Cứ như vậy, cả đoàn làm phim dần dần ai ai cũng biết được tình cảm mà
Thẩm Yến dành cho Nguyễn Tri Vi, mọi người nếu không phải là ghen tị, đố kỵ thì
cũng là tò mò… trong số đó người mà vui hơn cả Nguyễn Tri Vi chính là Tiêu Mông
Mông.
"Trời ơi, khi nghĩ đến cảnh Thẩm Yến theo đuổi cậu, tớ mới đầu còn
cảm thấy rất hoang đường cứ hệt như một giấc mơ vậy. Thẩm Yến cái người mà vừa
xảo quyệt vừa đẹp trai ấy giờ đây lại đang theo đuổi cậu? Tớ nghĩ An Duyệt
Nhiên chắc đang ghen tị đến đỏ cả mắt ở bên kia kìa. Vi Vi à, em đã làm rất tốt
rồi, vậy nên đừng có mà đồng ý nhanh quá, mấy tên đàn ông như vậy khi có được
quá dễ dàng sẽ chẳng biết trân trọng đâu, nhưng cậu vẫn phải giữ chặt lấy anh
ta trước đã. "
Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi đều lặng lẽ ngồi bên cạnh không nói tiếng nào
chỉ tập trung vào việc đọc kịch bản, Tiêu Mông Mông vẫn chưa hay biết gì về
chuyện của Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi trước đây cả, hiện tại Nguyễn Tri Vi cũng
không muốn nói về việc này cho lắm.
Nên cứ để Tiêu Mông Mông suy nghĩ như vậy cũng được.
"Nhân tiện thì, Vi Vi nè, chẳng phải lúc trước cậu đã nói với tớ rằng
cậu có người mình thích sao, nhưng tớ thấy người đó chắc chắn không tốt bằng Thẩm
Yến đâu. Nếu người đó đối xử tệ với cậu quá, thì cậu nên sớm từ bỏ đi. Còn đối
với Thẩm Yến, cậu có thể thử lòng anh ta trước cũng được, để thử xem tên thiếu
gia này nghiêm túc đến mức nào, vì vậy cậu cũng đừng nên dễ dàng đồng ý quá đấy."
Điều mà Tiêu Mông Mông không biết chính là hai người này thực sự là
cùng một người.
“Người đó, tớ đã từ bỏ rồi.” Nguyễn Tri Vi rốt cuộc cũng mở miệng, câu
nói này vốn dùng để đáp lại câu nói của Tiêu Mông Mông rằng “Người đó đối xử tệ
với cậu thì cậu cứ từ bỏ đi.”
Dừng một chút, Nguyễn Tri Vi nói tiếp: "Hơn nữa, tớ cũng sẽ không
đồng ý Thẩm Yến đâu, bất kể anh ta có làm gì đi chăng nữa."
Và câu này là dùng để đáp lại câu cuối cùng của Tiêu Mông Mông.
Giọng nói của Nguyễn Tri Vi tuy không lớn nhưng lại rất kiên quyết, đôi
mắt nai trầm tĩnh và mềm mại của cô ấy lúc này tràn đầy sự kiên định, dường như
là một sự quyết tâm mà không một ai có thể lay chuyển được cô.
Tiêu Mông Mông hơi sững người một chút, cô có chút không hiểu chuyện gì
đã xảy ra, vốn muốn mở lời hỏi nguyên nhân nhưng khi thấy Nguyễn Tri Vi không
muốn nói thêm nữa, câu "tại sao" cũng nghẹn mãi ở cổ họng.
Đúng lúc này, Tiêu Mông Mông bỗng nghe thấy tiếng bước chân, cô liếc mắt
nhìn qua, sau đó vội quay đầu kéo ống tay áo của Nguyễn Tri Vi: "Thẩm Yến
đến rồi."
Vừa dứt lời, Thẩm Yến đã đi tới trước mặt bọn họ.
Thẩm Yến hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi nhung màu đỏ rượu, thắt cà vạt
sẫm màu, cà vạt dài thắt có hơi lỏng lẻo, tuy có chút trầm mặc nhưng lại rất
sang trọng, nhìn không quá trang nghiêm nhưng cũng không quá phóng túng.
Khi anh vừa bước vào phim trường, có lẽ do nhiệt độ bên ngoài khá cao,
nên ống tay áo sơ mi đã hơi xắn lên, làm lộ ra một đoạn cổ tay, băng gạc trắng
quấn quanh tay trái cũng không còn dày như trước, trên anh vẫn còn chút mùi
tươi mát của ánh nắng v� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.