trắng che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt trong veo và sạch sẽ dường như ẩn chứa chẳng biết bao nhiêu là cảm xúc, giọng hát thì mềm mại, ngọt ngào, nghe rất dễ chịu.
Ánh mắt của Lư Lăng quá rõ ràng, Tử Diên là một ca nữ đi hát đã lâu nên cô có thể nhanh chóng cảm nhận được ý định của người đàn ông phía trước, cô liền tránh ánh mắt chăm chú ấy của người đàn ông đó, vẻ mặt cũng có chút mơ hồ bối rối.
Nhưng cô đâu biết những hành động ấy đều đã lọt vào tầm ngắm của anh ấy, vẻ mặt muốn tránh đi và hoảng sợ này càng khơi dậy hứng thú của người đàn ông kia, Lư Lăng nhìn thẳng vào mắt của Tử Diên một cách rất chăm chú, không thèm chớp mắt lấy một giây.
Ánh mắt của anh ta quá mức rõ rệt đến nỗi Thanh Mị ở bên cạnh Tử Diên cũng nhận ra điều đó, Thanh Mị liền liếc xéo Tư Diên với ánh mắt ghen tị, giọng hát và ngoại hình nóng bỏng của Thanh Mị cũng đã thu hút không ít ánh nhìn của những người đàn ông khác.
Riêng chỉ có Lư Lăng vẫn đang nhìn Tử Diên.
Một sự khó chịu không cam tâm hiện lên trong mắt của Thanh Mị.
“Cắt. Qua!” Giọng đạo diễn phát ra từ loa phóng thanh.
Nguyễn Tri Vi liền thở phào nhẹ nhõm, cảnh này cuối cùng cũng kết thúc.
Đây cũng là cảnh quay cuối cùng của cô trên phim trường này, những cảnh quay tiếp theo sẽ được thực hiện ở Bắc Thành, tức là không lâu nữa Nguyễn Tri Vi sẽ có thể gặp được Thẩm Yến mỗi ngày.
"Duyệt Nhiên, cô đã làm rất tốt." Đạo diễn khen ngợi kỹ năng diễn xuất của An Duyệt Nhiên. Mọi khi cô toàn bị đạo diễn nhắc nhở nên một lời khen ngợi như vậy là rất hiếm có.
An Duyệt Nhiên mỉm cười trước lời khen hiếm hoi từ đạo diễn.
Khi cô bước xuống sân khấu, lúc đi ngang qua Nguyễn Tri Vi, An Duyệt Nhiên đã huých mạnh vào vai Nguyễn Tri Vi.
Nguyễn Tri Vi bị huých vào vai một cách khó hiểu, nên cô liền quay đầu lại nhìn An Duyệt Nhiên, An Duyệt Nhiên chỉ liếc nhẹ qua, không hề có ý định xin lỗi.
An Duyệt Nhiên nhìn Nguyễn Tri Vi với vẻ khinh thường thậm chí còn có chút mơ hồ mang theo sự không cam lòng và ghen tị với cảnh diễn vừa rồi.
...Có lẽ cô ấy vẫn chưa thoát ra khỏi nhân vật.
Nguyễn Tri Vi nghĩ như vậy. Cô và An Duyệt Nhiên không có gì với nhau cả, cả hai cũng chẳng có mâu thuẫn gì, nhưng không hiểu sao An Duyệt Nhiên lại nhắm vào cô.
Trong cảnh ấy có đoạn Thanh Mị rất ghen tị với Tử Diên, ngay cả sau khi Tử Diên chết, Thanh Mị và Lư Lăng tuy đã ở bên nhau, nhưng trong lòng Lư Lăng vẫn không ai có thể thay thế được vị trí của Tử Diên, bởi Lư Lăng đã từng rất yêu Tử Diên nên Thanh Mị rất ghen tị và ghét cô bạn này của mình.
Rốt cuộc, cô vẫn không thể cạnh tranh với người đã mất.
Nguyễn Tri Vi vẫn đang nghĩ đến việc quay lại Bắc Thành để gặp Thẩm yến, nên không còn để ý đến chuyện đó, nhân viên tại hậu trường trong đoàn phim cũng đã hoàn thành xong công việc, nên Nguyễn Tri Vi cũng đi xuống sân khấu, về khách sạn để thay quần áo.
