Mì hoành thánh tôm tươi đúng như lời người phục vụ nói, đủ màu sắc và mùi thơm, nước dùng ngọt thanh, thịt tôm tươi.
“Mì hoành thánh tôm tươi ở đây ăn ngon thật đấy, lần sau chúng ta lại ghé tới ăn nữa nhé.” Tiêu Mông Mông liên tục cảm thán về món ăn.
Nguyễn Tri Vi hơi cúi đầu, yên lặng dùng đũa gắp từng cọng hành lá bỏ ra ngoài, cô chẳng muốn ăn chút nào.
Quả nhiên, Thẩm Yến không nhớ rõ về mình nhưng vẫn có thể tùy tiện đối tốt với một nữ diễn viên mới gặp, nhưng ở bên cạnh nhau hai năm, anh đến cả sở thích hay những món cô không thích ăn cũng chẳng nhớ rõ.
Tràn đầy sự kỳ vọng để rồi lại càng vô cùng thất vọng, nhưng cô không thể bộc lộ cảm xúc của mình lúc này.
"Cậu không ăn sao?"
Nguyễn Tri Vi gượng cười: "Tớ không muốn ăn lắm."
Tiêu Mông Mông hiểu rằng một trong những điều cơ bản của một diễn viên là quản lý cơ thể của mình, cô cũng thật sự nóng lòng muốn thay đổi thức ăn của mình ăn hằng ngày bằng cách đếm lượng calo, mặc dù Tiêu Mông Mông bây giờ ăn rất nhiều, nhưng cô không biết bản thân sẽ cần bao lâu để tập thể dục để tiêu hao năng lượng. Mà Nguyễn Tri Vi luôn ăn ít, muộn như vậy không ăn được cũng là bình thường.
Nguyễn Tri Vi không biết Tiêu Mông Mông đang nghĩ gì vào lúc này, cô chỉ đang chú ý nhìn Thẩm Yên và An Duyệt Nhiên đang mặt đối mặt với nhau.
Hai người vừa nói vừa cười, Thẩm Yến nói chuyện trông rất vui vẻ, ánh đèn trong phòng chiếu vào hai người họ, đôi mắt đen của Thẩm Yến đang mỉm cười, khóe miệng cong lên; An Duyệt Nhiên cách Thẩm Yến rất gần, như thể họ đã nói về một điều gì đó thú vị. Cô ấy cười ngặt nghẽo đến mức như không thể ngồi thẳng được.
Cô cảm thấy hơi chói mắt.
Bởi vì mối quan hệ giữa hai người không được công khai, Nguyễn Tri Vi ngồi đây như một người vô hình, như thể cô ấy không phải là bạn gái thật sự của Thẩm Yến.
Ngay cả thế, cô cũng không thể bày tỏ sự khó chịu của mình với Thẩm Yến một cách riêng tư, vì anh sẽ lại giải thích rằng đây là một cuộc trò chuyện giao lưu, và hành vi vừa rồi chỉ là thể hiện "phong thái của một người đàn ông lịch lãm", vì nếu không phải anh biết cô còn tình cảm với anh, Thẩm Yến sẽ cho rằng cô đang diễn.
Trước mặt Thẩm Yến, cô luôn ngoan ngoãn nghe lời, nên lần này cô cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Nguyễn Tri Vi vẫn nhớ rằng Thẩm Yến lần đầu tiên đưa ra vấn đề không công khai mối quan hệ, anh ấy nói rằng hiện tại không tiện công khai, nhưng anh ấy không nói lý do cụ thể, cũng không nói khi nào sẽ được công khai.
Nguyễn Tri Vi không còn cách nào khác đành phải nói: "Được rồi, em cũng không muốn công khai, với tư cách là một diễn viên, tốt hơn hết là nên giữ kín chuyện tình cảm."
Kết quả là mối tình ngầm cứ thế kéo dài cho đến tận bây giờ. Ở bên anh gần hai năm, Nguyễn Tri Vi chưa từng gặp bạn bè nào cùng anh, anh cũng chưa từng dẫn cô đi dự buổi tiệc nào, nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Vi càng cảm thấy mình giống người yêu của anh.
Người yêu ngầm khiêm tốn và đầy thận trọng.
“Cạch " một tiếng, đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, cũng cắt đứt dòng suy nghĩ của Nguyễn Tri Vi.
Mọi người nghe thấy thanh âm, lần lượt quay đầu lại, nhìn về phía cửa, liền thấy nam chính đã lâu không tới - Tô Ngự.
