Nguyễn Tri Vi vội vã quay trở lại phim trường, trên mặt cô đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, rõ ràng là cô đến rất vội. Khi vừa đến phim trường cô liền thở hổn hển, nhìn thấy Tiêu Mông Mông  đang vẫy tay với mình dưới gốc cây: “Vi Vi, lại đây!”

“Đến lượt chúng ta rồi sao?” Nguyễn Tri Vi còn chưa điều chỉnh lại nhịp thở đã vội hỏi.

“Còn chưa đến đâu.” Tiêu Mông Mông  tức muốn nổ đom đóm mắt: “Lúc nãy tớ khẳng định là sắp đến lượt chúng ta rồi, lúc ấy nữ chính nói trạng thái cảm xúc không được tốt, muốn quay lại sau, sau đó nhà sản xuất bảo đến lượt chúng ta quay trước, bởi nữ chính nói rằng cô ấy đang ở trong trạng thái không được tốt lắm nên không thể quay tiếp. Nhưng bây giờ tự nhiên cô ta lại quay lại để tiếp tục cảnh quay. Nên chúng ta vẫn phải đợi. Cảnh đó diễn ra vào ban ngày mà bây giờ trời đã chuyển về đêm rồi, kỹ năng diễn xuất của cô ta dở tệ quá đi."

Nữ chính của tổ sản xuất là An Duyệt Nhiên, là diễn viên nổi lên từ những việc tai tiếng, nên thường xuyên bị đem ra bàn tán, là diễn viên không được yêu thích nhất trong tổ sản xuất của họ. An Duyệt Nhiên tính tình nóng nảy luôn thích bắt nạt người khác, kỹ năng diễn xuất thì rất kém. Chính vì thế mà Tiêu Mông Mông  rất ghét cô ta.

“Suỵt.” Nguyễn Tri Vi làm động tác bảoMông Mông im lặng, trong đoàn phim luôn có rất nhiều tai nghe ngóng, Tiêu Mông Mông  lại là người thẳng thắn, những lời nói còn bộp chộp, rất dễ bị người ta bắt thóp.

“Tớ biết rồi.” Tiêu Mông Mông  cong môi, khi nhìn rõ dáng vẻ của Nguyễn Tri Vi, kinh ngạc nói: “Vi Vi, sao lúc nãy cậu đi đâu mà nhanh vậy, có việc gì rất gấp sao? Cảm giác như cậu đang rất vội ấy. Có chuyện gì xảy ra à? Lớp trang điểm của câu cũng trôi hết mất rồi."

“...Không sao đâu.” Nguyễn Tri Vi chột dạ không dám nói ra sự thật.

“Chuyện gì mà bí mật quá vậy, Cậu có chuyện giấu tớ đúng không?” Tiêu Mông Mông  cau mày, nhưng cũng không muốn hỏi thêm, sau đó lại dẫn cô đi tìm chuyên gia trang điểm: “Cậu đi trang điểm lại đi, vừa vặn hiện tại chuyên gia trang điểm cũng đang nhàn rỗi, mau đi thôi."

"Được."

Không giống như nữ diễn viên chính An Duyệt Nhiên, có một ekip hỗ trợ và có trợ lý riêng quản lý cuộc sống, Nguyễn Tri Vi và Tiêu Mông Mông  là những diễn viên trẻ chỉ là diễn viên phụ tuyến 18 của một công ty nhỏ nên họ thường đến đoàn phim để quay một mình và sử dụng chung các chuyên gia trang điểm, làm tóc.

“Mùa hè tẩy trang dễ dàng hơn, nhưng da của em thực sự rất đẹp, lớp nền của em cũng tốt nữa dù bị trôi mất một chút nhưng nền không bị mốc..." Chuyên gia trang điểm đang chỉnh lớp lại lớp make up cho Nguyễn Tri Vi.