Cô vô ý liếc nhìn, mới phát hiện Tô Ngự ở dưới khán đài cũng đang nhìn cô.
Cái nhìn đó thậm chí còn chăm chú hơn cả nam chính Lư Lăng trong phim.
Khoảnh khắc ấy, nhìn Tô Ngự trông rất đẹp trai và lãnh đạm, dường như trong phút chốc có chút giống với người đàn ông kiêu ngạo trong vở kịch, khiến Nguyễn Tri Vi có hơi giật mình.
Nhận ra rằng Nguyễn Tri Vi bị ánh mắt của mình làm cho sợ hãi, Tô Ngự nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.
Anh ấy đi đến bên cạnh Nguyễn Tri Vi và nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi vẫn chưa thoát được vai."
"..."
Nguyễn Tri Vi không khỏi suy nghĩ xem có phải cô đã không đặt cảm xúc quá nhiều vào vở kịch hay không, tại sao ngay cả anh ấy và An Duyệt Nhiên vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc của nhân vật như vậy.
"Ánh mắt và cảm xúc của cậu khi diễn dù là nhân vật chân Tử Diên hay nhân vật Thanh Mị đều thật sự rất hợp." Tô Ngự dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi có thể nhận ra rằng cậu đang rất chăm chỉ mài giũa kỹ năng diễn xuất của mình và tiến bộ rất nhanh. Cậu có mẹo gì không?”
Hả?
Nguyễn Tri Vi nghĩ một lúc, hình như cô thực sự có thì phải?
Nguyễn Tri Vi không che giấu bí mật của mình, cô ấy nghiêm túc nói: "Tôi không biết nó có hữu ích với cậu không nữa. Nhưng trước đây tôi đã đọc rất nhiều câu chuyện lịch sử, cả chính sử, và tôi thường hòa mình vào nhân vật lịch sử ấy mỗi khi đọc kịch bản. Như trong kịch bản này, bất kể là vai diễn gì, quả thật đều có thể tìm thấy những nhân vật tương tự trong lịch sử và cũng sẽ dễ dàng tìm thấy sự cộng hưởng về mặt cảm xúc hơn."
Tô Ngự im lặng một lúc.
Mẹo này đối với anh có vẻ không khả thi lắm.
Hiện nay, có rất ít diễn viên có thể bình tĩnh, tập trung vào diễn xuất, bản thân Tô Ngự khi quyết định đi theo con đường này anh đã chọn theo phái diễn viên thực lực, nhưng rất khó để đánh bóng nó, người đại diện của anh đã sắp xếp rất nhiều lịch trình dày đặc cho anh ấy, thậm chí anh còn chỉ ngủ được 4 tiếng mỗi ngày, hơn nữa anh ấy cảm thấy rằng thời gian ngủ nghỉ còn không đủ thì làm gì có thời gian nhìn vào những trang sách để đọc các câu chuyện lịch sử cơ chứ.
Tô Ngự không bày tỏ thêm gì nữa, chỉ nói: "Được, cảm ơn. Hẹn gặp lại ở Bắc Thành."
"Ừm, hẹn gặp lại ở Bắc Thành." Nguyễn Tri Vi trả lời.
Tiêu Mông Mông đã đợi Nguyễn Tri Vi một lúc lâu, khi thấy Nguyễn Tri Vi cuối cùng đã dừng laị cuộc trò chuyện với Tô Ngự, cô liền kéo Nguyễn Tri Vi lại hỏi: "Cậu vừa nói chuyện gì với Tô Ngự vậy?"
Tri Vi suy nghĩ một lúc: " À thì... kỹ năng diễn xuất?"
"..." Tiêu Mông Mông không nói nên lời, có chút thất vọng.
Nguyễn Tri Vi đã cảnh cáo không để Tiêu Mông Mông tiếp tục trêu đùa, gán ghép cô và Tô Ngự, nên Tiêu Mông Mông cũng không dám trêu ghẹo cô nữa, nhưng Tiêu Mông Mông thực sự cảm thấy rằng Tô Ngự gần đây đã thân thiết quá mức với Nguyễn Tri Vi, cả mọi người trong tổ sản xuất cũng đã dành ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người bọn họ thân thiết với nhau.
