Mỗi ngày Thời Gia đều thức dậy vào đúng bảy giờ sáng.

Đồng hồ sinh học dậy sớm đã được tích lũy qua nhiều năm vẫn không thay đổi sau khi lên đại học, tiết học đầu tiên của hôm nay diễn ra vào sáng sớm, Thời Gia nhẹ nhàng bước xuống giường, chỉnh lại quần áo xộc xệch rồi đi rửa mặt, đánh răng.

Đợi khi làm xong xuôi hết thảy, cô muốn uống một cốc nước và ăn một quả táo, nhưng bạn cùng phòng đột nhiên trở mình và phàn nàn một tiếng "gì vậy" một cách cáu kỉnh.

Thời Gia sững người tại chỗ không dám cử động, cô cảm thấy rất có lỗi vì đã đánh thức người bạn cùng phòng của mình.

Khi tiếng thở đều đặn của người bạn cùng phòng vang lên lần nữa, Thời Gia cầm nửa chai nước khoáng trên bàn và lặng lẽ đi ra ngoài như một tên trộm.

Khi đến nhà ăn, Thời Gia từ xa đã nhìn thấy hai nam sinh cùng khoa đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đối diện ngay cửa sổ nơi cô thường ngồi dùng cơm.

Cô liền dứt khoát thay đổi kế hoạch và đi bộ đến siêu thị.

Kỳ thật cô rất muốn ăn mì thịt bò, mặc dù còn chưa tới gần nhưng đã ngửi thấy mùi thơm của nồi canh thịt bò thoang thoảng, Thời Gia suýt chút nữa không nhịn được chảy nước miếng vì thèm thuồng.

Nhưng canh thịt bò ngon thì có ích lợi gì đâu chứ? Lỡ như trong canh chẳng phải là thịt bò mà là thứ thịt tạp nham gì đó thì sao? Lỡ như trong lúc đang ăn tình cờ đụng mặt bạn cùng lớp thì sao? Nên chào hỏi bọn họ thế nào đây? Chẳng lẽ phải mời mọi người ngồi chung bàn với cô sao...  còn vô số vấn đề khác nữa không kể xuể.

Bây giờ mới là sáng sớm, cô nghĩ mình cũng không nên bắt đầu một ngày mới bằng việc ôm điện thoại lướt mạng xã hội.

Sau khi mua bữa sáng, Thời Gia vừa uống sữa chua vừa đeo tai nghe, cô chậm rãi đi về phía tòa nhà dạy học.

Lúc này trên đường cũng có rất nhiều học sinh đang đi đến lớp, Thời Gia nhìn khung cảnh xung quanh và những nhóm học sinh đang nói cười, cô thở dài thườn thượt, cảm thấy chán nản và thất vọng.

Sau khi có kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học, Thời Gia đã lên mạng tìm kiếm sự khác biệt giữa cuộc sống đại học và cuộc sống trung học, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi cô đã nhận được vô vàn câu trả lời.

Nào là "có thể vô tư trốn học", "không cần tự học ngoài giờ", "có thể yêu đương thoải mái", "nhiều hoạt động câu lạc bộ sôi nổi", "các khóa học tự chọn phong phú"... Trong số tất cả các câu trả lời, Thời Gia chỉ bị thu hút một trong số đó.

Một cư dân mạng cho biết "Đại học không giống như trường trung học, ngay cả việc kết bạn cũng không dễ dàng như ở trung học, như tôi đây cũng không thân thiết lắm với các bạn cùng lớp, chỉ ngoại trừ bạn cùng phòng. Thật khó để cảm nhận lại cảm giác tập thể như ở thời trung học.”

Thời Gia hét lên “muôn năm!”

Không thân là tốt nhất! Cô cũng không cần hao tâm nghĩ cách làm thân với mọi người!

Ngay lập tức cô liền mong đợi đến cuộc sống đại học.

Đối với cô, việc có thể duy trì mối quan hệ giữa bốn người trong ký túc xá đã là giới hạn kỹ năng xã hội của cô, không cần thiết phải đi du lịch cùng nhau như các nhóm bạn khác gì đâu!

