Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học, Thời Gia không hề gặp lại bạn học cũ.

Thời Gia tìm kiếm rất nhiều cơ sở trị liệu tâm lý, cô nghĩ rằng mình có thể sử dụng chi phí sinh hoạt của mình để điều trị căn bệnh này sau khi nhận giấy báo trúng tuyển.

Thỉnh thoảng, cô sẽ nhớ lại lời tỏ tình của Hứa Lẫm.

Cứ mỗi lần nghĩ đến nó là cô lại khổ sở đến phát khóc, bản thân cô tự biết tình trạng hiện tại của mình không thích hợp để hẹn hò. Nếu để Hứa Lẫm biết bộ dáng suy sụp của cô như này, anh chắc chắn sẽ không còn thích cô nữa.

Bởi vì Thời Gia cứ luôn ru rú ở nhà không chịu đi trại hè, mỗi ngày mẹ cô đều thúc giục để cô ra ngoài đi chơi, giao du với người khác.

Thời Gia chỉ cảm thấy cuộc sống này thật sự quá khó khăn, đến nhà mình cũng không thể về, may mắn là cô vẫn còn hai người bạn tốt.

Lúc cô hẹn Chương Vân đi chơi có nhắc đến chuyện Hứa Lẫm tỏ tình với mình, Chương Vân hào phóng kể cho cô nghe một chuyện khác.

Rằng lời tỏ tình trong ngày tốt nghiệp là một trò đùa của đám con trai.

Ở trường bọn họ có một nhóm “Thất hoa” nổi tiếng, bao gồm bảy nữ sinh xinh đẹp nhất trong trường, bọn họ có mạng lưới quan hệ rộng rãi, không ai không biết.

Trước khi tốt nghiệp, Chương Vân nghe nói rằng có hai cô gái trong nhóm Thất hoa đã cá cược với một chàng trai tương đối nổi tiếng, bọn họ cược xem mình có tỏ tình thành công với anh chàng này hay không.

Đúng vậy, bọn họ muốn lấy trò cá cược này làm thước đo cho sự nổi tiếng của mỗi người.

Chương Vân thường xuyên chú ý đến nhóm bạn này, dần dần quy mô trận cá cược càng được lan rộng, bọn họ cạnh tranh kịch liệt với nhau. Để giành chiến thắng, có không ít người cố tình thổ lộ với mục tiêu “dễ dàng xuống tay”.

Dễ dàng xuống tay có nghĩa là: không có tiếng tăm gì, sống nội tâm, hoặc đang yêu thầm bọn họ.

Nghe Thời Gia kể, Chương Vân nghĩ ngay đến trò cá cược quái đản kia, cô ấy nghĩ rằng Hứa Lẫm đang chơi đùa với cô bạn mình.

Sự lo lắng của Chương Vân không phải là không có lý, dù sao Hứa Lẫm cũng chưa từng chủ động tiếp cận Thời Gia, chưa bao giờ hẹn gặp nhau bên ngoài, cớ sao lại đột nhiên thổ lộ tình cảm.

Đương nhiên, Chương Vân không thể nói rằng do cô bạn mình không được người ta theo đuổi nên rất bất ngờ, thật ra Thời Gia là một sự tồn tại rất đặc biệt trong trường học.

Thời Gia là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, không kết bè kết phái trong trường, lúc nhóm Thất hoa mời cô vào nhóm, Thời Gia đã thẳng thừng từ chối.

Chương Vân nghe được tin này mới cảm thấy tính cách Thời Gia khá thú vị, hai người bọn họ cũng thân thiết với nhau từ đó.

Nghe bạn tốt thuật lại, Thời Gia cảm thấy vô cùng phức tạp.

Một mặt, cô cảm thấy tính cách của Hứa Lẫm sẽ không giống người thích đùa giỡn như vậy, nhưng mặt khác, cô cũng cảm thấy bản thân được an ủi phần nào.

Thật buồn cười phải không? Sao lại có người cảm thấy được an ủi sau khi bị trêu chọc chứ?

Nhưng Thời Gia thì có đấy.

Bởi vì tâm lý có chướng ngại, cô nghĩ mình là người luôn làm hại người khác nên cô thà là người bị tổn thương và bị trêu chọc còn hơn phải hứng chịu cảm giác áy náy, tội lỗi.

Cô cũng không hỏi thêm nữa, tự ép buộc bản thân tin rằng lời tỏ tình đó chỉ là một trò cá cược để bản thân không còn tiếc nuối, cô đã rất vui khi nhận được lời tỏ tình của Hứa Lẫm, vậy là đủ rồi. Sau này…

Sau khi vào đại học, chắc hẳn Hứa Lẫm sẽ gặp rất nhiều cô gái xuất sắc, khi đó anh sẽ không còn nhớ đến Thời Gia, một cô gái kỳ quặc và lạc lõng trong trường trung học này nữa.

