Thời điểm Thời Gia thi đại học đã
không còn chuyện đánh giá điểm số nữa, nhưng để hỗ trợ học sinh một cách tối
đa, nhân lúc kỳ thi cuối kỳ vừa mới diễn ra cách đó không lâu, thầy cô yêu cầu
học sinh kiểm tra đáp án và dự đoán điểm số của bản thân.
Đám học sinh có thành tích không mấy
khả quan sau khi kiểm tra cuối kỳ xong xuôi liền xách cặp đi chơi hết cả, ở
trường chỉ còn lại những học sinh ưu tú nhất.
Hứa Lẫm ước tính điểm số của mình
bằng cách nhìn vào những câu hỏi mà anh không chắc chắn trả lời đúng. Anh và
một số học sinh ưu tú khác được giáo viên bộ môn gọi lên văn phòng để dặn dò
riêng.
Nếu Thời Gia vẫn phát huy ổn định
như trước, dự kiến sẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra trong kỳ thi này.
Giáo viên chủ nhiệm đến chỗ cô, hỏi
cô số điểm dự kiến đạt được và chuyên ngành mong ước của Thời Gia, nhưng Thời
Gia đáp rằng mình vẫn chưa tìm ra ngành học yêu thích.
Chủ nhiệm lớp mỉm cười nói với cô:
“Vào đại học thì hãy vui vẻ hơn nhé. Em là một cô bé ngoan nhưng ít nói quá.”
Thời Gia gật đầu, chào tạm biệt cô
giáo rồi rời đi.
Cô vừa mới bước ra khỏi phòng học đã
có người ngăn cô lại, là Hứa Lẫm, anh có chuyện muốn nói với cô.
Hứa Lẫm có thể nói gì với cô đây?
Thời Gia tò mò đi theo đối phương.
Bọn họ cùng nhau đi đến cầu thang
trong góc, hai người đứng đối mặt nhau, rồi đột nhiên Hứa Lẫm mở lời: “Thời
Gia, tớ thích cậu, cậu có thể làm bạn gái tớ không?”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Thời
Gia ngây người, mà đến Hứa Lẫm cũng ngẩn ra.
Có trời mới biết Hứa Lẫm đã đợi ở
bên ngoài bao lâu chỉ để hỏi xem Thời Gia thi thế nào, định nộp hồ sơ ở đâu?
Nếu hai người bọn họ tình cờ nộp hồ sơ chung một trường học hoặc cùng một thành
phố, liệu anh có cơ hội thường xuyên rủ cô đi chơi hay không?
Làm bạn cùng lớp suốt hai năm, sao
anh không biết được Thời Gia là người hướng nội, nhưng giờ phút này đối mặt với
cô, Hứa Lẫm lại buột miệng nói ra lời tỏ tình mất rồi!
Thôi, không sao, không sao, sớm hay
muộn cũng phải thổ lộ, như vậy cũng tốt.
Hứa Lẫm tự an ủi mình như vậy, thập
phần chờ mong câu trả lời của cô.
Thời Gia hoàn toàn chết lặng, cô có
nghe nhầm hay không? Hứa Lẫm nói thích cô sao?
Hai tay cô buông thõng bất chợt nắm
chặt làn váy, đầu óc Thời Gia quay cuồng, trái tim đập nhanh một cách bất
thường.
Bình tĩnh lại, cô tự nhủ, nhất định
phải bình tĩnh.
Hứa Lẫm bất chấp mọi giá, tiếp tục
thổ lộ với cô: “Tớ thật sự thích cậu. Thời Gia, cậu nộp đơn vào trường đại học
nào? Có khi nào chúng ta cùng học trong cùng một thành phố không?”
Thời Gia ngạc nhiên đến mức suýt
ngất! Quả thật Hứa Lẫm vừa mới nhắc lại, rằng anh thích cô, đây không phải giấc
mơ của cô.
Cô thích Hứa Lẫm.
Từ nhỏ đến tận bây giờ, Thời Gia
chưa từng thật sự yêu thích ai cả, đối với cô mà nói, quan hệ giữa người với
người giống như con dao treo lơ lửng trên đầu, mỗi ngày cô đều có suy nghĩ muốn
trở thành người vô hình giữa đám người đông đúc, cũng không muốn chú ý đến ai
khác cả.
Đặc biệt là với các bạn nam trong
lớp, Thời Gia luôn chống lại sự tiếp cận và trêu chọc của bọn họ.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ
thích ai cho đến khi Hứa Lẫm ngồi cùng bàn với cô.
Trong số tất cả những người bạn khác
giới cùng bàn với cô, Hứa Lẫm là người duy nhất chưa bao giờ khiến cô phải cảm
thấy lo lắng hay xấu hổ.
Thật khó để cô không chú ý đến cậu
thanh niên tỏa ra hào quang chói lọi, vô cùng nổi tiếng ở trường này.
Hứa Lẫm nổi bật, nhưng không kiêu
ngạo.
Anh luôn nghiêm túc khi nghe người
khác nói chuyện, kiên nhẫn đợi đối phương nói xong mới chân thành trả lời.
Ai đặt câu hỏi, anh đều tính toán
trình độ học tập của đối phương mà chọn những cách khác nhau để giải quyết vấn
đề. Cho dù phải đứng trước đám đông diễn thuyết, Hứa Lẫm sẽ luôn có bộ dáng
điềm tĩnh, thong dong.