Tuy nhiên thực tế lại khiến cô vô cùng thất vọng, khi Thời Gia đến trường đại học, cô không gặp phải kiểu môi trường phớt lờ như cư dân mạng nói.

Cô vẫn phải gồng mình giao tiếp với mọi người!

Chẳng hạn như ngày hôm nay.

Sau một buổi sáng lên lớp, các bạn cùng phòng hẹn nhau đi ăn lẩu, ăn xong còn rủ nhau đi hát karaoke này nọ, vất vả lắm mới có thể trở về ký túc xá, Thời Gia lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, cô nhanh chóng đi tắm rồi ôm máy tính nằm trườn xuống giường.

Cha mẹ cô từng nói rằng trường đại học là nơi để cô mở rộng tầm nhìn và đón nhận thế giới, nhưng Thời Gia cảm thấy rằng thế giới mới của cô chỉ là một khu vực nhỏ được bao quanh bởi bức màn giường này.

Mau mau tốt nghiệp đi, Thời Gia thầm thỉnh cầu trong lòng mười ngàn lần.

Cô sẽ dùng số tiền kiếm được để thuê một ngôi nhà tranh biệt lập nhằm cách ly bản thân với thế giới, và tuyệt đối không mời khách đến thăm.

Đeo tai nghe vào và bấm vào một bộ phim truyền hình Mỹ để luyện nghe, Thời Gia vừa xem phim vừa tán gẫu với bạn bè trên Internet.

Vâng, tuy cô không thích tiếp xúc với mọi người nhưng cô vẫn có một, hai người bạn bên mình.

Hầu hết mọi người sẽ chia bạn bè thành nhiều loại: bạn cùng lớp hoặc bạn cùng phòng, bạn thân, bạn bình thường, bạn quen tình cờ, bạn hời hợt,…

Nhưng Thời Gia chỉ có một kiểu bạn bè, là bạn tốt, và số lượng cũng chỉ có hai người.

Hai người này là bạn học của cô ở trường trung học, một người là Chương Vân và người kia là Tạ Phỉ Phỉ.

Ba người họ có một nhóm trò chuyện nhỏ, và hầu như ngày nào cũng có vô số chủ đề để nói.

Thời Gia rất thích hai người bạn này, và cũng thích sự tương tác mà ba người họ có thể nói chuyện với nhau và kết nối với nhau.

Lúc này Chương Vân đang phàn nàn rằng những chàng trai cô ấy gặp trên mạng lúc nào cũng béo hơn những người khác, còn Phỉ Phỉ thì đang hỏi trời cao tại sao cô ấy đã nhịn được cả buổi chiều mà vẫn không thể giảm được năm cân, vậy còn Thời Gia thì sao?

Cô đang tự hỏi làm nghề gì mà không cần tiếp xúc với con người?

Chương Vân nói: "Ngành tang lễ..."

Phỉ Phỉ nói: "Làm việc ở sở thú đấy..."

Thời Gia bị câu trả lời của các cô ấy chọc cười.

Không biết trong đầu Phỉ Phỉ đang nghĩ đến điều gì, cô ấy đột nhiên hỏi Thời Gia: "Em yêu, gửi cho tớ cái biểu tượng cảm xúc cậu mới tải kia với."

Thời Gia nói cô ấy đợi một chút rồi bấm vào điện thoại bắt đầu tìm.

Thời Gia có hai cái tài khoản, một cái là bắt đầu dùng từ tiểu học, sau khi vào đại học đổi sang điện thoại mới nên cô lập thêm một tài khoản nữa, chủ yếu dùng để nghe ngóng thông tin trên lớp và trên diễn đàn trường.

Mỗi ngày cô đều truy cập vào nhóm chat nên bộ sưu tập biểu tượng cảm xúc của cô vì thế cũng được cập nhật liên tục.