Mà Thời Gia lại không ngờ rằng, hóa ra Hứa Lẫm vẫn luôn thích cô, thậm chí hai năm sau còn quay lại tỏ tình với cô.

Cô đang được trời cao ưu ái có phải không? Thời Gia biết mình không thể chạy trốn đoạn tình cảm này nữa.

Nhưng trước khi đồng ý với Hứa Lẫm, cô cần phải thẳng thắn nói chuyện với anh, rằng cô cũng rất thích anh, Thời Gia không thể để anh là người đơn phương trong cuộc tình này.

Cô muốn nói chuyện rõ ràng với anh.

Nhưng trước đó, cô cần phải giải quyết mâu thuẫn với Vân Vân, cô ấy vẫn chưa chịu trả lời tin nhắn WeChat của cô.

*

Hứa Lẫm có niềm tin.

Mặc dù lần tỏ tình này cũng giống như lần trước, Thời Gia vẫn chạy trối chết khỏi anh, nhưng ngay sau đó, cô vẫn gửi tin nhắn WeChat cho anh mà?

Chắc hẳn cô đang tự hỏi bản thân nhỉ?

Hứa Lẫm rốt cuộc cũng hiểu ra, hình như phương pháp của anh không đúng cho lắm, chủ động nhưng không đủ trực tiếp, sợ rằng Thời Gia sẽ hiểu lầm.

Với tính cách nhút nhát của cô, tất nhiên anh nên là người chủ động rồi.

Hứa Lẫm cảm thấy rằng lần tỏ tình này đã có tiến triển lớn, anh cũng rất mong được gặp lại cô.

Trước khi rời khỏi công viên, Hứa Lẫm lẳng lặng nhặt lại chiếc vòng tay đã bị vứt vào ​​​​thùng rác.

Lúc ăn cơm, anh kịp hỏi thăm xem Lý Huyện đang ở đâu, vì vậy anh quyết định bắt taxi đến tận nơi trả đồ.

Ban đầu, nhân viên lễ tân của khách sạn từ chối giúp anh tìm người, cho đến khi Hứa Lẫm lấy hộp trang sức ra, nói dối rằng đang muốn trả lại đồ cho vị khách đó, nhân viên tiếp tân mới đồng ý gọi điện thoại lên phòng Lý Huyện.

Khoảnh khắc Lý Huyện bước ra khỏi thang máy và nhìn thấy Hứa Lẫm, trông anh ta cực kỳ tức giận.

Anh ta bước đến gần Hứa Lẫm, Hứa Lẫm không chút ngượng ngùng trả lại món quà anh ta đã tặng cho Thời Gia.

Lý Huyện chất vấn: “Cậu là cái thá gì mà dám trả lại quà tôi đã tặng cô ấy?”

Hứa Lẫm tỏ vẻ đồng cảm: “À, cô ấy đưa thứ này cho tôi mà.”

Lý Huyện tức giận nhận lấy rồi bỏ đi, Hứa Lẫm nói vọng lại từ đằng sau: “Sau này đừng làm chuyện này nữa, cô ấy không thiếu mấy thứ này đâu.”

Lý Huyện không thể nuốt trôi cục tức này nữa, anh ta mạnh mẽ đáp trả: “Cậu có tự tin rằng mình có thể kiểm soát Thời Gia không tiếp xúc với người đàn ông khác hay không?”

Hứa Lẫm mỉm cười nói: “Quá nghiêm trọng rồi, tôi không hề muốn kiểm soát Gia Gia, cô ấy hiểu rõ bản thân mình thích ai mà.”

Lý Huyện tức giận bỏ đi, lúc đến cửa thang máy, chiếc vòng tay cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận trở lại thùng rác.

Hứa Lẫm đến trung tâm mua sắm mua ít đồ trước khi về nhà.

Vừa về đến nhà, anh đã bị mẹ mắng cho một trận. Đáng lẽ hôm nay là buổi sum họp đầu tiên với chị họ và chồng chị ấy sau khi về nước, không ngờ anh vừa tới cửa đã chạy mất dạng.

Mẹ Hứa Lẫm gặng hỏi con trai lý do vì sao, anh nhàn nhạt đáp lại rằng có việc. Khi mẹ anh hỏi lại có việc gì, Hứa Lẫm trả lời rằng đây là việc cá nhân.

Lúc đi về, thấy con trai chạy về phía cô gái đứng ở cổng trung tâm thương mại, mẹ Hứa cũng đoán được con trai mình đang yêu đương.

