Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung
học, Thời Gia không hề gặp lại bạn học cũ.
Thời Gia tìm kiếm rất nhiều cơ sở
trị liệu tâm lý, cô nghĩ rằng mình có thể sử dụng chi phí sinh hoạt của mình để
điều trị căn bệnh này sau khi nhận giấy báo trúng tuyển.
Thỉnh thoảng, cô sẽ nhớ lại lời tỏ
tình của Hứa Lẫm.
Cứ mỗi lần nghĩ đến nó là cô lại khổ
sở đến phát khóc, bản thân cô tự biết tình trạng hiện tại của mình không thích
hợp để hẹn hò. Nếu để Hứa Lẫm biết bộ dáng suy sụp của cô như này, anh chắc
chắn sẽ không còn thích cô nữa.
Bởi vì Thời Gia cứ luôn ru rú ở nhà
không chịu đi trại hè, mỗi ngày mẹ cô đều thúc giục để cô ra ngoài đi chơi,
giao du với người khác.
Thời Gia chỉ cảm thấy cuộc sống này
thật sự quá khó khăn, đến nhà mình cũng không thể về, may mắn là cô vẫn còn hai
người bạn tốt.
Lúc cô hẹn Chương Vân đi chơi có
nhắc đến chuyện Hứa Lẫm tỏ tình với mình, Chương Vân hào phóng kể cho cô nghe
một chuyện khác.
Rằng lời tỏ tình trong ngày tốt
nghiệp là một trò đùa của đám con trai.
Ở trường bọn họ có một nhóm “Thất
hoa” nổi tiếng, bao gồm bảy nữ sinh xinh đẹp nhất trong trường, bọn họ có mạng
lưới quan hệ rộng rãi, không ai không biết.
Trước khi tốt nghiệp, Chương Vân
nghe nói rằng có hai cô gái trong nhóm Thất hoa đã cá cược với một chàng trai
tương đối nổi tiếng, bọn họ cược xem mình có tỏ tình thành công với anh chàng
này hay không.
Đúng vậy, bọn họ muốn lấy trò cá
cược này làm thước đo cho sự nổi tiếng của mỗi người.
Chương Vân thường xuyên chú ý đến
nhóm bạn này, dần dần quy mô trận cá cược càng được lan rộng, bọn họ cạnh tranh
kịch liệt với nhau. Để giành chiến thắng, có không ít người cố tình thổ lộ với
mục tiêu “dễ dàng xuống tay”.
Dễ dàng xuống tay có nghĩa là: không
có tiếng tăm gì, sống nội tâm, hoặc đang yêu thầm bọn họ.
Nghe Thời Gia kể, Chương Vân nghĩ
ngay đến trò cá cược quái đản kia, cô ấy nghĩ rằng Hứa Lẫm đang chơi đùa với cô
bạn mình.
Sự lo lắng của Chương Vân không phải
là không có lý, dù sao Hứa Lẫm cũng chưa từng chủ động tiếp cận Thời Gia, chưa
bao giờ hẹn gặp nhau bên ngoài, cớ sao lại đột nhiên thổ lộ tình cảm.
Đương nhiên, Chương Vân không thể
nói rằng do cô bạn mình không được người ta theo đuổi nên rất bất ngờ, thật ra
Thời Gia là một sự tồn tại rất đặc biệt trong trường học.
Thời Gia là một cô gái nhỏ nhắn xinh
đẹp, không kết bè kết phái trong trường, lúc nhóm Thất hoa mời cô vào nhóm,
Thời Gia đã thẳng thừng từ chối.
Chương Vân nghe được tin này mới cảm
thấy tính cách Thời Gia khá thú vị, hai người bọn họ cũng thân thiết với nhau
từ đó.
Nghe bạn tốt thuật lại, Thời Gia cảm
thấy vô cùng phức tạp.
Một mặt, cô cảm thấy tính cách của
Hứa Lẫm sẽ không giống người thích đùa giỡn như vậy, nhưng mặt khác, cô cũng
cảm thấy bản thân được an ủi phần nào.
Thật buồn cười phải không? Sao lại
có người cảm thấy được an ủi sau khi bị trêu chọc chứ?
Nhưng Thời Gia thì có đấy.
Bởi vì tâm lý có chướng ngại, cô
nghĩ mình là người luôn làm hại người khác nên cô thà là người bị tổn thương và
bị trêu chọc còn hơn phải hứng chịu cảm giác áy náy, tội lỗi.
