Nguyễn Tri Vi nhìn chằm chằm vào tin nhắn vừa được gửi tới từ Thẩm Yến.

Giọng điệu thể hiện rất rõ phong cách của anh, mạnh mẽ và dứt khoát.

Thẩm Yến là một người nóng nảy, rất kiệm lời cũng rất cứng nhắc và độc đoán. Trong từ điển của anh không có hai chữ "từ chối", nếu cô không đến không biết anh sẽ tức giận ra sao và sẽ làm ra những hành động gì.

Cô là vai nữ phụ ba trong bộ phim, vai diễn của cô cũng không có nhiều cảnh, theo thông báo thì 4 giờ chiều sẽ đến lượt cô. Bởi vì kỹ năng diễn xuất của nữ chính không tốt lắm, đáng nhẽ ra chỉ quay hai cảnh trong một ngày, nhưng vì cô ấy mà thời gian đã bị kéo dài. Bây giờ nếu cô về khách sạn và quay lại chắc là vẫn kịp.

Vả lại cô thực sự rất muốn gặp anh, bởi vì cô đã xa anh một tháng trời vì bận tham gia bộ phim này rồi.

Sau một hồi suy nghĩ và cô đã đưa ra quyết định rằng cô sẽ đến đó gặp anh, nghĩ đến điều này, Nguyễn Tri Vi mạnh dạn hạ quyết tâm nói: “Tớ có việc gấp phải rời trường quay một lúc, lát nữa tớ sẽ quay về.”

Tiêu Mông Mông  mở to hai mắt nghi ngờ mình nghe lầm: "Vi Vi, cậu thực sự nghiêm túc đấy à? Không biết khi nào mới đến lượt chúng ta quay, cậu nhất định phải đi bây giờ sao? Cậu thấy đấy, bây giờ nữ chính vẫn đang cảnh diễn đầu tiên. Cảnh quay buổi chiều hình như cũng không suôn sẻ, đạo diễn đang rất tức giận, nếu quay đến lượt chúng ta mà không thấy cậu đâu chắc chắn ông ấy sẽ nổi cáu mất.”

Nguyễn Tri Vi dừng lại một chút bảo với Tiêu Mông Mông : "Mình chỉ đi một chút thôi không lâu đâu."

Vừa nói xong, Nguyễn Tri Vi liền đứng dậy và vội vã rời đi, tay cầm chiếc điện thoại di động của mình, chỉ để lại Tiêu Mông Mông  nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, tự hỏi chắc phải có điều gì khẩn cấp lắm thì mới có thể khiến một người luôn ngoan ngoãn nhất đoàn phìm lại rời đoàn mà không có lấy một lời xin phép.

Khách sạn Mộc Lan là khách sạn sang trọng nhất gần đó, trên tường treo đầy những bức tranh sơn dầu lạ mắt, đèn tua rua lộng lẫy, trong đại sảnh thì rộng rãi sáng sủa, khắp nơi đều như đang tỏa sáng rực rỡ... Đâu đâu cũng thấy nguy nga và tráng lệ.

Mọi người không thể ra vào nơi đó dễ dàng. Khách sạn này luôn có các biện pháp an ninh rất nghiêm ngặt để các diễn viên có thể tránh các tay săn ảnh.

Nguyễn Tri Vi đang đứng trong thang máy, bề mặt thang máy màu vàng kim tỏa sáng, phản chiếu khuôn mặt thanh tú của cô, khuôn mặt hơi ửng đỏ, giống như được thoa một chút phấn hồng.

Cô không thể nói tâm trạng của mình lúc này là như thế nào. Cô có hơi buồn lòng vì anh ấy không trả lời tin nhắn, nhưng anh ấy đột nhiên đến đoàn làm phim, rồi còn đột nhiên hẹn gặp cô đã khiến tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều.

Nhưng bây giờ cô thật sự cô đang rất lo lắng.