Nguyễn Tri Vi chỉ mỉm cười, nhưng cô vẫn có phần lơ đễnh.

Cô còn đang nghĩ đến Thẩm Yến, lúc ở khách sạn cô có hỏi anh sẽ có chuyến bay lúc mấy giờ nhưng anh còn chưa trả lời.

Cô nghĩ mình có nên hoàn thành công việc sớm hơn và đi tiễn anh ấy? Vừa rồi khi cô rời khỏi khách sạn, tâm trạng của anh vẫn còn rất tệ.

Đúng lúc này, bên kia trường quay đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, thu hút sự chú ý của mọi người.

Hóa ra là nữ chính, An Duyệt Nhiên, lại NG thêm 1 lần nữa.

Chỉ riêng mỗi cảnh quay của An Duyệt Nhiên đã mất cả một ngày, đạo diễn rất tức giận, nhưng vẫn phải nén giận nói với An Duyệt Nhiên vài câu, sau đó liền lấy loa hô: "Mọi người nghỉ ngơi đi! Chờ Duyệt Nhiên chỉnh đốn lại."

Trong tình huống này những diễn viên tuyến 18 như cô đành phải đợi cô ấy một lần nữa.

An Duyệt Nhiên dù bị mắng nhưng cô không dám đối đầu đôi co với đạo diễn, chỉ có thể trút giận lên người trợ lý của mình cô ta gọi trợ lý của mình tới chỉ vào mũi trợ lý mắng: “ Cô tất cả là do cô, mau quỳ xuống! Cô có nghe thấy không hả? Quỳ xuống! Trời nóng như vậy, làm sao tôi có thể diễn được cơ chứ, thuê cô về làm trợ lý có ích gì, thật lãng phí tiền của quỳ xuống đất, mau quỳ xuống, nhanh lên."

Các nhân viên tại hậu trường không dám lên tiếng, chỉ đành im lặng và tản ra xung quanh để nghỉ ngơi.

Ngồi ở một khoảng cách xa như vậy, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói chua ngoa của An Duyệt Nhiên, Tiêu Mông Mông lộ vẻ chờ mong: "Xem này, nữ chính của chúng ta lại chơi lớn."

Trợ lý An Duyệt Nhiên là một cô gái trẻ, bị mắng đến mức sắp khóc, cô ấy chỉ dám im lặng, An Duyệt Nhiên nhìn cô ấy như vậy lại càng khó chịu hơn: “Sao vậy, cô không biết của bản thân là mắc lỗi gì à? Tôi không thuê cô đến chỗ này rồi để trưng bộ mặt đấy ra cho ai xem chứ, quỳ xuống cho tôi!"

Trợ lý nhỏ hơi khựng lại, có chút sợ sệt, sau đó từ từ quỳ xuống, cúi đầu thật sâu.

Sau khi trợ lý đã quỳ xuống đất, An Duyệt Nhiên ngồi trên một chiếc ghế trong bóng râm, nhàn nhã gác hai chân lên lưng trợ lý, An Duyệt Nhiên cảm động nói: “Ôi chính là cảm giác này, cuối cùng thì hai chân cũng thoải mái hơn nhiều rồi.”

Từ góc độ của Nguyễn Tri Vi cô có thể nhìn thấy sự bối rối, lo lắng của trợ lý.

Chứng kiến cảnh đó cô cảm thấy có chút ngột ngạt khó chịu.

Sau khi An Duyệt Nhiên trút giận xong, cuối cùng cùng cũng lại sai khiến trợ lý đứng dậy, cô sai trợ lý quạt cho mình một lúc, mỗi lần cô ta đi mua sắm, tuyệt nhiên sẽ không bao giờ để cho trợ lý nhàn rỗi dù chỉ một phút.

Trợ lý nhỏ không thể một mình làm hết, chỉ còn cách nhờ giúp đỡ từng người một trên trường quay: “Xin chào, bạn có thể giúp tôi mua một chai cà phê không đường không, tôi còn có việc khác cần làm chị An cần uống nó trong vòng 15 phút nữa nếu bây giờ tôi gọi mang đi thì không kịp..."