Mẹ Hứa có chút tò mò, muốn kiếm đề tài nói chuyện với con trai về cô gái đó.

Mẹ Hứa chỉ vào kiện hàng chuyển phát nhanh đã được bóc ra đặt ở trong góc, tò mò hỏi: “Sách của con tới rồi, sao con lại mua một đống sách về rối loạn xã hội và tâm thần học làm gì? Định thi lên thạc sĩ à?”

Hứa Lẫm cau mày nhìn mẹ: “Tự tiện mở kiện hàng của con là xâm phạm quyền riêng tư đó, thưa mẹ.”

“Kiện hàng bị dính nước, nhân viên chuyển phát nhanh nói trong kiện hàng có sách vở, mới bảo mẹ thử mở ra xem thử, không thì mẹ rảnh rỗi mở ra làm gì? Cũng chẳng phải cái gì xấu, con hoảng hốt cái gì?”

Hứa Lẫm bình tĩnh nói: “Con là người mua hàng, hàng hóa gặp vấn đề thì con sẽ liên hệ với người bán, mẹ tự tiện mở ra như vậy là xâm phạm quyền riêng tư của con đấy.”

Mẹ Hứa không nói nên lời, chỉ một vòng quanh ngôi nhà, rồi nói: “Đây là nhà của mẹ, con có bí mật gì không nói ra được thì mời đi ra, ngay và luôn.”

Đương nhiên Hứa Lẫm sẽ không nghe theo, anh ôm đống sách vở trở về phòng ngủ. Một lúc sau, mẹ Hứa bưng đĩa trái cây đi vào.

“Cô gái ở cửa trung tâm mua sắm... là bạn gái của con à?”

Hứa Lẫm không ngẩng đầu: “Con không nói chuyện với mẹ.”

Mẹ Hứa đánh anh một cái: “Đủ lông đủ cánh rồi muốn bay hả, con nghĩ mình là ai hả? Còn không nói chuyện với mẹ!”

Hứa Lẫm sờ sờ gáy mình một cái: “Công dân ưu tú như con có quyền riêng tư căn bản, mong mẹ nhớ cho.”

Mẹ Hứa gặng hỏi một lúc lâu nhưng cũng không thể biết thêm được tí gì, bà đành từ bỏ rời đi.

Sau khi mẹ anh rời đi, Hứa Lẫm hoàn toàn tập trung vào việc đọc sách. Anh mua những cuốn sách này đều vì Thời Gia, anh muốn hiểu rõ chứng bệnh sợ xã hội của cô.

Thẳng thắn mà nói, trước kia anh không quan tâm đến cái “chứng sợ xã hội” này, nhưng hiện giờ thấy nhiều người thảo luận như vậy, phần lớn đều mang theo ý tứ tự giễu. Về cơ bản thì người mắc bệnh luôn cảm thấy khẩn trương và áp lực, cũng giống như lúc anh tham gia kỳ thi, anh không thể đảm bảo một trăm phần trăm rằng mình phải bình tĩnh.

Nhưng sau lần trở lại này, qua hai lần tiếp xúc trực tiếp với Thời Gia, anh dần nhận ra rằng chứng ám ảnh xã hội của Thời Gia có hơi nghiêm trọng.

Anh dành trọn một giờ đồng hồ để đọc những cuốn sách liên quan đến chứng sợ xã hội, và cuối cùng anh cũng hiểu được thế nào là chứng bệnh sợ hãi xã hội, nhưng càng đọc anh càng cảm thấy lo lắng.

Thời Gia cũng cảm thấy như này có phải không?

Nếu quả thật là vậy, đây sẽ là lời giải thích vì sao cô lại phản ứng như vậy trước lời tỏ tình của anh. Nhưng nếu đó là sự thật, Hứa Lẫm lại cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không liên lạc với Thời Gia trong suốt quãng thời gian đó.

Hứa Lẫm không ăn không ngủ, anh không ngừng đọc và tra cứu thông tin, mãi đến gần sáng mới mơ màng thiếp đi.

Lúc anh tỉnh dậy đã là buổi chiều hôm sau, không có ai ở nhà, điện thoại hiện lên tin nhắn WeChat do Thời Gia gửi đến vào buổi sáng, hỏi anh hôm nay có thời gian gặp mặt không.

Hứa Lẫm ngay lập tức đứng dậy, anh vừa mặc quần áo vừa vội vàng trả lời tin nhắn.

Anh trả lời: “Tớ rảnh, bây giờ tớ đang rảnh.”

Thời Gia nhanh chóng nhắn lại: “Vậy chúng ta có thể gặp nhau ở công viên lần trước không?”

Hứa Lẫm: “Được, hẹn cậu một tiếng nữa.”