Cô từ nhỏ đã là một học sinh ngoan, không bao giờ làm điều gì trái ý với người khác, đạo diễn không thích diễn viên tự ý rời khỏi phim trường, nhưng bây giờ cô lại lẻn ra khỏi phim trường chỉ để gặp anh trong khách sạn, nên cô cảm thấy rất hồi hộp và lo lắng khi đã tự mình phá vỡ các quy tắc.

Nó giống như cô đang trốn tiết để đi gặp người yêu vậy.

Thẩm Yến và cô không phải là dạng yêu sớm của tuổi học trò nữa, cô biết chắc chắn tí nữa sẽ có chuyện gì đó mờ ám xảy ra trong phòng.

Nghĩ đến đó, gò má cô dường như đang đỏ lên.

“Tinh…”. Tiếng cửa thang máy mở ra cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Đã đến tầng 34 rồi.

Nguyễn Tri Vi điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước ra khỏi thang máy, lần lượt tìm số phòng, cuối cùng tìm được số 3456 ở góc cuối của hành lang, cô đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay lên nhấn chuông.

Chuông cửa vừa reo hai tiếng thì cánh cửa đã được mở ra.

Nguyễn Tri Vi chưa kịp phản ứng, thì đã bất ngờ bị anh nắm cổ tay kéo vào.

Cánh cửa đóng lại "rầm" một tiếng, cô bị anh đẩy áp lưng vào tường, mùi thuốc lá nhàn nhạt lập tức xộc vào mũi của cô.

Nguyễn Tri Vi ngẩng đầu nhìn vào một đôi mắt đào hoa, gợn như sóng nước. Thẩm Yến có đường nét cương nghị, môi mỏng gợi cảm, khi cười khóe miệng cong cong rất quyến rũ nhưng cũng khó nhận ra.

"Nhớ tôi không?" Thẩm Yến hỏi với giọng điệu căng thẳng.

"Ờ....a"

"Nhớ thì nói nhớ, ấp úng như vậy là có ý gì?" Thẩm Yến nghiêng người, hơi thở chậm rãi phả vào mặt cô, hai tay men theo bả vai mịn màng nhỏ nhắn của Nguyễn Tri Vi, xoa nắn một cách nhẹ nhàng rồi nhếch miệng cười trông có chút lưu manh.

Cô không chịu được khi bị anh xoa mãi như thế, thì thầm nói:"Nhớ."

Sự thừa nhận này cũng chính là sự đầu hàng của cô.

Trong lòng cô vẫn đang oán trách tại sao anh lại không trả lời tin nhắn, liền không nhịn được hỏi: “Vừa rồi anh không xem tin nhắn em gửi cho anh sao?"

"Xem rồi nhưng quên chưa trả lời lại.”

Thẩm Yến tùy ý trả lời, hôn lên vành tai của cô: “Anh tới gặp em rồi mà, sao lại không vui?Hả?"

"Em vui mà." Vi Vi nhẹ nhàng nói.

Cô cảm thấy rằng dường như cô đã được dỗ dành một chút, đứng trước mặt Thẩm Yến cô thường dễ thỏa mãn như vậy đấy.

Thẩm Yên không để ý đến cảm xúc của cô lúc này, ánh mắt anh rơi vào đôi chân trắng nõn lộ ra ở phần xẻ tà của sườn xám, cả tâm trí anh đều đặt vào đó.

Vừa rồi lúc ở đoàn phim, anh từ xa đã chú ý đến vẻ đẹp kiều diễm của cô trong bộ sườn xám. Cho dù trông cô có thuần khiết đến đâu, thì vẫn có một chút gợi cảm, bây giờ lại được nhìn cô gần như vậy, càng làm cho anh mất tập trung.

Thẩm Yến nhớ lại khi anh nhìn thấy mọi người xung quanh đang trò chuyện với cô ở trên phim trường, có vẻ như lúc ấy cô ấy đã nói rằng  "Tôi không nhìn rõ".