Đoàn làm phim mặc dù thông cảm cho cô trợ lý nhỏ này nhưng thời tiết bây giờ nóng như vậy không ai muốn rảnh rỗi chạy việc vặt nên đều từ chối: “Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm. Tôi không có thời gian.”

Nguyễn Tri Vi và Tiêu Mông Mông đã trang điểm xong, đang đọc kịch bản và chuẩn bị lời thoại dưới ánh đèn gần đó. Trợ lý nhỏ vội hỏi Tiêu Mông Mông cũng lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không tiện."

Đôi mắt của cô trợ lý nhỏ bây giờ đã đẫm nước mắt, khi cô trợ lý nhỏ đi đến bên cạnh Nguyễn Tri Vi, cô gần như bỏ cuộc trong lòng thầm nghĩ nếu không có ai giúp thì thôi vậy, cô lại đành chịu bị An Duyệt Nhiên sỉ nhục. Một lần cuối này nữa thôi: "Xin chào..."

Nghe thấy giọng nói, Nguyễn Tri Vi ngẩng đầu lên, nhìn cảnh tượng này, cô đã đoán được chuyện gì xảy ra, ôn nhu đáp: "Chị giúp em."

Dưới ánh đèn lúc Nguyễn Tri Vi ngước mắt lên, khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo, làn da như sứ ngọc, đôi mắt sáng tựa như những vì tinh tú.

Trợ lý nhỏ sửng sốt, Tiêu Mông Mông cũng ngẩn ra.

Nói rồi, Nguyễn Tri Vi đứng dậy, lộ ra làn da trắng nõn nơi đường xẻ sườn xám, Tiêu Mông Mông kéo cổ tay Nguyễn Tri Vi: “Trời đang nóng lắm đó…”

"Không sao đâu."

Cô trợ lý nhỏ lúc này mới tỉnh táo lại, cúi đầu thật sâu bày tỏ lòng biết ơn: "Cảm ơn, cảm ơn, em đã gửi những yêu cầu của chị An vào điện thoại của chị qua tin nhắn riêng tư..."

"Được."

Nguyễn Tri Vi làm công việc này rất tốt, cô nhanh chóng mua cà phê không đường mà An Duyệt Nhiên muốn ở siêu thị, khi đi bộ về, cô vẫn đang thầm nghĩ rằng nếu Thẩm Yến phát hiện ra, cô nhất định sẽ bị chế giễu vì đã mềm lòng trước yêu cầu của người khác.

Những gì Thẩm Yến dạy cho cô chính là không được mềm lòng trước người khác rồi để cho họ leo lên đầu mình ngồi, phải biết trao đổi lợi ích, phải đứng trên ở đỉnh cao và nhìn người khác chém giết nhau với đôi mắt lạnh lùng. . .

Thật đáng tiếc là cô không thể áp dụng nó mọi lúc.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Vi lại nhớ tới Thẩm Yến, nhớ tới Thẩm Yến lúc rời khỏi khách sạn với gương mặt lạnh lùng, Nguyễn Tri Vi khẽ thở dài một hơi.

Thiếu gia của cô đang dỗi cô mất rồi, và cô cần phải dỗ dành anh ấy thôi.

Vì vậy, Nguyễn Tri Vi lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Thẩm Yến:[Chuyến bay buổi tối của anh sẽ cất cánh vào lúc mấy giờ vậy? Em đến tiễn anh nhé? ]

Đợi một lúc, anh vẫn không trả lời.

Anh lại như vậy nữa rồi.

Thẩm Yến có yêu cầu cao đối với cô, khi anh ấy gửi tin nhắn cho cô, cô phải trả lời nhanh chóng, nếu không anh sẽ không vui, và cô luôn luôn là người chờ đợi tin nhắn từ anh, còn anh thì luôn giải đáp thắc của cô chỉ bằng một cách nhẹ nhàng “anh quên trả lời.”