Thời Gia: “Ừm.”

*

Khi Hứa Lẫm đến nơi, Thời Gia đã ngồi đó đợi sẵn, cô ngồi trên ghế ngay cạnh hồ ngắm khung cảnh xa xa.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn tay màu trắng có kẻ caro đỏ đen, tóc đuôi ngựa buộc cao, sau đầu là một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trai, gió nhẹ thổi tới, cuốn theo ngọn tóc mỏng manh, cô giơ tay vuốt lại mái tóc rối bù của mình, động tác nhẹ nhàng, ôn nhu lại toát lên vẻ quý phái khiến Hứa Lẫm càng thêm mê mẩn.

Hứa Lẫm đi tới ngồi bên cạnh cô, đưa cho cô một bình trà ô long, tự mình uống nốt nửa bình còn lại.

Anh hỏi Thời Gia: “Cậu đợi lâu chưa?”

Thời Gia lắc đầu: “Không, tớ mới đến.”

Anh lại hỏi: “Cậu ăn gì chưa?”

Thời Gia quay đầu nhìn anh: “Ừm, đã hơn hai giờ rồi, cậu vẫn chưa ăn gì sao?”

Hứa Lẫm nói dối: “Ăn rồi.”

Thời Gia quay đầu nhìn hồ nước, cô không nói gì, thần sắc có vẻ bồn chồn.

Hứa Lẫm do dự một chút, từ trong túi lấy ra một cái hộp bằng vải nỉ, cầm ở trong tay, hỏi ý cô: “Thời Gia, tớ muốn tặng cậu một món quà, cậu có nhận không?”

Thời Gia quay đầu lại, nhìn thấy chiếc hộp trong tay anh.

Hứa Lẫm hỏi xong mới nhớ tới mình phải thẳng thắn thổ lộ một chút. Anh đang định lên tiếng thì Thời Gia đã ngắt lời: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu, chờ tớ nói xong, cậu hãy quyết định xem có nên tặng quà cho tớ hay không.”

Cô cúi đầu, vẻ mặt lạc lõng như thể cô đã biết trước rằng kết quả sẽ thay đổi sau khi cô nói ra tất cả mọi chuyện.

Nhìn thấy Thời Gia khó xử như vậy, Hứa Lẫm rất muốn ôm cô, anh không thể đợi được nữa, anh phải nhanh chóng trở thành bạn trai của cô, quang minh chính đại ôm cô vào lòng an ủi.

Hứa Lẫm đáp lại: “Trừ khi điều cậu muốn nói cho tớ biết là cậu không hề thích tớ, không muốn tớ tiếp tục theo đuổi cậu nữa, bằng không, quyết định của tớ sẽ không bao giờ thay đổi.”

Thời Gia nhìn anh, ánh mắt tràn ngập vẻ bất ngờ và xúc động.

Hứa Lẫm đứng dậy ngồi xổm trước mặt cô, mở hộp lấy chiếc nhẫn bên trong ra, đó là một viên ngọc bích vô cùng tinh xảo, tỏa sáng dưới ánh nắng lấp lánh, trông giống hệt mặt hồ yên bình phía trước.

Anh ngẩng đầu nhìn Thời Gia, nghiêm túc nói: “Thời Gia, bây giờ tớ đeo chiếc nhẫn này vào tay cậu, nếu cậu đồng ý thì không được cử động, nếu không đồng ý thì cậu chỉ cần lắc đầu, có được không?”

Thời Gia không thể lắc đầu, cô không muốn lắc đầu chút nào.

Hứa Lẫm yên lặng giơ lên, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào tay cô.

Đây có được coi là tình yêu không? Thời Gia không biết nữa.

Hứa Lẫm dường như có thể nghe thấy tiếng trái tim rộn ràng trong lồng ngực cô, anh nói một cách kiên định: “Từ giờ trở đi, em chính thức là bạn gái của anh.”

Trái tim Thời Gia đập liên hồi, cô không dám nhìn vào mắt anh, đợi đến khi Hứa Lẫm đứng dậy ngồi cạnh cô, mới nghe được Thời Gia nói: “Tớ nghĩ tớ nên nói cho cậu biết tình trạng hiện tại của tớ.”

Hứa Lẫm thấy cô khẩn trương như vậy, anh cười nói: “Được, cậu nói cho tớ biết luôn cũng được, hoặc sau này có thời gian, em có thể từ từ nói cho anh biết.”

Thời Gia đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu.

Chứng sợ hãi xã hội không liên quan gì đến việc vận dụng các kỹ năng xã hội, nếu buộc phải nhốt Thời Gia trong một căn phòng trống, cô có thể viết được cả một cuốn sách về tài hùng biện diễn thuyết.

