Buổi sáng, trời có mưa nhẹ.

Cơn mưa lất phất mang đi cái nóng oi ả mấy ngày qua, làn gió hòa cùng những hạt mưa mang theo chút mát lạnh phả vào mặt.

Nguyễn Tri Vi dậy khá sớm, cảnh quay của cô là vào buổi chiều, buổi sáng là cảnh quay của nữ diễn viên chính An Duyệt Nhiên và nam diễn viên chính Tô Ngự, nhưng vì để học hỏi thêm mà cô lại đặc biệt chạy đến phim trường để xem họ diễn xuất.

Khi Nguyễn Tri Vi vừa đến phim trường, Tô Ngự cũng vừa thay quần áo xong, anh ấy mặc lên người bộ quân phục của quân phiệt dân quốc Trung Hoa, anh trông giống như một vị anh hùng, dáng vẻ đó như đã lấy đi vẻ đẹp trẻ trung của anh ấy, thay vào đấy là một khuôn mặt lạnh lùng và cực kỳ đẹp trai.

Phim truyền hình "Khói Lửa" chủ yếu kể về câu chuyện trong thời chiến tranh loạn lạc. Nữ chính là Thanh Mị và nữ phụ ba Tử Diên đều là ca nữ đêm ở Thượng Hải, họ hoạt động nghệ thuật chứ không bán thân. Thanh Mị trông rất quyến rũ và thẳng thắn, Tử Diên thì trông có chút trong sáng và dịu dàng, hai người họ chơi thân với nhau  trong hộp đêm, và cả hai đều là con bài tốt, rất đắt show.

Lư Lăng, nam chính là con trai cả của gia đình họ Lư và là con trai duy nhất của quân phiệt giàu có ở Thượng Hải. Lư Lăng kiêu ngạo và luôn muốn có được thứ mình thích, khi ở trong hộp đêm, anh đã yêu Tử Diên từ cái nhìn đầu tiên - cô gái xinh đẹp, trong sáng ấy. Thật tiếc rằng khi ấy Tử Diên đã có người yêu là thanh mai trúc mã từ nhỏ nên cô ấy không có ý định qua lại với Lư Lăng, còn Thanh Mị lại trót trao nhầm trái tim cho anh.

Sau đó, Tử Diên chết thảm trong một cơn mưa bão đạn, Lư Lăng hận bản thân mình không đủ năng lực nên đã không thể bảo vệ tốt Tử Diên. Lúc này, Thanh Mị chính là người đã ở bên cạnh và đã an ủi Lư Lăng, Lư Lăng nghĩ rằng cô và Tử Diên trước đây đã từng chơi với nhau rất thân thiết nên đã chăm sóc, quan tâm Thanh Mị nhiều hơn.Và không lâu sau đó hai người dần phải lòng nhau và đã về chung một nhà, ở cạnh bên nhau đến cuối đời.

Cảnh buổi sáng là cảnh Thanh Mị thể hiện tình cảm của mình đối với Lư Lăng, và đó cũng là một cảnh diễn tương đối quan trọng.

“Máy quay đã vào vị trí chuẩn bị sẵn sàng, được rồi, diễn!” Đạo diễn hét lên vào loa phát thanh.

Vào một đêm sương mù phủ kín, Thanh Mị thân hình mảnh khảnh mệt mỏi bước ra khỏi cánh gà trong  hộp đêm, trên đường đang náo loạn, đám đông chạy ào ào xô đẩy lẫn nhau và vô tình đẩy luôn cả Thanh Mị, may sao có người đàn ông bên cạnh đã kịp thời ôm lấy eo cô giúp cô đứng vững.

Cô ngẩng đầu lên nhìn xem là ai và thì đập vào mắt cô chính khuôn mặt lãng tử của Lư Lăng.

Vì một ánh nhìn thoát qua mà khắc sâu đến một đời.

