Tại
Bắc Thành, nơi các nhân viên của đoàn làm phim đều đang vào vị trí của mình, những
chiếc máy quay cũng đã được chuẩn bị xong để quay một phân cảnh buổi đêm cho bộ
phim [Không nói tâm sự].
Cảnh
này đóng vai trò rất quan trọng trong cả bộ phim, đó là cảnh Hứa Bất Ngữ cùng
Trác Phàm gặp lại nhau trong thành phố. Qua việc nắm bắt cảm xúc cũng như giọng
điệu của nhân vật trong phân cảnh này, tổ đạo diễn cũng sẽ kiểm tra được kĩ
năng của các diễn viên. Mặc dù cô biết mình đã thuộc lòng cả cuốn kịch bản
nhưng vẫn không ngăn được sự lo lắng và bồn chồn về diễn xuất của bản thân. Cô
sợ mình diễn không tốt, không làm hài lòng được đạo diễn Từ.
Có
rất nhiều diễn viên tham gia vào cảnh quay đêm nay vậy nên các diễn viên phụ
như An Duật Nhiên và Tiêu Mông Mông đều đang có mặt tại phim trường để chờ đợi.
Cũng có rất nhiều diễn viên dù chưa tới lượt quay của bản thân nhưng cũng đều tập
trung hết ở đây. Cảnh tiếp theo là một phân cảnh giữa cô và Tô Ngự. Trước Khi bắt
đầu bấm máy, hai người ngồi nói chuyện trong góc, cô ngẩng đầu lên hỏi Tô Ngự:“Anh
bây giờ đã tìm thấy được cảm giác chưa?”
Tô
Ngự khẽ gật đầu:“Ừm! Không có vấn đề gì.”
Công
ty của Tô Ngự dạo gần đây quản lý anh chặt chẽ hơn rất nhiều, trông thấy Tô Ngự
ngày càng mệt mỏi khiến fan sau khi nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng. Nhưng dù
Tô Ngự có kiệt sức thì người quản lý vẫn không ngừng chấp nhận vô số những hợp
đồng quảng cáo và các chương trình tạp kỹ cho Tô Ngự. Dù ngủ là một cách để nghỉ
ngơi, lấy lại sức cho cơ thể, đồng thời cũng giúp tâm trí thư giãn và chuẩn bị
tốt hơn cho việc học kịch bản nhưng nếu nghỉ ngơi không tốt, khi tiến vào trạng
thái sẽ bị ảnh hưởng.
Tô
Ngự biết rằng cô đang nghĩ cho mình, cô luôn luôn đối xử với bạn bè của mình
như vậy, ấm áp đến thấu tâm can.
Tô
Ngự lúc này thần sắc đã có phần tươi tỉnh hơn ban nãy
“Không cần lo cho tôi đâu”
“Thế thì được rồi”
Hai
người đang nói chuyện thì nhà sản xuất lúc này cũng đi vào.Anh đứng bên cạnh đạo
diễn Từ, thì thầm cái gì đó. Sau khi nghe xong, mặt đạo diễn Từ không giấu khỏi
sự kinh ngạc:
“Sao đột nhiên lại tới đây!”
“Tôi cũng không biết, có lẽ cảm thấy có hứng
thú với bộ phim của chúng ta chăng? Cũng hơi khó hiểu tại vì sao đến giờ mới
tính toán đến chuyện đầu tư…Nhưng mà có nhiều tiền lại càng tốt không phải sao.
Đợi chút nữa, người đến, nhất định phải đón tiếp nhiệt tình. Phải nhớ để ý đấy.”
Đạo
diễn Từ sau khi nghe thấy lời này của nhà sản xuất liền cảm thấy có chút lo lắng
nhưng với kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, ông giấu lại cảm xúc của bản thân
mà không thể hiện ra ngoài:
“Tôi hiểu rồi”
Sau
khi đạo diễn Từ cùng nhà sản xuất bàn bạc xong, ông liền bảo các diễn viên tạm
ngừng lại các công việc:
“Mọi người hãy nghỉ một chút! Lát sẽ có người
đến xem, đây là nhà đầu tư đầy tiềm năng của chúng ta. Khi họ đến chúng ta tiếp
tục công việc, mọi người nhớ lúc ấy phát huy tốt một chút.”
Ông
còn chưa kịp giải thích kĩ với mọi người, đã vội vã cùng nhà sản xuất chạy đi
đón người.
Lời
này của đạo diễn Từ khiến ai nấy đều tò mò, dù sao ở trong giới ông cũng nổi tiếng
là người khó gần. Không biết người này có lai lịch như nào mà lại có thể khiến
đạo diễn Từ hạ mình đi chào hỏi như vậy.
Mà
nơi nào có lời to tiếng nhỏ, nơi đó chắc chắn có Tiêu Mông Mông. Cô ấy lập tức
phát giác ra mọi người đang sôi nổi bàn tán chuyện gì, ngay tức thì liền chạy lại
chỗ cô và Tô Ngự
“Hai người đoán đây này là ai?”
Tô
Ngự chỉ lắc đầu.
Sau
đó Tiêu Mông Mông chuyển qua nhìn cô, cô cũng chỉ biết lắc đầu
“Tớ cũng không biết”.
Ti� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.