Thời Gia là một người rất thích quan sát cuộc sống, quan sát những người xung quanh mình trong suốt thời gian qua. Thời Gia không hề ngu ngốc chút nào, năng lực học tập rất tốt, cô hiểu tất cả những kỹ năng xã giao khéo léo, chỉ là cô không làm được như thế.

Ác ma khởi phát chứng sợ hãi xã hội trong cơ thể không ngừng giẫm đạp lên cô.

Cô là một người thất bại, cũng biết mình không thể hòa nhập vào thế giới này.

Nhiều lần cô còn cho rằng mình là người duy nhất cô độc trên thế gian này, gần đây còn không biết lý do vì sao lại khiến bạn tốt tức giận, đến bản thân cô cũng không dám tin tưởng những mối quan hệ xung quanh mình.

Nhưng Hứa Lẫm lại đưa tay về phía cô, Thời Gia có thể mở lòng với Hứa Lẫm hay không?

Thời Gia có hơi do dự.

Nội tâm bi quan tiêu cực nhút nhát lâu dần được vùi đắp thêm cảm xúc sợ hãi lo âu, Thời Gia nhìn Hứa Lẫm, tưởng tượng đến khung cảnh mình mở lòng với Hứa Lẫm.

Nỗi thống khổ bị kìm nén suốt 19 năm tuôn ra như nước, ngay lập tức bao vây lấy Hứa Lẫm.

Hứa Lẫm sẽ bị đẩy ngã trên mặt đất, bị ác ma chèn ép không cách nào phản kháng, đại ma đầu đắc ý đứng ở trước mặt anh, đắc ý hỏi: “Đúng là thứ người không biết sống chết là gì, cậu còn muốn yêu đương với cô ta?”

Thời Gia nhìn Hứa Lẫm vật lộn để chiến đấu với ác ma đáng ghét kia, khuôn mặt anh tràn ngập vẻ tức giận, chán nản và hối hận. Vũ trụ không thể đứng nhìn đứa con trai ưu tú bị kéo xuống địa ngục, thế là một tia sáng lóe lên, tạo ra một khe rãnh cứu vớt Hứa Lẫm.

Linh hồn đen tối một lần nữa độc chiếm thân thể Thời Gia, cô nhìn Hứa Lẫm đi về phía ánh sáng, trước mặt cô chỉ còn lại hư không vô tân.

Đại ma vương nhéo cô một cái, mỉa mai: “Ngu xuẩn, thế giới của cô không thể chứa chấp thêm ai khác nữa được đâu!”

Thời Gia thút thít một tiếng, ngất xỉu ngay tại chỗ.

...

Nghĩ đến hình ảnh này, Thời Gia cảm thấy như mình sắp ngất đi, cô cảm thấy mình như một kẻ dối trá.

“Hứa Lẫm…” Cô gọi tên anh.

Hứa Lẫm ậm ừ nói: “Thời Gia, tin tưởng tớ, có được không?”

Thời Gia nhìn anh hỏi: “Cái gì?”

Hứa Lẫm nghiêm túc trả lời: “Tin tưởng tình cảm của tớ đối với cậu sẽ không bao giờ thay đổi.”

Thời Gia vô cùng xúc động khi nghe được những lời này.

Hứa Lẫm tiếp tục: “Tớ vẫn chưa ăn gì cả, cậu đi ăn cùng tớ nhé? Ngồi đây nóng quá.”

Thời Gia lập tức đồng ý.

Đi theo Hứa Lẫm ra khỏi bãi cỏ, anh đột nhiên đứng lại, Thời Gia cũng dừng lại theo.

Hai người nhìn nhau, Thời Gia linh cảm rằng có chuyện sắp xảy ra, tâm trạng không khỏi căng thẳng.

Quả nhiên, Hứa Lẫm mở lời: “Thời Gia, tớ nắm tay cậu được không?”

Thời Gia theo bản năng đưa tay lên váy khẽ lau mồ hôi, rồi chủ động đưa tay cho anh, cảm giác vô cùng xấu hổ.

Cô gái nhỏ sải bước trốn sau lưng anh, nhẹ nhàng nắm lấy gấu áo anh.

Hứa Lẫm cười vô cùng rạng rỡ, ngón tay anh khẽ tách từng ngón tay nhỏ nhắn của tiểu bạch thỏ, nhẹ nhàng nắm lấy, kéo cô đi bên cạnh mình.

“Cậu đáng yêu quá, Thời Gia.” Anh nhỏ giọng thì thầm.

Thời Gia âm thầm liếc đối phương một cái, anh thật sự cảm thấy cô rất đáng yêu sao?

