Thời Gia cũng muốn đăng tấm ảnh lên
mạng, nhưng cô vô cùng xấu hổ khi nhìn đến chiếc nhẫn kia, cô không muốn khoe
khoang quá nhiều về mối quan hệ này nên cô đã lựa chọn đăng ảnh lên tài khoản
Weibo, nơi không có nhiều bạn bè thân thiết của cô biết đến.
Cư dân mạng lướt qua nhìn thấy, đều
lần lượt để lại lời nhắn chúc mừng, bọn họ hô hào khẩu hiệu về chuyện yêu đương
nhưng không ai chịu áp dụng vào thực tế.
Thời Gia cảm thấy mình thật may mắn
khi gặp được Hứa Lẫm, chàng trai đã quyết tâm đi về phía cô.
Cô nằm trong chăn suốt buổi tối và
trò chuyện với Hứa Lẫm trên WeChat, Hứa Lẫm hỏi cô: “Ngày mai em có muốn đi xem
phim không? Anh biết một nơi rất tuyệt đó, rất an tĩnh.”
Thời Gia hỏi: “Rạp chiếu phim tư
nhân à? Anh sợ em không muốn đi xem phim sao?”
“Ừm, vậy em muốn đi sao?”
Thời Gia giả vờ tức giận nói: “Chỉ
là em có chút lo lắng về xã hội mà thôi, nhưng điều đó không có nghĩa là em mắc
chứng bệnh tự kỷ đâu!”
Giọng điệu cô có vẻ nghẹn ngào, Hứa
Lẫm cười cười hỏi lại: “Em đang trốn trong chăn à?”
“Làm gì có…”
“Dễ thương quá.”
A a a Thời Gia chỉ muốn chết ngay
tại chỗ! Nhịp tim đập nhanh quá đi mất! Liệu có phải cô là người đầu tiên chết
ngay tại chỗ chỉ vì bạn trai khen cô dễ thương không?
Bạn trai... Lúc nói ra từ này vẫn
cảm thấy thật xấu hổ!
“Gia Gia, nói chuyện với anh.” Hứa
Lẫm cũng nằm xuống.
Thời Gia cầm điện thoại áp vào tai:
“Anh định nói gì, nhưng đừng nói mấy lời như vậy.”
“Nói lời như nào? Là câu Thời Gia dễ
thương à?”
“Anh còn nói nữa!”
“Em dễ thương thật mà.”
“Thôi, anh ngủ đi, sao cứ nói chuyện
không đâu vậy, em không nói chuyện với anh nữa!”
Hứa Lẫm khẽ cười một tiếng, đáp lại:
“Ngủ ngon, ngày mai gặp.”
“Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, Thời Gia gửi
thêm một biểu cảm chúc ngủ ngon.
Hứa Lẫm trả lời cô: “Được rồi, mau
ngủ đi.”
Thời Gia ôm chăn cười nhếch mép,
nghĩ đến cái ôm của Hứa Lẫm mà hai má cô ửng hồng, nếu ngày mai gặp nhau, cô có
thể ôm anh một cái được không?
Điện thoại đột nhiên vang lên tiếng
chuông báo tin nhắn, là tin nhắn của anh.
Anh bảo: “Anh nhớ em nên không ngủ
được”.
Thời Gia không biết lấy dũng khí từ
đâu, cô trực tiếp gọi lại, Hứa Lẫm lập tức trả lời chỉ sau vài giây.
Anh hỏi: “Gia Gia cũng nhớ anh sao?”
Thời Gia khẽ ậm ừ, gọi tên anh: “Hứa
Lẫm…”
“Anh đây, bảo bối.”
Bảo bối... Thời Gia chỉ cảm thấy lỗ
tai mình sắp hòa tan rồi, trong người như có lửa đốt, nóng bỏng đến nỗi những
lời sắp nói ra có chút lúng túng, ngượng ngùng.
“Hứa Lẫm… Ngày mai gặp anh, em
muốn…”
“Hửm?”
“Ôm một cái…”
Đầu bên kia đột nhiên im lặng.
Trời ơi! Sao cô có thể nói ra điều
này chứ! Quả nhiên vừa mới thân quen một chút, cô đã bộc lộ suy nghĩ như một
tên biến thái vậy!
Hứa Lẫm cười cười, anh hỏi: “Anh tới
tìm em, có được không?”
“Bây giờ á?”
“Ừm.”
Thời Gia hơi do dự: “Đã rất muộn
rồi.”
Ngữ khí Hứa Lẫm kiên định không thể
từ chối: “Vậy em có thể lẻn ra ngoài được sao?”
“Ừm... nhưng đã muộn nh ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).