Chỗ cánh cửa có ánh sáng rất mờ, Tô Ngự đứng ở trong bóng tối nhìn không rõ, tiến lên hai bước, khuôn mặt dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Anh ấy rất cao, tầm khoảng 1m8, vừa cao và vừa gầy, mặc áo khoác màu xanh kiểu công sở, con ngươi màu nâu nhạt dưới mái tóc đen có chút rối, nếp gấp mí nông, môi nhạt, khuôn mặt thanh tú, tính tình thì lạnh lùng. Ăn mặc rất hợp thời trang, dáng vẻ cũng rất trẻ trung, giống như nam chính trong truyện tranh, lặng lẽ xuất hiện ở cửa.
Tô Ngự trước đây xuất thân là một idol, ngoại hình rất đẹp, lần đầu tiên anh ấy xuất đạo là trong một nhóm của một chương trình tìm kiếm tài năng, đáng tiếc là nhóm đó quá mờ nhạt và đã tan rã sau vài năm hoạt động, sau đó anh ấy bắt đầu sự nghiệp diễn xuất lẻ tẻ, rất ảm đạm, không một chút danh tiếng, chỉ có thể nhận một ít phim truyền hình trực tuyến, nhưng anh ấy cũng có 12 triệu người hâm mộ trên Weibo, về cơ bản tất cả đều là người hâm mộ của anh ấy, và sự nổi tiếng của anh ấy đủ để đảm nhận bộ phim truyền hình "Khói Lửa” này.
Thấy anh đến, đạo diễn vội vàng đứng dậy chào hỏi: "Tô Ngự, tôi còn tưởng rằng cậu không đến cơ? Gần cửa có một chỗ cho anh, anh có thể ngồi ở đó. Đây là Thẩm Yến."
Tô Ngự gật đầu, và chào Thẩm Yến từ xa ở cửa: "Xin chào Thẩm thiếu và đạo diễn."
Thẩm Yến cũng khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Chiếc ghế trống tình cờ là bên cạnh Nguyễn Tri Vi, sau khi Tô Ngự chào hỏi, anh ấy ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tri Vi, khi Nguyễn Tri Vi nhìn thấy Tô Ngự đang đến gần, cô theo bản năng di chuyển ghế gọn sang một bên.
Trên thực tế, đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Vi gặp Tô Ngự.
Tô Ngự trong đoàn phim nổi tiếng là khá lạnh lùng, xa cách và khó gần, hầu như tất cả các nam diễn viên từng hợp tác với An Duyệt Nhiên đều dính scandal, chỉ có Tô Ngự là không, bởi vì Tô Ngữ sẽ không nói chuyện với An Duyệt Nhiên nếu không cần thiết, ngoại trừ những lần tiếp xúc bình thường thì hầu như không bao giờ nói những lời dư thừa dù chỉ là nửa câu.
Bây giờ Tô Ngự đang ngồi bên cạnh Nguyễn Tri Vi, mà Nguyễn Tri Vi thì vẫn không biết phải làm gì trong lúc này, cô quay đầu lại và liếc nhìnMông Mông, với ánh mắt dò hỏi "cần phải làm gì".
Tiêu Mông Mông tuyệt vọng đưa mắt ra hiệu với cô “chào, mau chào hỏi nhanh”, cô phải thật may mắn biết bao khi được ngồi bên cạnh Tô Ngự, rất nhiều nữ diễn viên trong đoàn phim không thể nói chuyện với anh ấy.
Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự trước đây không tiếp xúc nhiều, vai diễn của cô ấy thậm chí còn chưa bằng một đoạn nhỏ của nam chính, cô do dự một lúc rồi chủ động nói: “Ừm, xin chào, em là Nguyễn Tri Vi, người đóng vai nữ phụ ba."
Tô Ngự mặt không cảm xúc liếc nhìn cô một cái: "Xin chào."
Giọng nói của anh rất lạnh lùng.
Chào xong, Tô Ngự cũng không có ý định tiếp tục trò chuyện, Tiêu Mông Mông thấy Nguyễn Tri Vi đã vô vọng, vì vậy cô chỉ thò đầu qua nói: "Xin chào! Trước đây tôi từng là thành viên trong một nhóm fan của cậu, và tôi cũng đã từng vote cho cậu đấy. Bây giờ chúng ta có thể làm việc chung cùng một đoàn phim như thế này khiến tôi thực sự rất hạnh phúc, siêu cấp vui vẻ, mặc dù cậu có thể không biết tôi là ai, nhưng để tôi tự giới thiệu nhé, tôi tên là Tiêu Mông Mông."
Nghe thấy câu "Tôi đã từng vote cho cậu", biểu tình trên khuôn mặt của anh có chút lãnh đạm nhưng cuối cùng rốt cuộc cũng lộ ra cảm xúc khác. Tuổi còn trẻ, quần áo cũng rất thời trang, nhìn anh từ khoảng cách gần như vậy có thể nói đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn.