Cô cũng không hỏi thêm nữa, tự ép
buộc bản thân tin rằng lời tỏ tình đó chỉ là một trò cá cược để bản thân không
còn tiếc nuối, cô đã rất vui khi nhận được lời tỏ tình của Hứa Lẫm, vậy là đủ
rồi. Sau này…
Sau khi vào đại học, chắc hẳn Hứa
Lẫm sẽ gặp rất nhiều cô gái xuất sắc, khi đó anh sẽ không còn nhớ đến Thời Gia,
một cô gái kỳ quặc và lạc lõng trong trường trung học này nữa.
Mà Thời Gia lại không ngờ rằng, hóa
ra Hứa Lẫm vẫn luôn thích cô, thậm chí hai năm sau còn quay lại tỏ tình với cô.
Cô đang được trời cao ưu ái có phải
không? Thời Gia biết mình không thể chạy trốn đoạn tình cảm này nữa.
Nhưng trước khi đồng ý với Hứa Lẫm,
cô cần phải thẳng thắn nói chuyện với anh, rằng cô cũng rất thích anh, Thời Gia
không thể để anh là người đơn phương trong cuộc tình này.
Cô muốn nói chuyện rõ ràng với anh.
Nhưng trước đó, cô cần phải giải
quyết mâu thuẫn với Vân Vân, cô ấy vẫn chưa chịu trả lời tin nhắn WeChat của
cô.
*
Hứa Lẫm có niềm tin.
Mặc dù lần tỏ tình này cũng giống
như lần trước, Thời Gia vẫn chạy trối chết khỏi anh, nhưng ngay sau đó, cô vẫn
gửi tin nhắn WeChat cho anh mà?
Chắc hẳn cô đang tự hỏi bản thân
nhỉ?
Hứa Lẫm rốt cuộc cũng hiểu ra, hình
như phương pháp của anh không đúng cho lắm, chủ động nhưng không đủ trực tiếp,
sợ rằng Thời Gia sẽ hiểu lầm.
Với tính cách nhút nhát của cô, tất
nhiên anh nên là người chủ động rồi.
Hứa Lẫm cảm thấy rằng lần tỏ tình
này đã có tiến triển lớn, anh cũng rất mong được gặp lại cô.
Trước khi rời khỏi công viên, Hứa
Lẫm lẳng lặng nhặt lại chiếc vòng tay đã bị vứt vào thùng rác.
Lúc ăn cơm, anh kịp hỏi thăm xem Lý
Huyện đang ở đâu, vì vậy anh quyết định bắt taxi đến tận nơi trả đồ.
Ban đầu, nhân viên lễ tân của khách
sạn từ chối giúp anh tìm người, cho đến khi Hứa Lẫm lấy hộp trang sức ra, nói
dối rằng đang muốn trả lại đồ cho vị khách đó, nhân viên tiếp tân mới đồng ý
gọi điện thoại lên phòng Lý Huyện.
Khoảnh khắc Lý Huyện bước ra khỏi
thang máy và nhìn thấy Hứa Lẫm, trông anh ta cực kỳ tức giận.
Anh ta bước đến gần Hứa Lẫm, Hứa Lẫm
không chút ngượng ngùng trả lại món quà anh ta đã tặng cho Thời Gia.
Lý Huyện chất vấn: “Cậu là cái thá
gì mà dám trả lại quà tôi đã tặng cô ấy?”
Hứa Lẫm tỏ vẻ đồng cảm: “À, cô ấy
đưa thứ này cho tôi mà.”
Lý Huyện tức giận nhận lấy rồi bỏ
đi, Hứa Lẫm nói vọng lại từ đằng sau: “Sau này đừng làm chuyện này nữa, cô ấy
không thiếu mấy thứ này đâu.”
Lý Huyện không thể nuốt trôi cục tức
này nữa, anh ta mạnh mẽ đáp trả: “Cậu có tự tin rằng mình có thể kiểm soát Thời
Gia không tiếp xúc với người đàn ông khác hay không?”
Hứa Lẫm mỉm cười nói: “Quá nghiêm
trọng rồi, tôi không hề muốn kiểm soát Gia Gia, cô ấy hiểu rõ bản thân mình
thích ai mà.”
Lý Huyện tức giận bỏ đi, lúc đến cửa
thang máy, chiếc vòng tay cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận trở lại thùng
rác.
Hứa Lẫm đến trung tâm mua sắm mua ít
đồ trước khi về nhà.
Vừa về đến nhà, anh đã bị mẹ mắng
cho một trận. Đáng lẽ hôm nay là buổi sum họp đầu tiên với chị họ và chồng chị
ấy sau khi về nước, không ngờ anh vừa tới cửa đã chạy mất dạng.
