Hứa Lẫm tạm thời không có thời gian
nghĩ đến cảm xúc của cô, bởi một cô bạn tên Gạo đang tấn công WeChat của anh
một cách dồn dập.
Gạo và anh cùng thuộc một hội những
người đam mê mô hình máy bay, cô ấy là giám đốc điều hành, chịu trách nhiệm về
công việc quảng cáo và tiếp cận thị trường.
Cô ấy đang điên cuồng theo đuổi Hàn
Thắng, chủ tịch của đội mô hình máy bay, nhưng tiến độ hiện tại vẫn là: không
chút tiến triển.
Nhìn thấy Hứa Lẫm thể hiện tình cảm
lên vòng bạn bè, Gạo gửi một tin nhắn thoại tới.
Cô ấy nói: “Hứa Lẫm, chúng ta không
thể chỉ quan tâm đến hạnh phúc của bản thân mình thôi đấy chứ? Những người ích
kỷ thường không có bạn bè, cậu biết không. Bây giờ cậu đang yêu đương thế này,
chi bằng cậu rủ Hàn Thắng theo cùng, không phải tốt hơn sao! Cậu cho anh ấy
biết tình yêu đẹp đến nhường nào, yêu đương không hề sai lầm chút nào, quan
trọng hơn là…”
“Càng quan trọng hơn là người yêu
đương cùng anh ấy! Chính là tôi! Là Gạo đó! Cậu nghe thấy không? Cậu không giúp
tôi chuyện này, tương lai tôi sẽ còn làm phiền cậu đấy.”
Hứa Lẫm trả lời: “Việc này thì có
liên quan gì đến tôi?”
Gạo: “Tôi còn định đợi đến ngày khai
giảng, lợi dụng thân phận của cậu là bạn cùng phòng của Hàn Thắng để làm quen
với anh ấy, đột nhiên bây giờ cậu lại nói chuyện yêu đương vậy hả, không thể
chờ thêm nửa tháng nữa à!”
Hứa Lẫm: “Tôi yêu đương còn phải xem
sắc mặt của cậu à?”
Gạo nói: “Ý tôi không phải như vậy,
tóm lại thì tôi cũng định buông tha cho cậu, nhưng cậu nợ tôi một phần ân tình
đúng không? Cậu còn nhớ không, còn nhớ không hả? Hay còn cần tôi chỉ dạy cho
cậu nữa? À, hay chúng ta gặp mặt trực tiếp rồi nói chuyện đi.”
Hứa Lẫm vội vàng từ chối: “Đừng,
đừng, tôi biết rồi.”
Gạo: “Tôi chờ tin tức tốt từ cậu.”
“Nhân tiện đây, chúc mừng cậu nhé.”
Đặt điện thoại xuống, Hứa Lẫm mỉm cười,
anh cho Thời Gia xem cuộc trò chuyện giữa hai người, Thời Gia nghe giọng Gạo
trong đoạn đối thoại, cảm thấy cô ấy thật sự dễ thương.
Cô hỏi: “Hàn Thắng là ai?”
Hứa Lẫm: “Là người trong lòng của
Gạo, cô ấy đã theo đuổi cả một học kỳ nhưng vẫn chưa thành công.”
“A... Hàn Thắng không thích cô ấy
sao?”
“Không biết, Hàn Thắng không nói
nhiều về việc này, lời, ai biết cậu ấy nghĩ như thế nào.”
Thời Gia nghe lại giọng nói của Gạo,
không khỏi ghen tị với cô gái vui vẻ và dũng cảm này.
“Cô ấy theo đuổi người ta như thế
nào?” Thời Gia tò mò.
Hứa Lẫm nhớ lại rồi nói cho cô nghe:
“Chuyện lòng vòng lắm. Học kỳ trước, khi nhóm bọn tớ đi ăn tối, cô ấy xem bói
cho Hàn Thắng một quẻ “ngũ hành thiếu gạo”, nói rằng không yêu đương với cô ấy
thì sẽ rất xui xẻo.”
Thời Gia không thể nhịn được cười.
Hứa Lẫm lại nói: “Còn chưa hết
chuyện mà em đã thấy buồn cười rồi sao? Hai ngày sau Hàn Thắng thật sự ngã
xuống, còn không phải do cô ấy bày trò thì là ai? Lúc đó cô ấy trốn còn không
kịp.”
“Hahaha, cô ấy thật sự hài hước.”
Hứa Lẫm: “Có cơ hội sẽ giới thiệu em
với cô ấy.”
Thời Gia không nói gì, một cô gái
hoạt bát như Gạo chắc sẽ không bao giờ thiếu bạn bè, mà cô chưa chắc có thể đảm
nhận vai trò một người bạn bên cạnh cô ấy.
Hứa Lẫm nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, bèn
nắm tay cô nói: “Gia Gia, cậu là người tuyệt vời nhất, cậu phải có lòng tin vào
chính mình chứ.”
Thời Gia nhìn anh hồi lâu, hỏi: “Tớ
thì có chỗ nào tốt chứ?”
Hứa Lẫm mỉm cười: “Tất cả mọi thứ
đều tốt.”
Đây không phải là ưu điểm của
mình... Thời Gia nghĩ thầm.
Trước bữa tối, Hứa Lẫm tiễn cô về,
cả hai cùng nhau xuống tàu điện ngầm, Hứa Lẫm hẹn gặp cô vào ngày hôm sau nhưng
Thời Gia suy nghĩ một hồi rồi quyết định từ chối.
Lời giải thích của cô tình cờ trùng
với âm thanh tàu điện ngầm chạy ngang qua nên anh không thể nghe rõ, thế nên
Hứa Lẫm chủ động cúi đầu xuống, muốn lắng tai nghe cho rõ lời nói của cô.
Thời Gia nhẹ nhàng nói: “Ngày mai tớ
không muốn ra ngoài, tớ muốn ở nhà, hôm nay có chút mệt mỏi rồi, nhưng không
phải là tớ không muốn đi chơi với cậu, chỉ là tớ cần nghỉ ngơi một chút. Cậu sẽ
không tức giận chứ?”
Hứa Lẫm không thể kiềm chế cảm xúc
trong lòng, anh giữ hai tay cô, nhẹ nhàng áp trán mình vào trán cô, thì thầm:
“Tớ sẽ không bao giờ tức giận với cậu.”
Thời Gia không hiểu vì sao mình lại
muốn khóc chỉ vì hành động và lời nói của anh, cô ngước mắt nhìn Hứa Lẫm, thấy
hình bóng mình phản chiếu trong mắt anh.
Cô hỏi: “Cho dù tớ như vậy, cậu sẽ…”
Hứa Lẫm: “Phải, tớ đều thích.”
*
Tính cách của Thời Gia chính là như
vậy, cô không thích giao du với người khác, ngay cả khi đó là việc hẹn hò với
bạn trai của cô.
Điều này không có nghĩa là cô không
thích Hứa Lẫm, mà bởi vì cô rất thích anh, mỗi phút mỗi giây ở bên anh đều dạt
dào cảm xúc, náo nhiệt vui vẻ, điều này càng khiến cô dễ cảm thấy mỏi mệt.
Cô cần an tĩnh ở nhà một mình, lặng
lẽ tiêu hóa sự căng thẳng và hạnh phúc.
Hứa Lẫm có thể thực sự chấp nhận một
người như cô sao? Hay chỉ là mới mẻ nhất thời? Vậy về lâu dài thì sao? Là một
người bình thường, anh có thể chấp nhận một c ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).