Trong lòng cô lặng lẽ nở hoa, ngây ngô cười ngốc nghếch.

Bị anh kéo đi về phía trước, Thời Gia chỉ cảm thấy hơi thở của Hứa Lẫm đang bảo phủ lấy toàn bộ không gian quanh mình.

Cô điều chỉnh bước đi, điều chỉnh nhịp thở, điều chỉnh nhịp tim, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh. Người con trai trước mặt thực sự thích cô, và cô có thể tiếp nhận đối phương.

“Đổi tay.” Anh đột nhiên nói.

Hứa Lẫm tiến đến nắm tay kia của cô, Thời Gia có chút khó hiểu, Hứa Lẫm bèn giải thích: “Tớ mang nhẫn như vậy có khiến tay cậu đau không?”

Thời Gia lắc đầu, trái tim gần như tan chảy vì sự chu đáo của anh, vì sao Hứa Lẫm lại hoàn hảo vậy chứ?

Cô vô thức siết chặt lấy tay anh.

Bọn họ cùng nhau đi bộ ra khỏi công viên, bước trên con phố nhộn nhịp.

“Thời Gia.” Anh gọi tên cô.

Thời Gia lo lắng ngẩng đầu nhìn anh, Hứa Lẫm nhẹ nhàng nói: “Cậu đang chơi đùa đấy hả? Đi đường thì phải nhìn đường chứ, không sợ sẽ té ngã ở đây à.”

“A… Không thể nào.”

“Thôi được rồi, còn có tớ ở đây mà, tớ sẽ đỡ cậu.”

Ở cổng công viên có một quán trà sữa trên con phố nhỏ, Hứa Lẫm hỏi Thời Gia có muốn uống hay không?

Thời Gia suy nghĩ một chút, sau đó hỏi anh: “Cậu biết ngày thường tớ hay đặt trà sữa như nào không?”

“Đặt như thế nào?”

Thời Gia thành thật: “Thì là đặt trà sữa trên điện thoại đó, cho dù có đi dạo phố cũng đặt trên điện thoại cho tiện.”

Hứa Lẫm: “Không thích xếp hàng sao?”

Thời Gia lắc đầu, thực ra xếp hàng cũng được.

Cô nói: “Chỉ là khi gọi trà sữa, không phải thường phải chọn rất nhiều topping theo kèm mà, rồi còn độ ngọt, nhiều đá hay không, tớ sợ nhân viên hỏi mình, ngộ nhỡ tớ nói sai, vậy thì… trà sữa sẽ không còn ngon nữa.”

Nói đến lời cuối, giọng nói của cô gần như không thể nghe thấy được nữa.

“Được, vậy về sau khi ra ngoài đi dạo, cậu muốn uống trà sữa nào, có yêu cầu gì thì cứ nói với tớ, tớ sẽ mua trà sữa cho cậu, tớ nhất định sẽ ghi nhớ.”

Thời Gia ngẩng đầu nhìn anh, bối rối: “Không, không phải tớ có ý đó, mà là…”

Hứa Lẫm ngắt lời cô: “Đừng cố gắng ngăn tớ.”

Thời Gia bị vạch trần, có chút chột dạ.

Hứa Lẫm siết chặt tay cô, khẽ nói: “Nhưng cậu cũng không thể cứ mãi như vậy được, điều đó không đúng chút nào.”

“Ừm…” Thời Gia cố gắng chuộc lỗi, cô nói: “Tớ chỉ muốn chia sẻ cuộc sống của mình cho cậu biết.”

Hứa Lẫm sờ sờ đầu cô, cười cười: “Được, muốn uống cái gì tớ đi mua.”

Anh dẫn tay Thời Gia xếp hàng, đến lượt gọi món, anh cúi đầu cẩn thận hỏi yêu cầu của cô, sau đó chuyển nó cho người phục vụ. Thời Gia đứng bên nhìn anh, trong lòng vô cùng hạnh phúc.

Chỉ cần có Hứa Lẫm ở bên, mọi thứ đáng sợ xung quanh đều trở nên nhẹ nhàng.

Bởi vì Hứa Lẫm không cảm thấy cô là người phiền toái.

Mua trà sữa xong, cả hai nắm tay nhau đi tìm gì đó để ăn.

Thời Gia hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Hứa Lẫm hỏi ngược lại: “Cậu thích ăn cái gì?”

Thời Gia cầm cốc trà sữa: “Tớ không ăn đâu, tớ vừa mới ăn cơm rồi.”

Hứa Lẫm hỏi thêm: “Ừm, vậy em có thích đồ ăn vặt gì không?”

Thời Gia: “Thích đồ ngọt.”