“Cắt!” Đạo diễn đột nhiên hô dừng lại, bước lên phía trước, đè nén sự sốt ruột trong lòng, nhẹ giọng nói: “Duyệt Nhiên, em đang kích động quá mức rồi, không được khiêu khích, thả thính, trạng thái hiện tại của em phải là rất mệt mỏi, chán nản, sao lại có tâm tư khác vậy, đừng có nhìn quá phong tình, nghe rõ chưa?"

Nguyễn Tri Vi đã chăm chú quan sát từ bên ngoài, và khi nghe thấy lời đạo diễn, cô đã kịp thời ghi chú lại vào kịch bản.

An Duyệt Nhiên liếc nhìn Nguyễn Tri Vi, người đang nghiêm túc xem, với một nụ cười khinh bỉ trên môi, như thể Nguyễn Tri Vi đang xem cô diễn hề vậy.

An Duyệt Nhiên không cảm thấy cô ấy có vấn đề gì cả: "Đạo diễn, thiết kế nhân vật của Thanh Mị rất quyến rũ, và đôi mắt của cô ấy luôn tràn đầy vẻ đẹp, đây là sự hiểu biết của tôi về nhân vật này, tôi nghĩ rằng nó ổn, Tô Ngự, cậu nghĩ sao?"

Tô Ngự rút tay lại ngay khi nghe thấy đạo diễn hô, anh giữ khoảng cách an toàn với An Duyệt Nhiên trên mặt không có cảm xúc, và cũng không có ý định đáp lại lời cô.

An Duyệt Nhiên có chút tự giễu, không tự nhiên đưa tay lên sờ mũi: "Dù sao tôi cũng cảm thấy đây cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn lao."

Đạo diễn nhất thời không biết nên nói gì, cố gắng nhẫn nhịn nói lý lẽ với An Duyệt Nhiên: "Được rồi, chúng ta cứ thử làm theo lời tôi nói đi, sau chúng ta hãy xem lại và chọn ra xem cảnh phim nào được thì lấy, như vậy có được không?"

"Được, diễn thôi."

Khi đạo diễn quay lại màn hình, anh ấy không thể không thở dài khi nhìn thấy Nguyễn Tri Vi ngồi bên cạnh quan sát.

Nếu các diễn viên khác chăm chỉ như Nguyễn Tri Vi, lại một tâm hồn cởi mở và nghiêm túc học hỏi như thế, thì đã không có nhiều phim dở tệ trên thị trường rồi.

Cả buổi sáng trôi qua trong nháy mắt, cuối cùng vẫn chọn cảnh diễn theo sự hiểu biết của An Duyệt Nhiên.

Trong giờ nghỉ giữa trưa, Tô Ngự cởi bỏ bộ quân phục nặng nề, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông trắng giản dị, làm tôn lên khuôn mặt góc cạnh của anh với đôi môi đỏ và hàm răng trắng đều, tổng thể lại càng khiến anh trở nên đẹp trai và sạch sẽ hơn.

Nguyễn Tri Vi vừa nhớ ra rằng Tô Ngự đã hứa sẽ tập thoại và diễn cùng cô vào tối hôm qua, nên cô vội vàng chạy đến cạnh anh.

Tô Ngự ra hiệu cho cô ngồi xuống: "Trong số các cảnh quay của cậu, cậu cảm thấy phân đoạn diễn nào khó nhất? Chúng ta cùng xem qua một lượt rồi thử diễn nhé."

Nguyễn Tri Vi lật qua kịch bản đầy những nét bút đánh dấu và ghi chú của cô,  lật được vài trang thì tìm thấy một cảnh, đó là cảnh diễn với Tô Ngự. Sau khi trao đổi khớp thoại rồi cùng nhau diễn tập thử, Tô Ngự nhìn vào những ghi chú dày đặc trên kịch bản của Nguyễn Tri Vi và im lặng một lúc.

Có thể thấy rằng Nguyễn Tri Vi đối với công việc diễn xuất này rất nghiêm túc, cô ấy tuy không có nhiều cảnh quay, nhưng trong những trang kịch bản của cô đều đã được viết ghi chú trên khắp các cảnh quay của các diễn viên khác để học hỏi thêm kinh nghiệm.