Từ tiêu chuẩn kép có lẽ được dùng để miêu tả Thẩm Yến, anh thế là ỷ vào việc cô thích anh sao.

Sau khi Nguyễn Tri Vi đưa cà phê cho trợ lý nhỏ, cô liền cùng Tiêu Mông Mông đợi một lúc rồi mới đến lượt hai người vào quay.

Một công ty nhỏ cũng không có tài nguyên, vai nữ thứ ba của Nguyễn Tri Vi không cần khả năng diễn xuất, chỉ cần xinh đẹp là có thể làm được ngay.

Sau khi quay xong, Nguyễn Tri Vi lặng lẽ gọi điện cho Thẩm Yến khi đang thu dọn đồ đạc, tiếng điện thoại reo lên rồi báo máy bận nên chẳng có ai bắt máy.

“Làm sao vậy?” Tiêu Mông Mông cũng làm xong việc, cô ngồi chờ Nguyễn Tri Vi rồi cùng nhau rời đi, thấy Nguyễn Tri Vi liên tục gọi điện thoại liền cảm thấy hôm nay Nguyễn Tri Vi cư xử rất kỳ quái.

"Mình không sao."

"Mọi người đợi một chút! Những diễn viên khoan hãy về đã, tan làm cùng nhau ăn cơm đi, có người mời chúng ta ăn cơm!" Đột nhiên, đạo diễn dùng loa phát thanh hô to khắp phim trường, thanh âm lập tức truyền khắp nơi.

Nam diễn viên bên cạnh chưa rời đi nghe vậy lập tức nở nụ cười: "Có thật không? Về trễ có thể gặp chuyện tốt như vậy sao?"

Đôi mắt Tiêu Mông Mông cũng sáng lên: "Tôi xứng sao? Một kẻ như tôi cũng được đi ăn ké sao? Không phải chỉ có diễn viên có tên tuổi mới có thể cùng nhau đi ăn tối sao?"

Nguyễn Tri Vi hơi ngạc nhiên, đạo diễn vào ngày thường không hào phóng lắm, và Tiêu Mông Mông thậm chí còn phàn nàn về điều đó, cơm hộp cho các buổi biểu diễn của nhóm là loại dở nhất trong tất cả các đoàn phim.

"Vi Vi, cậu có đi không?"

"Tớ……"

Nguyễn Tri Vi vừa định từ chối, Tiêu Mông Mông tựa như nghĩ tới cái gì, kích động nói: "Tôi biết rồi! Chắc là như vậy rồi, Thẩm Yến chắc là người mời cơm đoàn phim của chúng ta, cậu xem anh ấy buổi chiều tới một chút, đại khái là nói muốn đi gặp đạo diễn vào buổi tối, nhân tiện thì chúng ta được mời, quả nhiên là thiếu gia nhà giàu, khoản chiêu đãi rất hậu hĩnh, mặc dù trên trường quay không có nhiều diễn viên nhưng cũng không ít lắm, vậy còn cậu thì sao, mau trả lời đi, cậu có đi không?"

Nguyễn Tri Vi lại nuốt xuống lời nói định nói, trầm mặc một hồi rồi nói: "Đi."

Bởi vì có đãi ngộ, hôm nay công việc kết thúc sớm, đạo diễn dẫn theo một số diễn viên đến nhà hàng đã đặt trước, Nguyễn Tri Vi âm thầm đi theo phía sau các diễn viên, nữ diễn viên chính An Duyệt Nhiên môi đỏ mọng nở nụ cười quyến rũ.