An Duyệt Nhiên gần đây cũng không còn thiện cảm với Nguyễn Tri Vi, trước đây An Duyệt Nhiên hoàn toàn không để ý đến người mới như Nguyễn Tri Vi, thậm chí còn cảm thấy khinh bỉ, nhưng hiện tại, An Duyệt Nhiên lại bắt đầu cố ý đụng mặt với Nguyễn Tri Vi nhiều hơn.
Vì Nguyễn Tri Vi vẫn còn chậm chạp nên chưa cảm nhận được.
Nghĩ đến đây, Tiêu Mông Mông thở dài, đôi khi cô lại cảm thấy những người như Nguyễn Tri Vi thật sự chẳng phù hợp với làng giải trí chút nào cả, làng giải trí này quá bẩn, còn cô ấy thì lại quá thuần khiết, chỉ khi có nhiều diễn viên như Nguyễn Tri Vi thì mới có thể thay đổi được sự hỗn loạn trong ngành công nghiệp giải trí này thôi.
"Tại sao cậu lại thở dài? Có chuyện gì vậy?" Nguyễn Tri Vi hỏi.
"Không sao." Tiêu Mông Mông thực sự rất quý Nguyễn Tri Vi, những người như cô ấy nên được chăm sóc, đối xử tốt: "Tớ thực sự tò mò không biết cậu thích kiểu người nào. Thành thật mà nói, nếu tớ là đàn ông và cậu là bạn gái của tôi, tớ sẽ ước gì mỗi ngày đều có thể ôm lấy cậu, cưng cậu như cưng trứng, bao bọc cậu để không bị người khác cướp mất, để cậu không phải nhìn thấy tất cả sự đen tối và bẩn thỉu trên thế giới này.”
Nói đến đây, Nguyễn Tri Vi ánh mắt không khỏi mờ mịt, cảm thấy có chút ảm đạm.
Thẩm Yến đối xử với cô ấy... có lẽ là ngược lại.
Lúc này, trợ lý của An Duyệt Nhiên đi tới, vội điều chỉnh lại cảm xúc để nói chuyện với Nguyễn Tri Vi: "Chị Vi Vi, xin chị hãy giúp em việc này với ạ. Chị cầm giúp em chiếc váy này được không, lát nữa em sẽ đến lấy sau."
"Được."
Sau khi trợ lý nhỏ của An Duyệt Nhiên rời đi, Tiêu Mông Mông liền bĩu môi nói: "Cậu không cảm thấy gần đây cô ấy nhờ cậu giúp đỡ rất nhiều sao? Tại sao cô ấy lại nhờ cậu giúp đỡ mọi chuyện chứ?"
“Đó chỉ một việc nhỏ thôi mà.” Nguyễn Tri Vi thờ ơ nói.
"… Ồ, vậy thôi. Tuỳ cậu."
Tiêu Mông Mông một lần nữa cảm nhận được lòng tốt của Nguyễn Tri Vi, trong lòng cô thực sự hy vọng rằng người mà Nguyễn Tri Vi thích sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.
Bởi vì Tri Vi xứng đáng với điều đó.
Bởi vì địa điểm Bắc Thành đã bị một đoàn phim khác chiếm giữ, đạo diễn đành cho diễn viên và nhân viên trong đoàn nghỉ ngơi hai ngày.
Khi máy bay của Nguyễn Tri Vi hạ cánh ở Bắc Thành, điều đầu tiên cô làm sau khi tắt chế độ máy bay là gọi điện cho Thẩm Yến.
Thẩm Yến lần này đã nhanh chóng bắt máy trả lời: “Vi Vi?”
"Vâng, em trở về Bắc Thành rồi."
Anh ấy không có vẻ gì ngạc nhiên: "Anh đã nhờ trợ lý đến đón em, hiện tại vẫn ở biệt thự Kim Đàn."
"Được. Vậy khi nào anh về?"
Thẩm Yến cười nói: “Vi Vi đã về, đương nhiên phải về sớm một chút không thể về muộn được rồi.”
“Được.” Nguyễn Tri Vi cao giọng, trong giọng điệu thấy rõ được sự vui mừng.
Thẩm Yến sở hữu rất nhiều bất động sản và xe sang, biển số nổi tiếng nhất của anh ấy là A-88888, chỉ cần nhìn thấy biển số này xuất hiện, mọi người sẽ biết đó là anh ấy.