Sau khi chuyển đổi tài khoản, Thời Gia nghĩ đến việc gửi một loạt biểu tượng cảm xúc qua nick mới của cô. Cô gửi biểu tượng cảm xúc mà Phỉ Phỉ muốn cho cô ấy trước rồi sau đó tìm kiếm nick cũ có hình đại diện là một chữ X lớn, lúc cô chuẩn bị thu thập một vài cái biểu tượng ngộ nghĩnh để gửi qua nick mới thì bạn cùng phòng của cô đột nhiên lắc giường cô và hỏi cô có muốn đi ăn dưa hấu không?

Nào ngờ Thời Gia vừa ra ngoài nói chuyện với bạn cùng phòng một lúc, đến khi quay lại thì đã xảy ra chuyện.

Cô nhìn thấy một tin nhắn kết bạn mới trong hộp tin nhắn: một dấu chấm hỏi “?”

Mà dấu chấm hỏi này chính là tin nhắn trả lời cho biểu tượng cảm xúc mà cô vừa gửi nửa phút trước...

Tim Thời Gia như ngừng đập trong một phần ba giây, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, cô tuyệt đối không bao giờ gửi những thứ như vậy cho những người bạn khác!

Nhưng... ảnh đại diện của đối phương cũng là một bức chân dung đầu chim cánh cụt giống như cô...

Đối phương lại gửi tiếp ba dấu chấm hỏi.

Thời Gia nhấp vào hồ sơ của đối phương, Hứa... Hứa Lẫm!

Chúa ơi! Thời Gia sắp chết vì xấu hổ mất.

Hứa Lẫm là bạn học cấp ba của cô, chàng trai đó đã từng tỏ tình với cô một lần, cũng là trải nghiệm tình yêu đầu tiên trong cuộc đời Thời Gia.

Tại sao? Thời Gia vỗ ngực dậm chân!

Tại sao Chúa lại tạo ra một sự sắp đặt khủng khiếp như vậy cho một cô gái vô tội? Cho cô tính cách nhát gan không dám thổ lộ cũng không sao, nhưng đã hai năm không liên lạc với cô, bây giờ lại muốn quấy rầy cô sao?

Thời Gia nắm chặt điện thoại không dám đối diện, trong lòng lẩm bẩm: Người trưởng thành chắc cũng phải biết khi nhắn tin cho ai đó mà đối phương làm lơ tức là người đó không muốn trả lời nhỉ!

Thời Gia hít một hơi thật sâu, thầm đếm một hai ba, cô bật màn hình lên.

Lại thấy Hứa Lẫm gửi tới một tin nhắn khác: “Là Thời Gia phải không?”

Thời Gia bình tĩnh trả lời: “Cậu nhầm người rồi.”

Đêm đó Thời Gia gặp hai cơn ác mộng liên tiếp.

Nửa đêm, cô mơ thấy Hứa Lẫm đứng trước mặt cô, in ra ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của họ, mặt đối mặt hỏi cô: “Thời Gia, cô sao vậy? Tại sao lại tùy tiện gửi biểu tượng cảm xúc như vậy cho một người đàn ông? Cho dù chúng ta có là bạn cùng lớp đi nữa thì cũng đã lâu chúng ta không còn liên lạc gì nữa, cô có thấy hành vi của mình rất bất lịch sự không hả?"

"Cô có biết lịch sự không?"

"Cô có biết lịch sự không?"

“Biết lịch sự không?”

"..."

Nửa đêm Hứa Lẫm tức giận và khinh thường hỏi cô, trong giấc mơ Thời Gia hoảng sợ và muốn giải thích, nhưng vẫn không thể mở miệng thốt ra lời nào.

Hứa Lẫm càng tức giận hơn, và hỏi có phải cô đang cười nhạo anh không?

"Thời Gia, cô làm tôi thất vọng nhiều như vậy, hiện tại còn giả câm thầm cười nhạo tôi sao? Tôi không ngờ cô là loại người đó đấy."

Thời Gia lo lắng đến phát khóc, nhưng Hứa Lẫm đã tức giận bỏ đi. .