An Duyệt Nhiên có thể coi là kiểu người khá quyến rũ, loại mỹ nhân này không hiếm trong làng giải trí, An Duyệt Nhiên không có ngoại hình nổi bật trong số các nữ diễn viên cùng loại nên Tiêu Mông Mông thường châm chọc cô: “Cô ta không đẹp, diễn cũng dở, tự hào về điều gì chứ?”.

Nhưng An Duyệt Nhiên rất thủ đoạn, cô ấy đóng phim truyền hình và luôn xảy ra scandal, không một diễn viên nam nào cô ấy hợp tác được tha, fan của các ngôi sao nam rất ghét cô ấy và nói cô ấy là gái điếm, trà xanh, tất cả họ đều mắng mỏ cô.

Dù nổi tiếng với nhờ scandal, dù không lượng fan đông đảo thì cô ta vẫn là nữ chính trong đoàn phim "Khói Lửa".

Vừa bước vào cửa Tri Vi đã nhìn thấy Thẩm Yến ngồi bên trong, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen, hai nút trên cùng không cài, cổ để hở, phong thái khoa trương, bất cần. Thẩm Yến nhìn thấy mọi người đến liền đứng dậy, nở nụ cười chào đón:"Đến rồi à."

Đó là lời nói với đạo diễn.

Ánh mắt anh cũng không thèm để ý đến Nguyễn Tri Vi đang ở phía sau.

Đạo diễn cười nói: "Để cậu chờ lâu rồi, từ lần trước cùng nhau ăn bữa cuối ở Tuyên Mĩ cũng đã lâu không gặp, vậy mà cậu còn rất vất vả tới đây gặp  tôi . . ."

"Anh đang nói cái gì vậy? Anh vốn là người nổi tiếng đa tài, tôi không tới gặp anh, thì sẽ gặp ai bây giờ?" Thẩm Yến cong môi.

"Hahahaha cậu quá khen rồi..."

Nguyễn Tri Vi vẫn luôn nhìn Thẩm Yến từ phía sau, Thẩm Yến luôn khiến người khác cảm thấy sự bất cần đời của mình, nhưng lại hấp dẫn mọi người một cách không tài nào có thể lý giải được.

Hơn nữa, Thẩm Yến là người có trí tuệ, tri thức, học cao biết rộng và anh còn có nhiều mối quan hệ rộng rãi, liên quan đến nhiều giới khác nhau và gần như tất cả những người nổi tiếng trong mọi ngành đều là bạn, là đối tác của anh ấy.

"Anh là nhị thiếu gia của Thẩm gia đúng không? Tôi rất mong chờ đến ngày được gặp anh, hôm nay thật may mắn khi có thể gặp được người thật ngoài đời như thế này." An Duyệt Nhiên ở bên cạnh đợi hồi lâu, cuối cùng cũng có cơ hội được gặp gỡ và nói chuyện.

Khi ánh mắt của Thẩm Yến rơi vào An Duyệt Nhiên cô liền cong môi và cười nhẹ.

Nhìn thấy phản ứng của Thẩm Yến, An Duyệt Nhiên càng vui vẻ, nháy mắt như tơ, chủ động dán vào bên người Thẩm Yến.

Nguyễn Tri Vi lúc này đã nhìn đi chỗ khác, không nhìn họ nữa.

"Mẹ nó, An Duyệt Nhiên lại thế rồi... Không hiểu sao đàn ông có thể sa vào những mánh khóe của cô ta nhỉ, tại sao họ lại thích loại phụ nữ khốn nạn này chứ." Tiêu Mông Mông nhìn An Duyệt Nhiên mà trở nên tức giận, phàn nàn với Nguyễn Tri Vi bên cạnh.

Nguyễn Tri Vi im lặng, cùng Tiêu Mông Mông tìm một chỗ rồi cuối cùng lại ngồi ở mép bàn tròn.