Trong lòng anh có chút bất ngờ, anh ấy lễ phép nói: "Cảm ơn cô vì đã thích tôi."
Tiêu Mông Mông rất ngạc nhiên trước vẻ ngoài của Tô Ngự, cô thường chỉ nhìn anh từ xa đã trông rất đẹp trai rồi, nhưng bây giờ cô không thất vọng chút nào khi nhìn anh ở cự li gần như bây giờ.
Cô ấy bắt đầu quan tâm và tiến lại gần hơn: "Tôi đã theo dõi rất nhiều chương trình tìm kiếm tài năng và tôi nghĩ nhóm của cậu có bầu không khí rất tuyệt vời, mọi người đều rất đoàn kết! Cậu có cảm thấy có khó khăn gì khi chuyển từ idol sang diễn viên không?"
Tô Ngự lời ít như cũ: "Không có việc gì, mọi thứ cũng ổn."
"Nếu không học chuyên ngành diễn xuất chính quy thì làm nghề này sẽ có chút vất vả. Vi Vi cũng là diễn viên không học từ trường chính quy. Cậu ấy thường nghiên cứu kịch bản được giao sau đó lại ghi chép rất nhiều. Khi những người khác có cảnh quay, cậu ấy cũng sẽ đến đoàn phim để quan sát và học tập. Vi Vi thật sự rất nghiêm túc, khi rảnh cậu ấy cũng thường xem các cảnh diễn xuất của cậu, bởi vì kỹ năng diễn xuất của cậu khá tốt, thật sự chẳng thua kém những người có nền tảng chuyên nghiệp gì cả, nhưng như cậu thấy đấy, kỹ năng diễn xuất của tôi rất tệ, ngay cả khi tôi đã học diễn xuất trước đó, tôi cũng thấy kỹ năng diễn xuất của mình không được tốt lắm..." Tiêu Mông Mông vì không tìm được chủ đề nên đã bắt đầu nói chuyện phiếm.
Nghe vậy, Tô Ngự liếc mắt sang nhìn Nguyễn Tri Vi ở bên cạnh.
Nguyễn Tri Vi không biết phải biết tiếp tục câu chuyện đó như thế nào, và cô còn cảm thấy có chút xấu hổ, cô bước vào giới giải trí một cách nửa vời, không có nền tảng từ trước nhưng vì muốn nhanh chóng cải thiện kỹ năng diễn xuất của mình nên cô đã dành nhiều thời gian và sức lực hơn những người khác, cô xem nhiều cảnh quay của các diễn viên trong đoàn, nhưng bây giờ để Tiêu Mông Mông nói điều này, như thể cô ấy đến xem Tô Ngự diễn xuất vậy.
“Sau này nếu cần, cô có thể tìm tôi để chúng ta cùng nhau đối thoại, như vậy sẽ giúp cô nâng cao kỹ năng diễn xuất.” Buổi tối hôm nay đây có lẽ là câu nói dài nhất của anh.
Sau khi Nguyễn Tri Vi hoàn hồn, cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên và thích thú, cô nhìn Tô Ngự hỏi: "Thật sao?"
"Thật."
"Cảm ơn.”
…
Họ trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
Mà ở cuối bàn tròn này, Thẩm Yến bên này vừa mới kết thúc một chủ đề, bầu không khí lại trở nên có chút trầm mặc.
An Duyệt Nhiên vắt óc suy nghĩ về chủ đề để tiếp tục nói chuyện, trong khi đó Thẩm Yến lại nhìn đi chỗ khác, từ góc nhìn của Thẩm Yến, anh có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng.
Anh đều có thể thấy rõ hết những nét biểu cảm của mọi người, bất kể họ đang cười hay đang giận dỗi, hay đang tức giận hay đang chửi thầm… Đương nhiên, mọi người ở đây cũng bao gồm Nguyễn Tri Vi, Tô Ngự và Tiêu Mông Mông đang trò chuyện vui vẻ với nhau trên bàn tròn.
“Này anh?” An Duyệt Nhiên nhìn theo ánh mắt của Thẩm Yến, chú ý tới ba người bọn họ, nụ cười của cô có chút mơ hồ: “Nam chính của chúng ta trong đoàn phim bình thường không nói nhiều, nhưng hôm nay hiếm thấy, anh ấy lại liên tục trò chuyện với hai người họ.”