"Cô không nhìn rõ hắn ư?"

Thẩm Yến khịt mũi, nâng cằm ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt nai con dịu dàng ngoan ngoãn, trong mắt tràn ngập hình bóng của anh.

“Bây giờ thì em nhìn rõ chưa?”

Nguyễn Tri Vi sững sờ một lúc, sau khi hiểu ra những gì anh nói, cô không thể không bật cười, tại sao anh lại có để tâm điều ấy như vậy nhỉ.

“Buồn cười đến vậy sao?” Thẩm Yến nghịch vành tai nhỏ của cô, vành tai mềm mại, khi sờ vào cảm giác rất thích, càng sờ anh lại càng muốn tiến thêm một bước nữa.

Anh đột nhiên cúi người ôm lấy eo Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến không để ý đến lời kêu gào của Nguyễn Tri Vi mà bế cô đi, cho đến khi anh đặt cô xuống giường, cô đã ngoan ngoãn nằm im như một chú mèo con trong lòng anh.

Nằm trên giường nhưng Thẩm Yến không vội.

Tư thế của anh rất tùy ý, một tay ôm lấy eo Nguyễn Tri Vi, hôn nhẹ ở gáy cô, tay kia cũng không yên phận mà cởi từng cúc áo trước người cô, nhẹ giọng hỏi: “Em nhìn cái gì? Bộ sườn xám, em đang mặc là của một bộ phim truyền hình của Trung Hoa Dân Quốc phải không? Có cảnh diễn nào thân mật với nam chính không ?"

“Có...”

“Nào, nói vài câu cho tôi nghe xem."

Nguyễn Tri Vi không biết Thẩm Yến sẽ làm điều gì nữa, anh cởi cúc áo rất chậm rãi bình tĩnh, nhưng cô vẫn được anh ôm trong lòng, giống như một món ngon đã dâng lên bàn rồi chỉ cần chờ anh nếm thử.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn thấy mình rất hợp tác với anh, cô nhớ lại lời thoại trong kịch bản, giọng điệu kiên định nói: “Tôi và anh không giống nhau, cô ấy thích anh, tại sao anh không ở lại với cô ấy.”

Nguyễn Tri Vi bắt đầu khả năng diễn xuất của mình, biểu cảm trên gương mặt của anh ấy lập tức trở nên sống động hơn, đôi mắt anh sáng như sao, lông mi dài và mảnh, Thẩm Yến mỉm cười và nói: "Tiếp tục."

"Mong ngươi đừng quấy rầy tôi nữa, hãy để tôi đi, thưa thiếu gia.”

Xin hãy bỏ qua cho tôi, thiếu gia.

Những lời này thốt ra từ giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của cô đã gây ra sức sát thương vô cùng lớn.

Đôi mắt đen của Thẩm Yến trong nháy mắt tràn ngập dục vọng, anh trầm giọng nói: "Câu thoại này thật sự rất thú vị... Thế này thì ai sẽ bỏ qua cho em dễ dàng như vậy? Hửm?”

Trông cô lúc này thật yếu mềm lại càng khiến cho người ta muốn bắt nạt.

“Trong kịch bản, nam chính thật sự đã thả em đi..." Nguyễn Tri Vi nghiêm túc nói, cùng lúc này Thẩm Yến cũng đã cởi đến cúc áo cuối cùng của cô, xương quai xanh thanh tú của cô lộ ra trong không khí, hệt như một con bướm đang chực chờ cất cánh.

Anh cúi đầu hôn vào giữa xương quai xanh của cô, chặn tất cả những gì cô định nói tiếp theo.

Bộ sườn xám bó sát càng tôn lên vòng eo thon và đôi chân dài, cả chiếc cổ trắng ngần đang được anh để lại những dấu ấn…

Nó giống như một sự hiến dâng cả thể xác lẫn tinh thần cho anh ấy.

Sau đó.