Mọi người lần lượt ngồi xuống, chính giữa bàn tròn là chỗ của Thẩm Yến, trái phải lại chính là đạo diễn và An Duyệt Nhiên, bên ngoài bàn tròn là Nguyễn Tri Vi, Tiêu Mông Mông và các diễn viên cấp thấp khác ngồi bên cạnh. Cạnh chỗ của Tri Vi là chỗ của nam chính, nam chính hiện tại tạm thời có việc phải làm, nên không chắc có thể đến được hay không.

Cùng ngồi trên chiếc bàn tròn nhưng khoảng cách của Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến rất xa, vừa rồi hai người vẫn còn quấn quýt lấy nhau ở trên giường, còn có cả những tư thế nam nữ thân mật nhất, nhưng bây giờ lại như hai người xa lạ không liên quan, đó cũng có thể là khoảng cách xa nhất trong phòng.

Cô không ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến, nhưng lại nghe thấy Tiêu Mông Mông nói bên tai: “Hai tay An Duyệt Nhiên cứ như muốn đặt ở trên vai Thẩm Yến, cô ta và anh ấy gần nhau như vậy, chẳng lẽ cô ta sợ Thẩm Yến  không chú ý đến cô ta hay sao. Chà, đúng là thật sự không bỏ lỡ mọi cơ hội để có thể tìm được kim chủ cho mình mà…”

Nhưng có vẻ như Thẩm Yến không hề có ý định từ chối, Nguyễn Tri Vi suy tư trong lòng.

Từ trước đến giờ vẫn có rất nhiều tin đồn về Thẩm Yến, Nguyễn Tri Vi thường nhìn thấy những bức ảnh của anh cùng một nữ minh tinh nào đó giống hệt như tình mới cặp kè bên ngoài.

Nguyễn Tri Vi hỏi Thẩm Yến, Thẩm Yến nói rằng đó chỉ là xã giao, giống như cô ấy đang diễn xuất, và không liên quan, dính líu gì đến nhau cả.

Nguyễn Tri Vi không biết nhiều về sự nghiệp và mối quan hệ của anh, vì vậy cô ấy cũng không, cô ấy tin a gặng hỏi quá sâu về chuyện đó, dù sao cô và Thẩm Yên cách xa nhau về địa vị, khi cô ở bên anh dù nghĩ như thế nào cũng giống như cô trèo cao nên Thẩm Yến không cần phải nói dối cô ấy.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy Thẩm Yến và An Duyệt Nhiên thân thiết như vậy, Nguyễn Tri Vi vẫn cảm thấy có chút chướng mắt.

Người phục vụ nhà hàng đứng sang một bên đợi gọi món, sau khi gọi món một lượt, người phục vụ tươi cười giới thiệu: “Đặc điểm nổi bật của nhà hàng chúng tôi là mì hoành thánh tôm tươi, thịt tôm mịn mà không ngấy, hoành thánh mỏng, và nhân bánh lại rất ngon, ai đã nếm thử sẽ nhớ mãi không quên, mọi người có muốn nếm thử không?”

“Được, lấy thêm cả món đó nữa.” Thẩm Yến dùng ngón trỏ chậm rãi gõ gõ mặt bàn, mở miệng nói.

"Mỗi người một bát? Có kiêng kỵ gì không?"

"Không."

"Tôi cũng không có."

Thẩm Ngôn dừng một chút, chậm rãi nói: “Một bát không cần hành lá thái nhỏ, còn lại bình thường.”

Nghe thấy câu này, Nguyễn Tri Vi ngước mắt lên liếc nhanh một cái, Thẩm Yến vẫn không nhìn cô, nhưng tâm trạng Nguyễn Tri Vi đã không còn tệ như trước.

Cô ấy không ăn được hành lá xắt nhỏ, không ngờ Thẩm Yến lại nhớ.

Nguyễn Tri Vi cảm thấy trong lòng mình có một chút ngọt ngào, nó đã hoàn toàn che lấp đi sự mất mát vừa rồi.