Nhưng chiếc xe mà anh ấy dùng để đi đón Nguyễn Tri Vi lại trái ngược với phong cách sang trọng của anh… chiếc Hyundai, một chiếc xe giá bình dân tầm thường.
Dùng chiếc xe này để đón Nguyễn Tri vi, sẽ không ai có thể phát hiện ra.
Và biệt thự Kim Đàn cũng là khu biệt thự không có tiếng tăm gì so với nhưng khu biệt thự khác mà anh sở hữu.
Vì vậy, mỗi lần Nguyễn Tri Vi ngồi trên chiếc xe này và được đưa đến biệt thự Kim Đàn, cô đều cảm thấy như thể mình đang làm điều gì đó rất mờ ám.
Biệt thự Kim Đàn nằm ở trong khu Bắc Giang, là khu phát triển mới ở Bắc Thành, vì cách xa thành phố nên môi trường cũng rất tốt, không khí trong lành, đài phun nước suối trong vắt, cỏ trong vườn thì vẫn luôn tươi tốt.
Nguyễn Tri Vi bước vào biệt thự một cách quen thuộc, dì giúp việc đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng động, dì thò đầu ra ngoài, nở nụ cười: “Cậu Yến nói tối nay sẽ về đây, hóa ra là vì Vi Vi đã về.”
“Vâng con chào dì.” Nguyễn Tri Vi thấy dì cầm rau tươi thì dừng lại, “Dì, tối nay để con nấu, con muốn làm vài món mà anh ấy thích.”
"Được, nhưng đừng làm việc quá sức nhé, có chuyện gì thì gọi cho dì." Dì tốt bụng nói.
"Được ạ, con cám ơn dì."
Nói là làm, Nguyễn Tri Vi thay quần áo xong liền bắt đầu bận rộn trong bếp, Thẩm Yến thích ăn những món ăn thanh đạm, dưa chuột, nấm hương, cà chua xào trứng... Có lẽ là do anh đã quen ăn thịt cá ở bên ngoài nên khi ở nhà anh ấy chỉ thích ăn các món ăn thanh đạm.
Những món ấy nấu cũng không cầu kỳ lắm, trứng xào cà chua thì phải mềm, nấm hương phải có vị thanh mát nhai thì có thể cảm nhận được vị giòn... Món cơm nhà đơn giản mà ai cũng có thể nấu được, nhưng làm sao cho vừa ý đối phương thì không lại dễ chút nào.
Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu có sẵn, Nguyễn Tri Vi đeo tạp dề vào, cô xem xét độ nóng và lượng muối, thỉnh thoảng còn dùng tay vén những lọn tóc gãy ở thái dương ra sau tai, trông cô rất dịu dàng.
Gần 6 giờ, cơm nước đã dọn xong, Nguyễn Tri Vi vào phòng trang điểm nhẹ lại một chút, cô muốn lấy lòng anh một chút. Khi nhìn chính mình trong gương với ánh mắt đầy mong chờ, cô lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Tuy nhiên, đến 6:30, vẫn chẳng thấy Thẩm Yến trở về.
Nguyễn Tri Vi gọi cho anh nhưng anh lại không bắt máy, trực tiếp cúp điện thoại và chỉ gửi một tin nhắn đến: "Có một buổi gặp xã giao bất ngờ, tạm thời anh chưa thể về được."
Anh không nói là bao giờ sẽ về.
Nguyễn Tri Vi không muốn quấy rầy anh, đành phải kiên nhẫn chờ đợi, 7 giờ, 8 giờ, 9 giờ, 10 giờ... thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tất cả đồ ăn cô chuẩn bị đều nguội đi cả rồi, dì giúp việc cũng đã tan làm, thế nhưng Thẩm Yến vẫn chưa về.
Thôi vậy, bây giờ cũng đã muộn quá rồi, Nguyễn Tri Vi cũng không chờ đợi anh nữa.
Cô tẩy đi toàn bộ lớp trang điểm nhẹ nhàng đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, chỉ để lại một ngọn đèn cạnh cửa, nằm lên giường nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cũng không biết qua bao lâu, tựa hồ như cô đã ngủ, nhưng cũng có thể là chưa ngủ, trong lúc ngây người, một cơ thể mát lạnh đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy cô rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gáy.
Nụ hôn ấy nóng rực lửa nhưng vẫn có chút hơi lạnh của màn đêm.