"Nhân vật Tử Diên này sẽ không làm nổi bật lên kỹ năng diễn xuất của cậu, chúng ta thử đổi vai cho nhau đi và để tôi xem khả năng lĩnh hội kỹ năng diễn xuất của cậu như thế nào." Tô Ngự nói.

Nhiều người trong giai đoạn đầu diễn xuất đều thể hiện đúng màu sắc của mình nên diễn xuất khá tự nhiên, vai diễn như Tử Diên gần như là giống với bản thân Nguyễn Tri Vi, nhưng là một diễn viên thì không thể chỉ diễn một vai, cách diễn này có thể sẽ khiến cho con đường diễn xuất bị hạn hẹp và sẽ không nhận được quá nhiều tài nguyên.

Nguyễn Tri Vi cũng hiểu sự thật này, nhưng thật không may, những cảnh cô ấy đảm nhận luôn là vai Tiểu bạch hoa, và cô đã không thể biểu hiện tốt được kĩ năng của mình.

"Sáng mai thử diễn cảnh của An Duyệt Nhiên xem sao? Tôi thấy cậu vẫn luôn quan sát trong buổi sáng nay."

Nguyễn Tri Vi hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Được."

Cô vẫn luôn nghiêm túc trong mọi việc, nghiêm túc đã trở thành thói quen của cô ấy, buổi sáng cô ấy cũng nghiên cứu cách diễn xuất, bây giờ chỉ là cơ hội để thử.

Vì vậy, Nguyễn Tri Vi nhanh chóng nhập diễn.

Khi cô đứng dậy và giả vờ bị người qua đường ồn ào xô ngã, Tô Ngự đã kịp thời đỡ cô và Nguyễn Tri Vi thừa dịp nhìn anh, trong mắt cô lúc đó đều thể hiện rõ được sự mệt mỏi chán nản xen lẫn thêm cảm giác lười biếng nhưng lại trông rất quyến rũ, tất cả đều là kĩ năng xuất diễn của cô.

Khi đó trong suy nghĩ lúc ấy của Tô Ngự, khi nhìn vào mắt cô anh không còn cảm giác như cô đang diễn nữa.

Khuôn mặt của Nguyễn Tri Vi rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, nhưng khóe mắt lại hơi híp lại, trên nét mặt lộ ra một tia mệt mỏi, nhưng chính sự mệt mỏi này lại tạo cho cô một phong cách lười biếng và lãng mạn độc nhất vô nhị.

Vào lúc đó, Tô Ngự gần như đã quên đi là họ đang diễn.

Đây hẳn là vẻ ngoài của Thanh Mị, không giống như cảnh diễn dở tệ và cẩu thả của An Duyệt Nhiên, mà là biểu hiện của cảm xúc và ánh mắt, cảm giác này còn cảm động hơn là một khuôn mặt hoàn toàn phù hợp.

Tô Ngự im lặng hồi lâu, im lặng đến mức Nguyễn Tri Vi thậm chí có chút bất an, cô thận trọng hỏi: "Làm sao vậy... diễn xuất của tôi thế nào?"

Tô Ngự không có trả lời câu hỏi của cô, chàng trai với khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt màu nâu nhạt như thủy tinh, nhìn cô không chớp mắt, đột nhiên hỏi: "Cậu tên là gì?"

Là sao?

Nguyễn Tri Vi bối rối, không phải cô vừa giới thiệu bản thân trong bữa tối hôm qua sao?

"Xin lỗi, tôi chỉ muốn làm quen với cậu thêm một lần nữa." Tô Ngự giải thích.

Tô Ngự thực sự không nhớ tên của Nguyễn Tri Vi đêm qua, đúng là Nguyễn Tri Vi rất đẹp, nhưng Tô Ngự đã nhìn thấy quá nhiều người đẹp, hết người này đến người khác họ đều đã tham gia rất nhiều cuộc thi tài năng nhưng sau đó tất cả những ai có vẻ ngoài và nhan sắc cao đều trở thành những nhóm nhạc nữ ,nhóm nhạc nam, Tô Ngự đã sớm miễn dịch với những cái gọi là sắc đẹp ấy rồi.

