Anh được một nhóm người đưa lên xe cứu thương. Rất nhiều diễn viên liền nhân cơ hội này mà lấy lòng anh. Chiếc xe cấp cứu chở họ tới bệnh viện.

Tô Ngự và Tiêu Mông Mông không đi theo, bởi Tô Ngự không muốn. Còn Tiêu Mông Mông là do có quá nhiều người nên không thể chen vào.

Tiêu Mông Mông chán nản từ hướng cửa bước vào. Trông thấy Tô Ngự và cô vẫn đứng ở vị trí diễn xuất liền không tránh khỏi ngạc nhiên

 “Vừa rồi không phải hai người cũng có mặt sao? Thẩm thiếu lúc đó bị mảnh kính đâm phải, máu me đầm đìa.Trông rất đáng sợ! Lần này khẳng định tiền đầu tư sẽ bay hết.”

Sau khi nói xong, vốn tưởng Tô Ngự cùng cô sẽ nói cái gì đó nhưng cả hai lại im lặng không nói lời nào.

Tiêu Mông Mông đến giờ này thật sự cảm thấy có cái gì không đúng liền đến gần hai người họ. Nhìn đi nhìn lại một lượt rồi nói: “Sao tớ thấy hai người hình như có vấn đề với Thẩm thiếu!”

 “Đừng suy nghĩ lung tung” Tô Ngự không muốn Tiêu Mông Mông hỏi nhiều thêm nên liền trả lời nhanh chóng.

Dù vậy Tiêu Mông Mông lại không hiểu ý của Tô Ngự nên đã bắt lấy cô rồi hỏi: “Đặc biệt là cậu đấy, Vi Vi! Cậu rất lạ, ở đoàn phim của chúng ta chỉ cần có động vật nhỏ bị thương là cậu đều ngay lập tức mang chúng đến bệnh viện thú y. Thẩm thiếu thân là nhà đầu tư, vừa rồi bị thương nặng như vậy, cậu lại là nữ chính mà cũng không có một chút hành động nào! Thật sự có gì đó rất sai.”

Cô im lặng một lúc rồi nói:“Tớ chỉ là không muốn”

Cho dù anh đến phim trường rồi bị thương, cô căn bản cũng không quan tâm kể cả khi anh gây ra bất cứ việc gì.

Anh đã nghĩ rằng cô sẽ như trước, chạy đến bên anh, quan tâm lo lắng cho anh, hỏi anh có đau không. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của anh.

Thực tế, cô không làm như vậy.

Nhận thấy ngữ điệu của cô không được tốt lắm. Tiêu Mông Mông cảm thấy bản thân đã nói sai điều gì đó.

Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Tiêu Mông Mông vẫn nhận lỗi trước, liền đi theo cô rồi nói:“Đươc rồi! Nếu cậu không muốn thì không cần nghĩ về điều đó. Chúng ta cũng không có nghĩa vụ phải quan tâm đến người khác. Tớ chỉ là thấy có chút kì lạ nên liền thuận miệng hỏi một câu. Cậu đừng nóng giận, chúng ta đi thôi! Hôm nay hắn sẽ không quay nữa.”

 “Đi thôi” Tô Ngự nói.

 “Hai người chờ một lát, tớ đi vệ sinh rồi liền quay lại, chúng ta đi cùng nhau. Tô Ngự cũng có xe, chứ ở đây bắt taxi hơi khó.” Tiêu Mông Mông cảm thấy bụng có chút không thoải mái.

 “Đi đi, người quản lý của tôi hôm nay không tới, cứ thoải mái!” Tô Ngự hào phóng nói.

 “Cảm ơn cậu, tớ đi trước.”

Sau khi Tiêu Mông Mông rời đi, hiện tại chỉ còn lại cô và Tô Ngự, bầu không khí liền trở nên yên tĩnh.

Sắc mặt cô lúc này vô cùng bình tĩnh, có chút ảm đạm.

Do dự một hồi, Tô Ngự quyết định nhẹ nhàng hỏi:“Cô cùng Thẩm thiếu cãi nhau sao?”

Giọng Tô Ngự nghe đều đều, như kiểu chỉ tình cờ hỏi.

Tô Ngự biết bản thân không nên hỏi như vậy trong thời điểm này nhưng lại thật sự muốn biết mối quan hệ giữa cô và Thẩm thiếu là gì. Tô Ngự vẫn nhớ lần gặp anh ở trong bệnh viện, mặt anh thật sự lạnh lùng, không chút cảm xúc, lúc đó anh nói rằng cô sẽ chỉ yêu một mình anh. Giờ nhớ lại làm Tô Ngự cảm thấy lời anh nói có chút không tin được.

Cô cũng nhớ lại chuyện xảy ra ở bệnh viện, cũng là lúc Tô Ngự biết về mối quan hệ giữa cô và anh. May thay, Tô Ngự cũng chỉ im lặng và không đề cập đến việc này với bất kỳ ai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play