Nguyễn Tri Vi và Hướng Cẩm Thu thật ra đều đã nghe thấy tất cả những lời
mà Thẩm Yến nói, nhưng cả hai đều phớt lờ cho qua.
Khi vừa vào đến tiểu khu, cả hai cùng đi lên lầu nhưng trong đầu thì cứ
mãi suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra lúc nãy. Khi Hướng Cẩm Thu vừa nghĩ đến cảnh
Thẩm Yến vẫn còn cười sau khi bị cô ấy mắng té tát như vậy, liền cảm thấy có
chút khó nói nên lời.
Hướng Cẩm Thu ngập ngừng hỏi: "... Vi Vi này, cái đó, sau khi hai
người chia tay, Thẩm Yến có mắc bệnh gì về thần kinh không? Hay có bị va đập
vào đầu gì đó giống vậy không."
Nguyễn Tri Vi lắc đầu: "Tớ chưa từng nghe nói về điều đó."
...Thật ra thì, Nguyễn Tri Vi cũng cảm thấy rằng Thẩm Yến dường như có
điều gì đó không ổn cho lắm, mà điều này cũng khó có thể giải thích rõ được.
Không hiểu sao anh lại phát điên vô cớ, không những thế còn luôn thay đổi
cảm xúc trên khuôn mặt một cách khó hiểu, đỉnh điểm là khi bị người khác đánh
anh cũng không tức giận, đến cả cô cũng không thể hiểu nổi anh nữa.
Sau khi nói chuyện, cả hai lại tiếp tục đi lên cầu thang trở về nhà
thuê.
Sau khi vào phòng, Hướng Cẩm Thu lập tức đi đến bên cửa sổ trong phòng
khách, cô nhìn xuống lầu thì thấy Thẩm Yến đã trở lại chiếc Cadillac của mình,
nhưng chiếc Cadillac đó vẫn chưa chịu rời đi.
Đúng là vì yêu cứ đâm đầu.
Hướng Cẩm Thu vội vàng kéo rèm cửa kín lại, sau đó ngồi xuống uống một
ngụm nước đầy để xoa dịu cổ họng khát khô của mình, vừa nãy mắng anh ta như thế
khiến cô khô cả miệng: "Vừa nãy tớ mắng anh ta xong cũng cảm thấy rất thoải
mái, xem như là trút giận lên anh ta giùm cậu rồi đấy."
Nguyễn Tri Vi không khỏi cảm thấy bất lực, thật ra ban đầu ý của cô
cũng không phải như vậy, chỉ là không ngờ vừa rồi lại xảy ra cảnh tượng đó, Thẩm
Yến đột nhiên nổi điên lên, nên Hướng Cẩm Thu mới mắng anh té tát như thế, vậy
nên Nguyễn Tri Vi cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản Hướng Cẩm Thu cả.
Dù sao thì Hướng Cẩm Thu cũng là chị em của cô, cô ấy cũng chỉ là đang
trút giận thay cô mà thôi, lúc nãy cô lên tiếng ngăn Hướng Cẩm Thu lại cũng là
để cô ấy không phải bị mất mặt, vì thế nên Nguyễn Tri Vi đã để Hướng Cẩm Thu chửi
thay mình, cô cứ nghĩ rằng Thẩm Yến khi nghe vậy sẽ tức giận nên cô mới gọi cho
Hướng Cẩm Thu xuống, nhưng đáng ngạc nhiên ở chỗ là lần này Thẩm Yến không những
không tức giận mà còn nói rằng anh đang rất vui nữa.
Nguyễn Tri Vi thực sự không thể hiểu nổi Thẩm Yến đang muốn làm gì cả.
Hướng Cẩm Thu lúc này cũng đã bình tĩnh lại, cảm thấy hơi đau lòng vì
lúc nãy đã ném thỏi son kia đi: "Vừa rồi tớ lỡ cầm nhầm túi mất, biết thế
ngay từ đầu tớ đã đổi túi khác rồi, bên trong toàn đồ trang điểm loại xịn không
đó."
Nguyễn Tri Vi hiểu ý của cô ấy, liền ngập ngừng hỏi: "Nếu không
thì, bây giờ xuống dưới nhặt lại xem? Xem nó có còn dùng được nữa không?"
"Không cần, không cần," Hướng Cẩm Thu xua tay: "Tớ chỉ
nói vậy thôi, dù sao son của tớ dùng cũng chán rồi, son môi thì không thể nào sử
dụng hết được, hạn sử dụng thì lại hết quá nhanh, tớ đang muốn đổi một cây son
mới đây, nếu cái cũ không rời đi, thì chắc chắn c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.