Khi trời chạng vạng bắt đầu buông xuống, màn đêm bao trùm cả thành phố, ánh đèn neon qua lớp cửa kính trong suốt từ trần nhà đến sàn đang dần sáng lên, trong phòng cũng theo đó lờ mờ sáng.

Hai người nằm dài trên giường, Thẩm Yến gương mặt lộ ra vẻ hài lòng, chiếc chăn bông trắng nõn mềm mại đắp ngang qua để lộ ra vòng eo thon thả, mềm mại của cô và cơ bắp cường tráng của anh. Anh lười biếng cắn đầu thuốc lá, ôm Nguyễn Tri Vi vào lòng, giọng nói vẫn như cũ,  khàn khàn lại mang theo ý cười:

“Vi Vi, lại đây châm lửa cho anh.”

"Được."

Nguyễn Tri Vi mò mẫm tìm bật lửa, nhấn công tắc rồi từ từ đưa ngọn lửa đang cháy đến gần Thẩm Yến, Thẩm Yến cúi đầu, điêu nghệ châm điếu thuốc, ngọn lửa màu đỏ cam nhảy lên, sáng rực. Lông mày và đôi mắt của anh hiện ra một cách rất sống động.

Dưới ánh lửa, khuôn mặt ấy anh tuấn đến mức có chút quỷ dị.

Anh nheo mắt rồi từ từ nhả ra một vòng khói.

Nguyễn Tri Vi không thích ngửi thấy mùi thuốc lá, nhưng cô không thể hiện điều đó trước mặt Thẩm Yến.

Bầu không khí giữa hai người lúc này vừa mơ hồ vừa ôn hòa, ánh mắt cô dừng lại trên mặt Thẩm Yến, nhẹ giọng hỏi: “Sao hôm nay anh lại đột nhiên tới đây?”

Địa điểm quay phim của bọn họ cách Bắc Thành rất xa, rất hẻo lánh, là nơi mà những thiếu gia như Thẩm Yến có khi cả đời cũng sẽ không đặt chân đến.

Thẩm Yến nói rất ngắn gọn: “Sau khi làm xong việc, tiện đường anh tới thăm em.”

Cô đã rất vui mừng và hạnh phúc khi anh có thể đến gặp cô, Nguyễn Tri Vi nhếch môi, tiếp tục hỏi: "Vậy khi nào thì anh đi?"

"Ngày mai anh còn có một chuyến công tác, sẽ bay vào buổi tối."

Nguyễn Tri Vi định hỏi anh xem là mấy giờ anh lên máy bay, thì lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Nguyễn Tri Vi bắt máy, là Tiêu Mông Mông  gọi: “Vi Vi, mau trở về đi, chúng ta sắp đến lượt rồi, tâm trạng đạo diễn thật sự không ổn đâu, cậu đừng đâm đầu vào họng súng.”

“Được, mình biết rồi bây giờ mình sẽ trở về ngay lập tức.” Nguyễn Tri Vi cúp điện thoại, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.

Thẩm Nghiên nằm ở trên giường, sắc mặt trầm xuống: “Em phải đi rồi sao?”

“Vâng, sắp đến lượt em rồi…” Nguyễn Tri Vi mặc quần áo được nửa đường, chợt nhận ra Thẩm Yến có vẻ không vui.

Cô nhẹ giọng giải thích: "Xin nghỉ phép cũng không dễ dàng, mấy hôm nữa đoàn phim sẽ trở lại Bắc Thành quay tiếp, khi đó chúng ta có thể gặp nhau rồi…"

“Xin nghỉ phép không dễ dàng thì nghỉ làm đi.” Thẩm Yến dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, trong giọng nói không có chút nhân nhượng nào.

Nguyễn Tri Vi dừng lại, cụp mắt xuống và không nói nữa.