"Tớ thấy món lẩu uyên ương do tài khoản chính thức của Bắc Thành quảng bá hôm nay trông rất ngon. Chúng ta có thể thử sau khi trở về Bắc Thành..." Tiêu Mông Mông vẫn đang trò chuyện với Nguyễn Tri Vi. Cô ấy nói được nửa chừng thì nhìn thấy bộ dạng của Nguyễn Tri Vi, cô không đành lòng, nhịn không được hỏi: “Này, Vi Vi, sao đột nhiên tâm trạng cậu lại tốt như vậy?”

"Có sao?"

"Đúng vậy, có thể thấy khóe miệng của cậu đang cong lên kìa."

Nguyễn Tri Vi cầm điện thoại lên và chụp ảnh chính mình, trên màn hình, khóe môi cô ấy thật sự nhếch lên, khóe mắt và lông mày của cô ấy đều sáng lên, chỉ vì một câu nói của Thẩm Yến "Một bát không có hành lá cắt nhỏ".

Cảm xúc của cô  dường như bị Thẩm Yến kiểm soát, và chính cô cũng không thể kiểm soát được mình nữa.

Không khí bữa tiệc càng lúc càng sôi nổi.

Những người thân thiết với Thẩm Yến đều cố gắng hết sức tìm cơ hội bắt chuyện với anh, bất kể là ai chủ động đến bắt chuyện, Thẩm Yến đều sẽ lắng nghe với nụ cười trên môi, còn sự thật thì chẳng ai biết liệu anh ấy có nghe không.

Ngồi ở mép bàn tròn, có người vểnh tai lên nghe đối phương, có người nghe không rõ nên chỉ nói về mình, đây chính là trường hợp của Tiêu Mông Mông và Nguyễn Tri Vi.Mông Mông thì nói rất nhiều còn Tri Vi luôn đóng vai trò là người lắng nghe.

Thỉnh thoảng, khi Nguyễn Tri Vi liếc nhìn Thẩm Yến, lông mày và ánh mắt của anh ấy trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Các món ăn lần lượt được dọn lên, tôm tươi và mì hoành thánh là món được dọn lên cuối cùng, người phục vụ lần lượt đặt mì hoành thánh lên đĩa: "Bát này không có hành lá là của ai?"

Nguyễn Tri Vi hai mắt sáng ngời, chờ đợi Thẩm Yến mở miệng.

Thẩm Yến trả lời rồi anh chỉ vào An Duyệt Nhiên bên cạnh mình, và chậm rãi nói:"Chính là của cô ấy."

Vào lúc đó, Nguyễn Tri Vi như nghe thấy tiếng phấn cào trên bảng đen, có một âm thanh chói tai và sắc bén, khiến não cô ong ong, tim như ngừng đập và suy nghĩ của cô cũng trở nên mơ hồ.

Cô bất lực nhìn người phục vụ đi ngang qua cô với một nụ cười và đặt bát mì không có hành lá trước mặt An Duyệt Nhiên.

Cô nhìn sự phấn khích của những người khác, và mọi người cười và la ó: "Chậc chậc…" "Thẩm thiếu thật chu đáo."

Đạo diễn còn cười đùa: “Anh phải biết làm như thế nào rồi đấy”.

Những âm thanh la ó đó từng chút một xâm nhập vào màng nhĩ của Nguyễn Tri Vi, An Duyệt Nhiên ở phía đối diện tràn đầy niềm tự hào không thể kiểm soát được, và cũng cố gắng kìm nén niềm vui của mình: “Cảm ơn Thẩm thiếu gia, tôi chỉ nói tùy tiện thôi, nhưng tôi cũng không ngờ rằng anh sẽ để ý đến vậy.”

Ánh sáng kỳ vọng trong mắt Nguyễn Tri Vi phút chốc đã hoàn toàn bị dập tắt.

Cả người có như rơi vào bóng tối.

Những người khác đều vui vẻ, chỉ có Nguyễn Tri Vi một mặt âm trầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play