Hứa Lẫm cười cười: “Được, tớ đã nhớ rõ. Thời Gia, sau này tớ sẽ mua thật nhiều đồ ngọt cho cậu ăn.”

Thời Gia liếc đối phương một cái, trong lòng vui mừng như muốn nhảy cẫng lên, hóa ra đây là yêu sao? Quả thật rất hạnh phúc.

Hai người đi tới một cửa hàng tráng miệng, Hứa Lẫm vừa định đi vào, Thời Gia đã kéo anh lại, hỏi: “Cậu phải ăn cơm đi chứ, sao lại đến đây làm gì.”

Hứa Lẫm đáp: “Được, vậy tớ đi ăn chút mì, ăn xong chúng ta tới đây chơi nhé? Tớ muốn đi dạo cùng cậu thêm một lát.”

Thời Gia khẽ gật đầu đồng ý.

Khi bọn họ đến quán mì thì đã có rất nhiều người ngồi ở bên trong.

Hứa Lẫm sắp xếp cho cô ngồi bên cửa sổ, ghé vào tai cô thì thầm: “Gia Gia, giữ chỗ cho tớ nhé.”

Thời Gia ậm ừ không dám nhìn anh, anh gọi cô là Gia Gia đó! Chỉ những người thân thiết trong gia đình và bạn bè thân quen cùng lớp mới gọi cô như vậy thôi!

Thời Gia quay đầu nhìn thoáng qua, bây giờ Hứa Lẫm là bạn trai của cô, thật là hạnh phúc.

Lúc Hứa Lẫm quay mặt lại, tình cờ nhìn thấy Thời Gia đang chụp ảnh chiếc nhẫn của mình, anh sợ cô xấu hổ nên đợi cô chụp xong mới đi qua.

Sau khi ăn mì xong xuôi, có một cửa hàng nhỏ kế bên, Hứa Lẫm nhìn thấy những con búp bê trưng bày qua lớp cửa kính, anh hỏi Thời Gia: “Cậu thấy những thứ này đẹp không?”

Thời Gia nhìn thoáng qua rồi gật gù: “Ừm, cũng đẹp.”

Hứa Lẫm nắm tay cô đi vào: “Cậu chọn một con đi!”

Thời Gia ngoan ngoãn đi theo, ngắm nghía hồi lâu cũng nhìn trúng một cặp búp bê dành cho đôi tình nhân, nhưng lại ngượng ngùng không dám hỏi.

Hứa Lẫm hiểu ý cô, nhanh chóng hỏi cô: “Mua hai con búp bê này nhé?”

Thời Gia chẳng khác nào một con đà điểu giấu đầu hở đuôi.

Hứa Lẫm đang định thanh toán hóa đơn thì Thời Gia đã ngăn anh lại: “Tớ mua, tớ muốn mua chúng…”

“Để đưa cho tớ sao?”

“Ừm.”
“Được.”

Thời Gia thanh toán tiền xong, Hứa Lẫm đưa điện thoại di động của mình cho cô: “Gia Gia, cậu tự đổi cho tớ có được không?”

“Ừm.” Thời Gia cẩn thận móc con búp bê vào điện thoại cho anh: “Cậu thích cái này sao?”

“Thứ cậu thích thì tớ cũng thích.”

Thời Gia mỉm cười.

Khi họ đến cửa hàng tráng miệng, Hứa Lẫm tháo ốp điện thoại di động ra rồi ghép chúng lại với nhau để chụp ảnh, anh hỏi Thời Gia: “Tớ có thể đăng lên vòng bạn bè không?”

“Ừm.”

Nhân viên phục vụ mang đĩa bánh kem lên, Hứa Lẫm đột nhiên hướng máy ảnh đến chỗ Thời Gia chụp một tấm rồi anh đưa cho cô xem, đó chỉ là hình ảnh góc nghiêng của cô.

“Đăng hai ảnh này lên có được không?”

“Ừm.”

Hứa Lẫm đang bận rộn chỉnh sửa bài đăng, đang định đăng lên thì Thời Gia đột nhiên ngăn lại.

“Làm sao vậy?”

Gương mặt cô ngượng ngùng lại xấu hổ, hồi lâu không nói nên lời. Hứa Lẫm kiên nhẫn chờ đợi, nói cô không cần lo lắng.

Nhưng Thời Gia vẫn rất khẩn trương, nếu đăng lên thì mọi người sẽ biết, chắc chắn bọn họ sẽ hỏi chuyện.

Hai người đến với nhau như thế nào? Ai đang đuổi theo ai?

Trời ạ, cô muốn tìm chỗ chết luôn quá.

Không được, trước khi bàn chuyện yêu đương thì phải giải quyết vấn đề này trước đã.