Cảnh tượng bỗng thay đổi, cô biến thành một đứa trẻ bảy tuổi, và mẹ cô đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Bà ấy khoanh tay nhìn Thời Gia với ánh mắt lạnh lùng chỉ trích: "Thời Gia, sao con có thể giả câm cười nhạo bạn học của mình? Làm sai còn chưa chịu xin lỗi, lại còn tỏ ra thái độ như vậy sao? Cha mẹ ngươi dạy con như thế nào? Con làm mẹ quá thất vọng rồi! Lập tức đi xin lỗi các bạn học ngay!"

Thời Gia kêu lên: "Con không phải cố ý, Hứa Lẫm đã đi rồi.”

“Mẹ không thích những đứa trẻ biết lỗi mà không chịu sửa đổi đâu."

Thời Gia bắt đầu chạy, lúc này đôi chân của cô dường như biết rõ phương hướng của nhà Hứa Lẫm, Thời Gia cảm thấy hạnh phúc, trong lòng không ngừng chuẩn bị soạn sẵn một lời xin lỗi với cậu, cô cứ chạy và chạy, chạy mãi cũng được vài vòng lớn, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra rằng từ nãy đến giờ cô vẫn chỉ mãi quanh quẩn trong cái vòng tròn vô hình này.

Cô rất muốn chạy ra khỏi vòng tròn nhưng đành bất lực, dường như càng ngày cô càng bị hãm sâu vào cái vòng tròn này, cô kiệt sức chảy mồ hôi đầm đìa, cũng may có bạn cùng phòng đã kịp thời đánh thức cô.

"Hảo Hảo? Hảo Hảo! Tỉnh dậy đi!"

Khi Thời Gia tỉnh dậy, rèm giường đã được kéo ra, bạn cùng phòng đang cầm một chiếc đèn nhỏ trong tay để chiếu sáng giường của cô: "Cậu sao vậy? Cậu gặp ác mộng à?"

Trên mặt Thời Gia vẫn còn vương vài giọt nước mắt

Cô xấu hổ gãi đầu: “Tớ vừa gặp ác mộng thôi…”

“Làm tớ sợ chết khiếp, tớ gọi cậu hồi lâu mà vẫn không thấy trả lời, cậu sao vậy…”

“Xin lỗi đã đánh thức cậu." Thời Gia tỏ vẻ đầy hối lỗi.

“Không có gì, buổi sáng tớ cũng không có tiết, chúng ta ngủ nướng thêm một lát nữa đi.” Bạn cùng phòng hí hửng bò trở lại giường.

Thời Gia không ngủ được nữa, cô vừa nhắm mắt lại là lại hiện lên cảnh Hứa Lẫm chất vấn cô.

Thời Gia trốn trong chăn và nghịch điện thoại di động, cô nhấp vào WeChat và nhìn thấy một lời mời kết bạn.

Đầu dây bên kia nói: [Tớ là Hứa Lẫm.]

Thời Gia tự nhéo mình một cái, muốn xác nhận đây có phải là mộng trong mộng hay không.

Rất đau, vậy thì là thật rồi.

Thời Gia phàn nàn không ngừng, trời ơi, anh có thể để cô yên không, chẳng phải Hứa Lẫm là một người rất thẳng thắn sao? Anh học đâu thói đuổi theo không buông thế này đấy!

Nhưng cô không thể cứ mãi giả vờ chết như vậy.

Sau nhiều lần đấu tranh, Thời Gia quyết định làm theo lời dạy của mẹ cô và chân thành xin lỗi vì những sai lầm của mình.

Bây giờ là 4:30 sáng, Hứa Lẫm có lẽ là đang ngủ, đây là thời điểm tốt nhất để xin lỗi.

Cô chỉ cần gửi một tin nhắn và cô cũng không cần phải nóng lòng chờ đợi tin nhắn trả lời của đối phương.

Quả thật không có phát minh nào vĩ đại hơn Internet.

Thời Gia mở bản ghi nhớ để viết một lá thư xin lỗi, sau đó viết một câu rằng tôi rất xin lỗi Hứa Lẫm... thì WeChat của Hứa Lẫm bỗng dưng gửi đến một tin nhắn khác.

Người này không ngủ sao?