Mẹ Hứa Lẫm gặng hỏi con trai lý do
vì sao, anh nhàn nhạt đáp lại rằng có việc. Khi mẹ anh hỏi lại có việc gì, Hứa
Lẫm trả lời rằng đây là việc cá nhân.
Lúc đi về, thấy con trai chạy về
phía cô gái đứng ở cổng trung tâm thương mại, mẹ Hứa cũng đoán được con trai
mình đang yêu đương.
Mẹ Hứa có chút tò mò, muốn kiếm đề
tài nói chuyện với con trai về cô gái đó.
Mẹ Hứa chỉ vào kiện hàng chuyển phát
nhanh đã được bóc ra đặt ở trong góc, tò mò hỏi: “Sách của con tới rồi, sao con
lại mua một đống sách về rối loạn xã hội và tâm thần học làm gì? Định thi lên
thạc sĩ à?”
Hứa Lẫm cau mày nhìn mẹ: “Tự tiện mở
kiện hàng của con là xâm phạm quyền riêng tư đó, thưa mẹ.”
“Kiện hàng bị dính nước, nhân viên
chuyển phát nhanh nói trong kiện hàng có sách vở, mới bảo mẹ thử mở ra xem thử,
không thì mẹ rảnh rỗi mở ra làm gì? Cũng chẳng phải cái gì xấu, con hoảng hốt
cái gì?”
Hứa Lẫm bình tĩnh nói: “Con là người
mua hàng, hàng hóa gặp vấn đề thì con sẽ liên hệ với người bán, mẹ tự tiện mở
ra như vậy là xâm phạm quyền riêng tư của con đấy.”
Mẹ Hứa không nói nên lời, chỉ một
vòng quanh ngôi nhà, rồi nói: “Đây là nhà của mẹ, con có bí mật gì không nói ra
được thì mời đi ra, ngay và luôn.”
Đương nhiên Hứa Lẫm sẽ không nghe
theo, anh ôm đống sách vở trở về phòng ngủ. Một lúc sau, mẹ Hứa bưng đĩa trái
cây đi vào.
“Cô gái ở cửa trung tâm mua sắm...
là bạn gái của con à?”
Hứa Lẫm không ngẩng đầu: “Con không
nói chuyện với mẹ.”
Mẹ Hứa đánh anh một cái: “Đủ lông đủ
cánh rồi muốn bay hả, con nghĩ mình là ai hả? Còn không nói chuyện với mẹ!”
Hứa Lẫm sờ sờ gáy mình một cái:
“Công dân ưu tú như con có quyền riêng tư căn bản, mong mẹ nhớ cho.”
Mẹ Hứa gặng hỏi một lúc lâu nhưng
cũng không thể biết thêm được tí gì, bà đành từ bỏ rời đi.
Sau khi mẹ anh rời đi, Hứa Lẫm hoàn
toàn tập trung vào việc đọc sách. Anh mua những cuốn sách này đều vì Thời Gia,
anh muốn hiểu rõ chứng bệnh sợ xã hội của cô.
Thẳng thắn mà nói, trước kia anh
không quan tâm đến cái “chứng sợ xã hội” này, nhưng hiện giờ thấy nhiều người
thảo luận như vậy, phần lớn đều mang theo ý tứ tự giễu. Về cơ bản thì người mắc
bệnh luôn cảm thấy khẩn trương và áp lực, cũng giống như lúc anh tham gia kỳ
thi, anh không thể đảm bảo một trăm phần trăm rằng mình phải bình tĩnh.
Nhưng sau lần trở lại này, qua hai
lần tiếp xúc trực tiếp với Thời Gia, anh dần nhận ra rằng chứng ám ảnh xã hội
của Thời Gia có hơi nghiêm trọng.
Anh dành trọn một giờ đồng hồ để đọc
những cuốn sách liên quan đến chứng sợ xã hội, và cuối cùng anh cũng hiểu được
thế nào là chứng bệnh sợ hãi xã hội, nhưng càng đọc anh càng cảm thấy lo lắng.
Thời Gia cũng cảm thấy như này có
phải không?
Nếu quả thật là vậy, đây sẽ là lời
giải thích vì sao cô lại phản ứng như vậy trước lời tỏ tình của anh. Nhưng nếu
đó là sự thật, Hứa Lẫm lại cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không liên lạc với
Thời Gia trong suốt quãng thời gian đó.
Hứa Lẫm không ăn không ngủ, anh
không ngừng đọc và tra cứu thông tin, mãi đến gần sáng mới mơ màng thiếp đi.