Cô đã ký hợp đồng với một công ty quản lý nếu nghỉ sẽ phải bồi thường thiệt hại do vi phạm hợp đồng, Thẩm Yến biết tất cả những chuyện này nhưng anh sẽ chỉ nhẹ nhàng nói một câu rồi bỏ đi, mặc kệ sau này sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Trong mắt Thấm Yến, anh dường như muốn cô là duy nhất trong cuộc đời anh, anh không muốn cô bước vào làng giải trí, và chưa bao giờ ủng hộ sự nghiệp của cô, anh hy vọng cô sẽ chỉ là con chim hoàng yến trong lồng của anh, ngoan ngoãn làm anh vui, mà không hề quan tâm đến suy nghĩ và mong muốn của cô như thế nào.

Đôi khi Nguyễn Tri Vi nghi ngờ mối quan hệ của họ, họ rõ ràng chỉ là một cặp đôi yêu nhau tạm thời không tiện tiết lộ mối quan hệ của mình, nhưng thái độ của anh ấy đối với cô như thể cô chỉ là một người tình mờ ám của anh.

Thấy cô không nói gì, Thẩm Yến khẽ hừ một tiếng: “Ở trên giường em mà ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết mấy.”

Nguyễn Tri Vi thực sự không biết phải trả lời câu này như thế nào, vì vậy cô chỉ đành im lặng, đơn giản là không trả lời.

Cô lẳng lặng mặc quần áo chuẩn bị rời đi, vừa đi tới cửa, liền quay đầu nhìn Thẩm Yến

Thẩm Yến nửa dựa vào đầu giường, tùy ý hất tàn thuốc ra ngoài, nụ cười cố nén trên gương mặt anh có chút lạnh lùng, đôi mắt đen rũ xuống.

Nguyễn Tri Vi cảm thấy có chút đau nhói trong tim.

Anh rất hiếm khi có thời gian gặp cô nên Nguyễn Tri Vi không muốn anh không vui.

Cuối cùng, Nguyễn Tri Vi đã ra đến cửa rồi lại quay lại, cô ngồi bên cạnh anh, cưng chiều hôn lên cằm anh, nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi anh mà.”

Trước mặt Thẩm Yến, cô ấy dường như luôn là người thua cuộc, luôn chịu đầu hàng trước anh.

Thẩm Yến không nhúc nhích, không phản ứng.

Khuôn mặt anh vô cảm, đôi lông mày và đôi mắt đào hoa khiêu khích thường ngày sắc bén hơn nhiều, anh cứ để nụ hôn của Nguyễn Tri Vi rơi xuống mặt mình,  mà ánh mắt của anh vẫn đen như mực không chút dao động.

Đột nhiên, điện thoại di động của Nguyễn Tri Vi lại vang lên, đã phá vỡ không gian yên tĩnh của hai người.

Nụ hôn của Nguyễn Tri Vi dừng lại, cô muốn nghe điện thoại, môi vừa rời khỏi khuôn mặt anh, giây tiếp theo, Thẩm Yến đột nhiên bật dậy.

Anh ta dùng tay trái ấn vào lưng dưới của Tri Vi và lôi mạnh cô về phía mình, Nguyễn Tri Vi không phản ứng gì, nhưng cảm thấy cơ thể anh đập mạnh vào người mình, khiến cô cảm thấy đau đớn.

“A…” Nguyễn Tri Vi đau đến cau mày, tay Thẩm Yến gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, không cho cô cơ hội rời đi, sau đó, anh nhắm ngay môi cô mà hôn xuống.

Nụ hôn của anh khẩn trương, mãnh liệt, không kiêng dè như mọi lần, mỗi lúc một nặng nề hơn, như muốn nuốt chửng tất cả sự tỉnh táo của cô.

Trong phòng, tiếng chuông điện thoại di động vẫn đang vang lên, ồn ào và náo động.

Trên giường, Nguyễn Tri Vi bị mắc kẹt trong vòng tay ấm áp của Thâm Yến…

Môi và răng của cả hai đều đang quấn quýt lấy nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play