Với quyết tâm nhận được phản hồi từ cô, Hứa Lẫm nhắn tiếp: "Thức khuya không tốt cho sức khỏe, cậu đi ngủ sớm đi."

Thời Gia cảm thấy nhẹ nhõm và đồng thời biết ơn vì Hứa Lẫm đã không hỏi cô về cái biểu tượng cảm xúc đó.

Cô vội vàng trả lời: "Cậu cũng vậy."

Hứa Lẫm trả lời: "Chúc ngủ ngon và chào buổi sáng."

Trái tim của Thời Gia bỗng đập nhanh không thể kiểm soát. Đánh giá từ kinh nghiệm của cô với người khác giới, cô không thể lý giải câu nói "Chúc ngủ ngon." và "chào buổi sáng" là có ý nghĩa gì.

Vậy thôi cô cũng đành ngoan ngoãn đi ngủ, Thời Gia ôm ngực âm thầm đếm cừu, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng...

Ở một thành phố khác, Hứa Lẫm đang lướt qua vòng bạn bè của cô một cách chi tiết.

Anh thấy rằng Thời Gia hiện tại khác với những gì anh nhớ, vòng bạn bè của cô đã trở nên hài hước và sôi nổi hơn, không giống như lúc còn học cấp ba lúc nào cũng hướng nội và yên tĩnh.

Thực ra lúc học trung học, Hứa Lẫm cũng rất thích cô.

Nghĩ đến phản ứng của cô khi anh tỏ tình với cô vào ngày tốt nghiệp nhưng cô lại chạy trốn, Hứa Lẫm cảm thấy hơi thắt lại trong lồng ngực.

Ký túc xá nằm ở tầng một, có ánh nắng chiếu vào, lẽ ra buổi sáng sẽ mát mẻ, nhưng anh lại vô cớ cảm thấy nóng bức không thể tả, Hứa Lẫm xuống giường rửa mặt bằng nước lạnh, rồi đứng ở ban công cửa sổ xem điện thoại.

Anh lại bấm vào tài khoản kia, nhìn thấy biểu tượng cảm xúc quan thuộc, Hứa Lẫm không khỏi lẩm bẩm trong lòng: “Cô muốn gửi cho ai đây? Cô có bạn trai chưa nhỉ?”

Hứa Lẫm ôm sự nghi ngờ và suy đoán này cho đến tận bình minh, cuối cùng Hứa Lẫm quyết định tự mình đi hỏi Thời Gia.

Chà, anh biết rằng tốt nhất nên bỏ qua những chuyện như thế này, bởi vì làm một cô gái xấu hổ chắc chắn không phải là hành vi của một quý ông.

Nhưng anh đột nhiên không muốn khách sáo, đây là lần đầu tiên họ liên lạc sau khi tốt nghiệp, lại còn là Thời Gia tự mình chủ động, Hứa Lẫm không muốn bỏ lỡ nó chút nào.

Điều này có nghĩa là gì, đương nhiên là anh biết quá rõ.

Anh muốn "đáp lễ" sự trêu chọc của Thời Gia, dù cô có cố ý hay không, anh cũng không bỏ qua được và cũng không muốn bỏ qua.

Sau tiết học đầu tiên vào buổi sáng, anh đã gửi cho Thời Gia một tin nhắn WeChat: “Cậu có ở đó không?

Thời Gia cảm thấy da đầu tê dại khi cô ấy nhận được tin nhắn WeChat, cô có nên trả lời rằng cô không ở đây được không.

Nhưng dù sao cô cũng làm sai trước, vẫn là nên chủ động hối lỗi thôi!

Thời Gia đã gửi lại một tin nhắn "tôi ở đây" kèm theo một biểu tượng cảm xúc, cố gắng chứng tỏ cho anh thấy rằng người nghiêm túc đôi khi cũng sẽ sử dụng nhưng biểu tượng cảm xúc ngộ nghĩnh này, mặc dù điều này có thể không thực sự giúp ích gì cho việc khôi phục lại hình ảnh của cô.

Bên kia đang gõ, gõ, và gõ ...