Lúc anh tỉnh dậy đã là buổi chiều
hôm sau, không có ai ở nhà, điện thoại hiện lên tin nhắn WeChat do Thời Gia gửi
đến vào buổi sáng, hỏi anh hôm nay có thời gian gặp mặt không.
Hứa Lẫm ngay lập tức đứng dậy, anh
vừa mặc quần áo vừa vội vàng trả lời tin nhắn.
Anh trả lời: “Tớ rảnh, bây giờ tớ
đang rảnh.”
Thời Gia nhanh chóng nhắn lại: “Vậy
chúng ta có thể gặp nhau ở công viên lần trước không?”
Hứa Lẫm: “Được, hẹn cậu một tiếng
nữa.”
Thời Gia: “Ừm.”
*
Khi Hứa Lẫm đến nơi, Thời Gia đã
ngồi đó đợi sẵn, cô ngồi trên ghế ngay cạnh hồ ngắm khung cảnh xa xa.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn
tay màu trắng có kẻ caro đỏ đen, tóc đuôi ngựa buộc cao, sau đầu là một chiếc
trâm cài tóc bằng ngọc trai, gió nhẹ thổi tới, cuốn theo ngọn tóc mỏng manh, cô
giơ tay vuốt lại mái tóc rối bù của mình, động tác nhẹ nhàng, ôn nhu lại toát
lên vẻ quý phái khiến Hứa Lẫm càng thêm mê mẩn.
Hứa Lẫm đi tới ngồi bên cạnh cô, đưa
cho cô một bình trà ô long, tự mình uống nốt nửa bình còn lại.
Anh hỏi Thời Gia: “Cậu đợi lâu
chưa?”
Thời Gia lắc đầu: “Không, tớ mới
đến.”
Anh lại hỏi: “Cậu ăn gì chưa?”
Thời Gia quay đầu nhìn anh: “Ừm, đã
hơn hai giờ rồi, cậu vẫn chưa ăn gì sao?”
Hứa Lẫm nói dối: “Ăn rồi.”
Thời Gia quay đầu nhìn hồ nước, cô
không nói gì, thần sắc có vẻ bồn chồn.
Hứa Lẫm do dự một chút, từ trong túi
lấy ra một cái hộp bằng vải nỉ, cầm ở trong tay, hỏi ý cô: “Thời Gia, tớ muốn
tặng cậu một món quà, cậu có nhận không?”
Thời Gia quay đầu lại, nhìn thấy
chiếc hộp trong tay anh.
Hứa Lẫm hỏi xong mới nhớ tới mình
phải thẳng thắn thổ lộ một chút. Anh đang định lên tiếng thì Thời Gia đã ngắt
lời: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu, chờ tớ nói xong, cậu hãy quyết định xem có
nên tặng quà cho tớ hay không.”
Cô cúi đầu, vẻ mặt lạc lõng như thể
cô đã biết trước rằng kết quả sẽ thay đổi sau khi cô nói ra tất cả mọi chuyện.
Nhìn thấy Thời Gia khó xử như vậy,
Hứa Lẫm rất muốn ôm cô, anh không thể đợi được nữa, anh phải nhanh chóng trở
thành bạn trai của cô, quang minh chính đại ôm cô vào lòng an ủi.
Hứa Lẫm đáp lại: “Trừ khi điều cậu
muốn nói cho tớ biết là cậu không hề thích tớ, không muốn tớ tiếp tục theo đuổi
cậu nữa, bằng không, quyết định của tớ sẽ không bao giờ thay đổi.”
Thời Gia nhìn anh, ánh mắt tràn ngập
vẻ bất ngờ và xúc động.
Hứa Lẫm đứng dậy ngồi xổm trước mặt
cô, mở hộp lấy chiếc nhẫn bên trong ra, đó là một viên ngọc bích vô cùng tinh
xảo, tỏa sáng dưới ánh nắng lấp lánh, trông giống hệt mặt hồ yên bình phía
trước.
Anh ngẩng đầu nhìn Thời Gia, nghiêm túc
nói: “Thời Gia, bây giờ tớ đeo chiếc nhẫn này vào tay cậu, nếu cậu đồng ý thì
không được cử động, nếu không đồng ý thì cậu chỉ cần lắc đầu, có được không?”
Thời Gia không thể lắc đầu, cô không
muốn lắc đầu chút nào.
Hứa Lẫm yên lặng giơ lên, nhẹ nhàng đeo
nhẫn vào tay cô.
Đây có được coi là tình yêu không?
Thời Gia không biết nữa.