Thời Gia kéo ghế lại gần, Hứa Lẫm hơi nhướng mày, nghe Thời Gia ấp úng: “Cái đó… ừm… nếu có người hỏi chúng ta ở bên nhau như thế nào, cậu định nói gì?”

Hứa Lẫm nhất thời không nghĩ tới lo lắng này của cô, anh bình tĩnh nói: “Đương nhiên là nói tớ theo đuổi cậu rồi.”

“Không phải cái này, mà là… ai da!” Thời Gia nóng nảy.

Hứa Lẫm hoàn hồn, ghé sát tai cô thì thầm: “Tớ không quen biết bọn họ, chuyện này sẽ không nói cho bọn họ biết.”

“Ừm…” Thời Gia xấu hổ đến nỗi cả người phải ghé vào bàn, không chịu ngẩng mặt lên.

Hứa Lẫm cảm thấy cô gái nhỏ thật dễ thương, anh khẽ xoa đầu cô, ngay sau đó đăng bài lên trang cá nhân, nhớ đến những nam sinh từng thương thầm trộm nhớ cô hồi còn ở trường trung học, khóe môi Hứa Lẫm khẽ cong lên.

Hứa Lẫm vốn định đăng một câu: Đã yêu cô ấy từ hồi trung học.

Nhưng suy nghĩ đến sự lo lắng của Thời Gia, anh sửa thành: Thương nhớ suốt hai năm, lần này tớ sẽ không buông tay nữa.

Đăng lên xong, anh để điện thoại xuống bàn, ghé xuống bên cô.

“Thực xin lỗi, chuyện này tớ sẽ không nhắc tới nữa. Gia Gia, tha lỗi cho tớ nhé, đừng tức giận mà.”

Thời Gia nghẹn ngào nói: “Tớ không tức giận với cậu.”

Hứa Lẫm nắm lấy tay cô: “Vậy cậu đứng dậy đi.”

Thời Gia: “Tớ… thực ra cậu đăng lên vòng bạn bè cũng được, dù sao cũng là không gian mạng, không ảnh hưởng gì đến tớ đâu.”

Hứa Lẫm cố nén cười: “Ừm, tớ hiểu rồi.”

Thời Gia: “Tớ…”

Hứa Lẫm siết chặt tay cô: “Tớ đăng trên trang cá nhân rồi, cậu không vào xem sao?”

Thời Gia lập tức ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại lên xem.

Tuyên bố chính thức về bạn gái của Hứa Lẫm đã làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi giữa đám bạn bè, đặc biệt là đám bạn học cấp 3, không ai nghĩ rằng hai người sẽ ở bên nhau, nhưng sau khi suy ngẫm lại, tuấn nam mỹ nữ ở bên nhau cũng không có gì bất ngờ.

Hứa Lẫm nhận được tin nhắn riêng từ đám bạn, anh kiên nhẫn trả lời từng người một.

Thời Gia cũng không được yên bình, Tạ Phỉ Phỉ nhìn bài đăng của Hứa Lẫm, lập tức nhắn tin hỏi Thời Gia.

“Vậy là cậu thật sự muốn nhìn Hứa Lẫm cởi quần áo sao?!”

Thời Gia vừa mới hoàn hồn lại, vội vàng phản bác: “Cái gì vậy chứ! Dĩ nhiên là không phải!”

Tạ Phỉ Phỉ: “Mặc kệ cậu, nhưng tớ muốn nghe chi tiết mọi việc, tớ đang đói bụng đây, cậu kêu Hứa Lẫm mời cơm đi! Tuần sau tớ trở về, đến lúc đó không mời tớ thì cậu chết chắc!”

Thời Gia: “Được rồi.”

Tạ Phỉ Phỉ lại @Chương Vân, nhưng Chương Vân không hồi đáp một lời khiến Thời Gia vô cùng khổ sở.

Thời Gia gửi tin nhắn riêng cho Chương Vân: “Cậu vẫn còn giận tớ à?”

Lần này Chương Vân trả lời rất nhanh: “Không phải. Tớ đang ở nhà bà ngoại, vùng nông thôn không có tín hiệu di động.”

Thời Gia: “Khi nào cậu trở về, ăn cơm cùng bọn tớ nhé?”

Chương Vân: “Tớ không biết nữa.”

Tâm trạng của Thời Gia ngay lập tức bị kéo xuống đáy, cô vẫn không rõ nguyên nhân vì sao Chương Vân giận mình? Thời Gia tự trách bản thân mình.

Mới là ngày đầu tiên hẹn hò, chẳng lẽ cô đã phải trả giá bằng việc mất đi một người bạn rồi sao? Quả nhiên, Thời Gia cô không xứng đáng có được mọi thứ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play