Thời Gia cảm giác mình sắp sụp đổ, có khi nào Hứa Lẫm định viết đơn tố cáo cô không? Không đời nào...

Thời Gia dường như có thể nhìn thấy các bạn học cấp ba của mình đoàn tụ mười năm sau. Cô ngồi trong bàn tiệc, cả đám bạn học vây quanh chê bai, ai cũng tặc lưỡi tiếc nuối, thất vọng.

"Không nghĩ tới Thời Gia lại là người như vậy!"   

"Bạn học ba năm lại làm ra chuyện như vậy với Hứa Lẫm!”

Khi Thời Gia cảm thấy rằng mình sắp ngất đi, hộp thoại cuối cùng cũng xuất hiện: “Hôm nay có nhiều tiết không?”   

Thời Gia: Khá nhiều, đã đến giờ học.   

Anh có hiểu hàm ý của cô không? Đã đến giờ học! Tức là cô muốn dừng cuộc trò chuyện này!   

Nhưng Hứa Lẫm lại hỏi tiếp: “Trường của cậu vẫn sắp xếp các lớp học vào lúc 12 giờ trưa à?”   

Trong lòng Thời Gia cảm thấy vô cùng xấu hổ. 

Nhưng mà Hứa Lẫm... Cho dù cô có ngu ngốc, tại sao anh vẫn cố gắng vạch trần cô thế? Là thật sự muốn tiếp tục nói chuyện hay là đang chán ghét cô? Cô không hiểu, cảm giác trong lòng không vui lắm. Cô không có can đảm để tiếp tục trò chuyện nữa, và Hứa Lẫm cũng không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào nữa.   

Hứa Lẫm đã thay đổi quyết định ngay khi cô còn đang băn khoăn, và anh cũng không thể giải thích lý do, chỉ là anh chợt nghĩ về việc đã lâu không liên lạc với cô, vì vậy tốt hơn là không nên động vào những chủ đề nguy hiểm, và tốt hơn là chỉ nên nói chuyện về cuộc sống hàng ngày.   

Nhưng cô... hình như không muốn tiếp tục nói chuyện với anh.

Nhận thức này khiến Hứa Lẫm cảm thấy hơi khó chịu.

Sau khi tốt nghiệp trung học, anh không liên lạc với cô nữa, thứ nhất, anh cảm thấy sau khi bị từ chối lời tỏ tình thì anh cũng không nên quấy rầy cô, thứ hai, bạn tốt của Thời Gia là Chương Vân đã nói với anh rằng Thời Gia không muốn nói chuyện với anh cả.

Nhưng bây giờ, cô đã chủ động đến tìm anh.

Chắc là gửi nhầm người nhỉ?

Hứa Lẫm không khỏi suy nghĩ, nếu anh tiếp tục theo đuổi cô, liệu họ có thể ở bên nhau?

Anh vẫn chưa quên cô.

Trong hai năm qua, mỗi khi có tin tức từ nhóm lớp trung học, anh sẽ luôn chờ đợi hồi âm của Thời Gia.

Sự tra tấn tâm lý như vậy là không thể chịu đựng được.

Dù sao anh cũng đã bị từ chối một lần rồi, mất mặt thì thôi.

Hứa Lẫm hạ quyết tâm, gửi cho Thời Gia một câu: “Cậu đang hẹn hò với ai à?”

Anh hơi căng thẳng, gửi câu này xong liền lật điện thoại xuống không dám nhìn.

Một phút...hai phút...

hừm~ điện thoại rung lên!

Hứa Lẫm nhấc điện thoại, thấy Thời Gia trả lời: "Không có."

Anh hào hứng mỉm cười.

Bạn cùng phòng rủ anh đi nhà ăn, Hứa Lẫm liền lập tức vui vẻ cầm thẻ đi ăn.

Sau khi ăn một phần sườn kho, Hứa Lẫm đã đưa ra quyết định, anh muốn theo đuổi Thời Gia một lần nữa.

Không có lý do nào nào cả, chỉ đơn giản là anh vẫn còn rất thích cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play