Hứa Lẫm dường như có thể nghe thấy
tiếng trái tim rộn ràng trong lồng ngực cô, anh nói một cách kiên định: “Từ giờ
trở đi, em chính thức là bạn gái của anh.”
Trái tim Thời Gia đập liên hồi, cô
không dám nhìn vào mắt anh, đợi đến khi Hứa Lẫm đứng dậy ngồi cạnh cô, mới nghe
được Thời Gia nói: “Tớ nghĩ tớ nên nói cho cậu biết tình trạng hiện tại của
tớ.”
Hứa Lẫm thấy cô khẩn trương như vậy,
anh cười nói: “Được, cậu nói cho tớ biết luôn cũng được, hoặc sau này có thời
gian, em có thể từ từ nói cho anh biết.”
Thời Gia đột nhiên không biết nên
bắt đầu từ đâu.
Chứng sợ hãi xã hội không liên quan
gì đến việc vận dụng các kỹ năng xã hội, nếu buộc phải nhốt Thời Gia trong một
căn phòng trống, cô có thể viết được cả một cuốn sách về tài hùng biện diễn
thuyết.
Thời Gia là một người rất thích quan
sát cuộc sống, quan sát những người xung quanh mình trong suốt thời gian qua.
Thời Gia không hề ngu ngốc chút nào, năng lực học tập rất tốt, cô hiểu tất cả
những kỹ năng xã giao khéo léo, chỉ là cô không làm được như thế.
Ác ma khởi phát chứng sợ hãi xã hội
trong cơ thể không ngừng giẫm đạp lên cô.
Cô là một người thất bại, cũng biết
mình không thể hòa nhập vào thế giới này.
Nhiều lần cô còn cho rằng mình là
người duy nhất cô độc trên thế gian này, gần đây còn không biết lý do vì sao
lại khiến bạn tốt tức giận, đến bản thân cô cũng không dám tin tưởng những mối
quan hệ xung quanh mình.
Nhưng Hứa Lẫm lại đưa tay về phía
cô, Thời Gia có thể mở lòng với Hứa Lẫm hay không?
Thời Gia có hơi do dự.
Nội tâm bi quan tiêu cực nhút nhát
lâu dần được vùi đắp thêm cảm xúc sợ hãi lo âu, Thời Gia nhìn Hứa Lẫm, tưởng
tượng đến khung cảnh mình mở lòng với Hứa Lẫm.
Nỗi thống khổ bị kìm nén suốt 19 năm
tuôn ra như nước, ngay lập tức bao vây lấy Hứa Lẫm.
Hứa Lẫm sẽ bị đẩy ngã trên mặt đất,
bị ác ma chèn ép không cách nào phản kháng, đại ma đầu đắc ý đứng ở trước mặt
anh, đắc ý hỏi: “Đúng là thứ người không biết sống chết là gì, cậu còn muốn yêu
đương với cô ta?”
Thời Gia nhìn Hứa Lẫm vật lộn để
chiến đấu với ác ma đáng ghét kia, khuôn mặt anh tràn ngập vẻ tức giận, chán
nản và hối hận. Vũ trụ không thể đứng nhìn đứa con trai ưu tú bị kéo xuống địa
ngục, thế là một tia sáng lóe lên, tạo ra một khe rãnh cứu vớt Hứa Lẫm.
Linh hồn đen tối một lần nữa độc
chiếm thân thể Thời Gia, cô nhìn Hứa Lẫm đi về phía ánh sáng, trước mặt cô chỉ
còn lại hư không vô tân.
Đại ma vương nhéo cô một cái, mỉa
mai: “Ngu xuẩn, thế giới của cô không thể chứa chấp thêm ai khác nữa được đâu!”
Thời Gia thút thít một tiếng, ngất
xỉu ngay tại chỗ.
...
Nghĩ đến hình ảnh này, Thời Gia cảm
thấy như mình sắp ngất đi, cô cảm thấy mình như một kẻ dối trá.
“Hứa Lẫm…” Cô gọi tên anh.
Hứa Lẫm ậm ừ nói: “Thời Gia, tin
tưởng tớ, có được không?”
Thời Gia nhìn anh hỏi: “Cái gì?”
Hứa Lẫm nghiêm túc trả lời: “Tin
tưởng tình cảm của tớ đối với cậu sẽ không bao giờ thay đổi.”
Thời Gia vô cùng xúc động khi nghe
được những lời này.
Hứa Lẫm tiếp tục: “Tớ vẫn chưa ăn gì
cả, cậu đi ăn cùng tớ nhé? Ngồi đây nóng quá.”