Đạo diễn cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: "Tô Ngự à? Này, nhìn xem, cô gái bên cạnh Tô Ngự không phải rất xinh đẹp sao? Cô ấy có tính tình rất tốt và cũng rất nổi tiếng trong đoàn phim nữa. Cô ấy không phải diễn viên được chọn ngay từ đầu, lúc mới đầu vai nữ thứ ba đã được ấn định cho người khác, nhưng khi cô ấy vừa xuất hiện tôi liền cảm giác cô ấy rất hợp với vai nữ thứ ba, chỉ có khuôn mặt như vậy mới có thể khiến nam chính nhớ mãi không quên, nếu không thì làm sao nam chính có thể nhớ mãi nhiều năm như vậy được cơ chứ? Tôi nghe nói rằng cô ấy vẫn còn rất có học thức.
Ồ, hình như trước đây cô ấy đã tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng đấy."
An Duyệt Nhiên thầm trợn tròn mắt, trường đại học danh giá thì có gì mà to tát chứ, cô ta cũng chỉ là người mới trong giới giải trí không có chút tiếng tăm gì. Trong làng giải trí này, nếu không có thủ đoạn không leo lên được vị trí cao thì vẫn sẽ bị người khác giẫm đạp dưới chân mà thôi.
Cô không muốn Thẩm Yến để ý đến những người phụ nữ khác, An Duyệt Nhiên lại đem chủ đề này nói với Tô Ngự: “Nhân tiện thì, đạo diễn này, hôm nay tôi cảm thấy có chút không được khỏe trong người nên cảnh quay hôm nay bị NG khá nhiều, Tô Ngự là nam chính quả thật là diễn rất tốt. Tuy rằng trước kia anh ấy chưa từng học qua trường lớp diễn xuất nào, nhưng kỹ năng diễn xuất cũng có thể coi là được…"
Dù hai người họ trò chuyện qua lại, Thẩm Yến không hề đáp lại, ánh mắt anh như dán chặt vào người Nguyễn Tri Vi.
Dưới ánh đèn, Nguyễn Tri Vi có dung mạo thanh tú, đôi mắt sáng ngời, đang nói chuyện với hai người bên cạnh, hai gò má ửng hồng, trông có vẻ mềm mại dịu dàng.
Đương nhiên anh biết Nguyễn Tri Vi xinh đẹp và rất có khí chất. Dẫu vậy, có chỗ nào của cô anh mà chưa thấy đâu chứ.
Lúc này, Nguyễn Tri Vi đang ngồi giữa Tiêu Mông Mông và Tô Ngự nhưng đương nhiên nãy giờ Tiêu Mông Mông là người nói nhiều nhất, Tô Ngự và Tri Vi chỉ thỉnh thoảng đáp lại một hai câu nhưng người ngoài nhìn vào trông như thể ba người họ đang thảo luận rất sôi nổi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Yến khóe miệng liền nhếch lên.
Anh nhìn Nguyễn Tri Vi và nở nụ cười của một kẻ chiến thắng.
Thẩm Yến chưa bao giờ lo lắng về những gì sẽ xảy ra với Nguyễn Tri Vi và những người đàn ông khác mà thay lòng đổi dạ với anh, bởi vì Thẩm Yến chắc chắn rằng Nguyễn Tri Vi thích anh rất nhiều, và cô ấy sẽ chỉ thích mỗi mình anh mà thôi.
Thẩm Yến đột nhiên nhớ tới một lần trước đây, khi anh ta đang chơi bài và uống rượu với bạn bè của mình, những thiếu gia của các gia đình giàu có khi đã uống quá nhiều và bắt đầu trút bầu tâm sự: "Những người phụ nữ đó, chỉ thích tiền của tôi! Họ chỉ muốn tôi mua túi và nhà cho họ!"
Có người bên cạnh cũng khuyên: "Thời đại này lúc nào cũng như vậy, làm gì có tình yêu đích thực cơ chứ. Chúng ta không đánh đổi tuổi trẻ thì đánh đổi bằng tiền bạc." Nói xong, anh ta quay sang hỏi Thẩm Yến: "Có phải không Thẩm thiếu gia? Tình yêu đích thực chẳng là cái thá gì cả."
Khi đó Thẩm Yến đã trả lời như thế nào nhỉ?
Anh lắc lắc ly rượu trong suốt trên tay, chất lỏng màu vàng nhạt phản chiếu đôi mắt đào hoa mê người của anh, khóe môi Thẩm Yến khẽ nhếch lên, anh cười tà mị như thể thèm đòn: “Ngại quá, tôi có."
Anh ấy có nó bởi tình yêu đích thực của Nguyễn Tri Vi là dành cho anh .
Không thể nào, cho dù anh có không để ý đến cô, thờ ơ, không quan tâm đến cô, xa lánh cô, cho dù anh luôn làm những việc xấu, lưu manh đến nhường nào thì cô vẫn sẽ thích anh.
…Chỉ cần anh đứng ở đây, ánh mắt của cô sẽ chỉ hướng về phía anh.