Nguyễn Tri Vi gần như đã tỉnh, cô nắm lấy bàn tay đang để trên người mình của Thẩm Yến, dùng giọng ngái ngủ nói: “Anh về rồi à?”
“Ừ.” Thanh âm của Thẩm Yến có chút khàn khàn, lúc nói còn có chút mùi rượu, hơi thở phả vào cổ cô, làm cho cô như tê dại.
Không, ngoài mùi rượu, còn có mùi nước hoa của phụ nữ mà Nguyễn Tri Vi rất quen thuộc, đó là mùi nước hoa của YSL, An Duyệt Nhiên rất thích loại nước hoa này và thường xịt nó, Tiêu Mông Mông thường phàn nàn với Nguyễn Tri Vi rằng mùi thơm này ngọt đến ngấy.
Tự dưng cô cảm thấy nằm đây chờ đợi anh quả là một sai lầm, Nguyễn Tri Vi đột nhiên quay đầu lại nhìn anh: “Thẩm Yến, anh không có người phụ nữ nào khác chứ? Anh biết giới hạn cuối cùng của em mà đúng không. "
Một mối quan hệ không thể bình đẳng, ai yêu nhiều hơn sẽ luôn cho đi nhiều hơn và chịu nhiều thiệt thòi hơn, và cô luôn là người sẵn sàng cho đi nhiều hơn, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể chịu đựng được sự phản bội.
Thẩm Yến dừng động tác và không nói chuyện trong một lúc lâu.
Trong bóng tối, anh không bật đèn nên tiếng khịt mũi của anh nghe rất rõ ràng: "Thật thú vị phải không, bây giờ chúng ta ngay cả lòng tin cơ bản nhất cũng không có?"
Nguyễn Tri Vi biết mình đã lỡ lời, Thẩm Yến không thích những người quá hung hăng, anh thích cô hiểu chuyện, anh ấy cũng đã nói trước đó rằng đó chỉ một buổi giao lưu thì điều đó là bình thường, việc quay ra tra hỏi lại anh như thế khiến anh cảm thấy có chút trói buộc, không được thoải mái.
“Em xin lỗi.” Nguyễn Tri Vi thấp giọng xin lỗi.
"Quên đi, tha thứ cho em đấy." Thẩm Yến cũng không có quá coi trọng chuyện này. Đã lâu không gặp, cô vẫn ôn nhu như cũ, Thẩm Yến quay mặt, vòng tay qua ôm chặt lấy cô trong màn đêm, sau có chẳng nhân nhượng mà hôn thật sâu.
Nguyễn Tri Vi hơi cụp mắt xuống, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, lông mi của cô lướt qua lòng bàn tay anh, một chút rồi lại một chút, điều đó đã thành công khơi dậy dục vọng ham muốn của anh.
Nguyễn Tri Vi dần chìm vào trầm mê, cô cắn môi không kêu ra tiếng, nỗi tủi hờn chất chứa trong lòng vừa rồi dường như đã biến mất trong hoàn cảnh hiện tại.
“Ngày mai anh bảo dì nấu sữa đu đủ cho em.”
Giọng Thẩm Nghiên khàn khàn.
Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai cô, khiến tai cô như tê dại đi một lần nữa.
“…Hả?” Cô ấy không hiểu nó có nghĩa là gì, nên cô hỏi nhỏ lại.
"Em quá gầy rồi cần được bồi bổ."
Anh vừa nói vừa cười có chút xấu xa.
Nguyễn Tri Vi không nói gì, Thẩm Yến thấy vậy khẽ nhướng mày, mặc dù trong bóng tối nhìn không rõ khuôn mặt Nguyễn Tri Vi, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của cô xinh đẹp đến nhường nào.
…
Ham muốn bây giờ của Thẩm Yến thực sự không hề nhỏ nên đêm ấy không biết anh đã đã dày vò cô trong bao lâu.
Trong lúc mơ màng, Nguyễn Tri Vi đột nhiên nghĩ một câu nói rằng: Tình yêu và tình dục chính là hai thứ không thể tách rời.
Chỉ khi anh làm chuyện đó, anh mới gọi tên cô một cách trìu mến, và khi anh quấn lấy cô ở một khoảng cách gần như vậy, cô mới cảm thấy…
Anh yêu cô nhiều và sâu sắc đến nhường nào.