Trong các đoàn làm phim có vô số người sau này lại cùng nhau hợp tác, nhưng cũng có rất nhiều người không có cơ hội hợp tác lại, mà anh cũng không có ý muốn nhớ tới họ, nhưng hiện tại, thái độ cùng kỹ năng diễn xuất của Nguyễn Tri Vi đã khiến anh có chút cảm động.

Anh rất ngưỡng mộ những người như vậy.

Mặc dù Nguyễn Tri Vi không hoàn toàn hiểu ý của Tô Ngự, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn giới thiêu lại tên, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Nguyễn Tri Vi."

Những cái tên được đọc lên từ giọng nói của cô ấy dường như trở nên ngọt ngào hơn, và khóe môi của Tô Ngự nhếch lên tạo một vòng cung nhỏ: "Cái tên này nghe rất hay, nó có ý nghĩa gì không?"

Tô Ngự có một khuôn mặt lạnh lùng quanh năm, nhưng  giờ đây biểu cảm của anh ấy trông cực kỳ dịu dàng, hiếm thấy đến mức Nguyễn Tri Vi khó có  thể quên được.

Cô ấy thì thầm: "Tên của tôi bắt nguồn từ câu này. “Mẫn thư tri lễ, kính dĩ tri vi”, nó có trong sách của Tả Khâu Minh thời kì ‘Xuân Thu’".

Tô Ngự lẩm nhẩm nhắc lại câu thơ với tông giọng rất nhẹ nhàng ‘‘mẫn thư tri lễ, kính dĩ tri vi’’.

Nó có nghĩa là thông minh, lịch sự, và đối xử với mọi người một cách đầy sự tôn trọng.

Người trước mặt cứ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Vi một lúc lâu, làm cho Nguyễn Tri Vi cảm thấy có hơi xấu hổ, thấy vậy nên anh lại nói thêm: "Đó là một cái tên nghe rất dịu dàng."

Wow, tại sao trước đây cô không nhận ra rằng Tô Ngự rất giỏi trong việc khen ngợi người khác nhỉ…

Trước lời khen đó, Nguyễn Tri Vi không biết nên đáp lại như thế nào, cô cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nói: "Cảm ơn, tên của anh cũng rất hay."

Tô Ngự cũng không đáp lại gì.

Khi bầu không khí giữa hai người họ có chút khó xử, trợ lý của An Duyệt Nhiên đi tới, vội chào hỏi: "Anh Tô, chào chị Vi Vi."

Tô Ngự gật đầu.

Trợ lý nhỏ của An Duyệt Nhiên bước tới và đặt một số đồ lặt vặt bên cạnh Nguyễn Tri Vi, và nói với Nguyễn Tri Vi: "Chị Vi Vi, chị có thể xem chừng những thứ này cho em được hay không? Đây là đồ của chị An em sợ nếu để ở nơi khác sẽ bị người khác lấy đi mất. Nếu để ở trong nhà xe chị ấy sẽ chê bẩn, nhưng bây giờ em còn một số việc cần phải làm gấp không thể cầm hết được. Chị giúp em một chút được không ạ?".

Việc này cũng không có gì khó nên Nguyễn Tri Vi gật đầu: "Ừ. Em cứ để đó đi."

"Vâng ạ, em cảm ơn chị nhé Vi Vi."

Tô Ngự yên lặng nhìn, trong lòng thắc mắc

Không chỉ tên gọi mà đến cả tính tình của cô cũng hiền lành, dịu dàng.

Đến chiều Tiêu Mông Mông mới đến, buổi sáng cô ngủ ở khách sạn nên đến hơi muộn.

Vừa đến trường quay, cô đã đến bên cạnh Nguyễn Tri Vi, hai người cùng nhau chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, trong lúc chuẩn bị, Tiêu Mông Mông lướt Weibo, hình như nhìn thấy gì đó, cô nhìn đi nhìn lại vào màn hình điện thoại, sau đó cô lại nhìn sang phía của Nguyễn Tri Vi.

"Làm sao vậy? Trên mặt của tớ có cái gì sao?" Nguyễn Tri Vi kinh ngạc hỏi.

"Không." Tiêu Mông Mông cho Nguyễn Tri Vi xem màn hình điện thoại: "Tớ vừa thấy một tin nhắn Weibo nói rằng Bạch Tề sẽ trở về Trung Quốc. Chắc cậu chưa nghe về tên cô ấy nhỉ. Cô ấy là đạo diễn mới. Mặc dù cô ấy không có tác phẩm nào nhưng bây giờ cô ấy cũng khá nổi tiếng. Cô ấy cũng đã học tập ở Hollywood rất lâu, hiện muốn về Trung Quốc để phát triển, chủ yếu làm phim bom tấn và khoa học viễn tưởng, nghe nói sẽ đem phim khoa học viễn tưởng của Trung Quốc lên một tầm cao mới, bây giờ có rất nhiều cư dân mạng đang bàn tán về vấn đề này, cũng có những bình luận tiêu cực cũng có nhiều ý trái chiều, nhưng cũng có những bình luận rất lạc quan, tin tưởng và rất xem trọng tài năng của cô ấy.”

Nguyễn Tri Vi gật đầu: "Tớ thấy cũng được đấy chứ."

“Nhưng không, đó không phải là vấn đề,” Tiêu Mông Mông nhìn vào khuôn mặt của Nguyễn Tri Vi: “Tớ đã xem ảnh của cô ấy, và nhìn thấy cả hai người thật sự rất giống nhau, nói thế nào nhỉ, trông rất giống nhau, đặc biệt là cả hai người đều có cùng loại khí chất đó, nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng không giống lắm, cậu trông thanh tú, dịu dàng hơn nhiều."

Nguyễn Tri Vi bật cười: "Có lẽ chỉ là hao hao nhau thôi."

"Hao hao cũng không phải chuyện xấu,"

Tiêu Mông Mông vẻ mặt phấn chấn hỏi: "Có khi nào bởi vì thấy người giống người, sau này nếu có buổi thử vai nếu thấy cậu đến thử có khi cô ấy sẽ nhận luôn. Sau đó phim của cậu sẽ được chiếu lên màn hình lớn, tiến thẳng vào Hollywood, có đạo diễn nổi tiếng như thế, nhất định sẽ nổi tiếng!"

Nguyễn Tri Vi không quá để tâm đến việc đó, vì cơ hội này đối với cô ấy còn rất xa, cô nghĩ mình chỉ cần tập trung vào những cái trước mắt, làm tốt từng bước một.

Mọi thứ đều đã sẵn sàng, và khi cơ hội đến, khi cô đã có đủ khả năng và kĩ thuật thì cô mới dám tiến xa hơn.

Đúng lúc đó.

Một thông báo tin tức giải trí cũng hiện lên trên màn hình điện thoại của Thẩm Yến.

Thẩm Yến khẽ nhíu mày, hiện tại phần giới thiệu của tin tức cũng chú ý ít nhiều đến các mánh khóe, chỉ đề xuất những thứ hắn thích xem, ngày thường chỉ đưa tin tức tài chính, cổ phiếu hạng A, thị trường giá lên các loại tin tức, rất ít tin tức giải trí. Nhưng không hiểu sao hôm nay lại xuất hiện.

Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng các tiêu đề của tin tức giải trí, anh liền cau mày, im lặng trầm ngâm.

Tiêu đề là…#Đạo diễn Bạch Tề quay trở về nước, sau khoảng thời gian học tập tại Hollywood, hứa hẹn sẽ nâng tầm những bộ phim khoa học viễn tưởng tại Trung Quốc #…

Thẩm Yến nhìn chằm chằm vào hai chữ ‘Bạch Tề’ một lúc, nhưng vẫn không lướt sang trang khác để xem

Anh ngây người đóng trang lại sau đó tắt máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play