Anh không ấu trĩ như một đứa trẻ,
coi mình tài giỏi mà bắt nạt bạn bè cùng lớp, cũng chưa bao giờ làm người khác
khó xử hay xấu hổ. Thời Gia ngồi cùng bàn với Hứa Lẫm chỉ cảm thấy vô cùng vui
vẻ, thoải mái.
Hứa Lẫm sẽ không chế giễu cô, ép
buộc cô phải nói chuyện phiếm hay nói xấu cô sau lưng như những người khác.
Thỉnh thoảng Thời Gia sẽ bắt chuyện với anh, anh rất vui vẻ nói chuyện với cô,
không tỏ vẻ xa lánh lạnh nhạt một chút nào.
Hứa Lẫm rất dịu dàng và ân cần, thế
nên Thời Gia không bao giờ dám tưởng tượng rằng Hứa Lẫm sẽ thích cô. Nhưng bây
giờ anh đang thổ lộ tình cảm của mình đối với cô, có phải không?
Thời Gia vô cùng phấn khích và hạnh
phúc, câu nói “tốt nghiệp là một khởi đầu đẹp đẽ” mà giáo viên thường nói đã
hằn sâu vào trong trái tim cô. Cô đã phải chịu áp lực rất lớn trong việc học
tập, sắp tới còn có áp lực phải rời khỏi tổ ấm thân thương, và rồi bây giờ, cô
còn chịu áp lực Hứa Lẫm thích cô!
Trời ạ! Thời Gia muốn khóc thành
tiếng, cô nhìn thấy cánh cửa tương lai mở ra với mình, bản thân cô có chút chờ
không nổi muốn chạy nhanh đến.
“Thời Gia, có thể chứ?” Hứa Lẫm lại
hỏi, lần này ngữ khí của anh có chút khẩn trương.
Thời Gia lấy hết can đảm ngẩng đầu
nhìn anh, cô nuốt nước bọt, tự nhủ bản thân phải dũng cảm nói lời đồng ý, chỉ
cần nói lời đồng ý, cô có thể ở bên người con trai mình yêu thích.
Rất đơn giản mà.
“Tớ…”
Một câu đơn giản mà cô không thể nói
ra.
Không phải là cô lo lắng, mà là do
tâm lý của cô.
Cô không thể phát ra âm thanh.
Thời Gia vô cùng hoảng sợ, chuyện gì
đang xảy ra vậy?
Giống như một nhát dao cắt đứt dây
thanh quản của cô, Thời Gia sợ hãi, cô càng lo lắng hoảng sợ thì cô lại càng
không thể nói nên lời.
Lại tới nữa sao? Thời Gia tuyệt
vọng.
“Thời Gia, sao con lại giả vờ cà lăm
lừa mẹ hả? Sao con lại là đứa trẻ không nghe lời vậy chứ! Mẹ thật sự thất vọng
về con quá!”
“Thời Gia! Con nói chuyện hẳn hoi
cho mẹ! Con không học được cách nói chuyện, mẹ sẽ không cần con nữa!”
“Thời Gia! Con phải nói to lên, con
phải khắc phục nỗi sợ, đứng trên bục cao diễn thuyết trước hàng trăm nghìn
người, con phải biết cách biểu đạt cảm xúc và suy nghĩ của mình chứ!”
“Há mồm ra!”
“Nói chuyện đi!”
“Con là người câm sao!”
…
Vô số ký ức mà cô không muốn nghĩ
đến nữa lần lượt hiện ra, đầu óc của Thời Gia đau đớn như sắp nổ tung.
Ánh mắt dò xét xen lẫn hoài nghi của
Hứa Lẫm chiếu đến khiến cô càng sợ hãi. Ngay lập tức cô bỏ chạy, cô trốn vào
trong phòng vệ sinh, thảm thiết khóc lớn nhưng tiếng khóc vô cùng khó nghe.
Tại sao lại như vậy? Thời Gia cố
gắng trấn tĩnh, cố gắng tìm lại giọng nói của mình, qua một lúc lâu, cuối cùng
mọi thứ cũng trở lại bình thường, nhưng cô không còn can đảm để quay lại chỗ
Hứa Lẫm.
Chuông điện thoại vang lên, là mẹ cô
gọi đến: “Con đang ở đâu? Con đi chưa? Mẹ đang nói chuyện với giáo viên chủ
nhiệm của con, con đợi mẹ ở dưới nhà đi.”
“Vâng…”
Thời Gia rửa mặt, chậm rãi đi ra
ngoài, không có ai trong hành lang nữa. Cô đứng trước cửa lớp đợi mẹ, cô muốn
nói với mẹ rằng có thể cô cần sự trợ giúp từ bác sĩ chuyên nghiệp.
Bẩm sinh Thời Gia không hề biết nói
lắp, cô chỉ là một đứa trẻ hướng nội mà thôi.
Trước lúc ba tuổi, cô sống cùng ông
ngoại, ông cũng là người chịu trách nhiệm chăm sóc cháu gái Thời Gia. Bà ngoại
hay nói do ông cưng chiều cháu gái quá mức mới khiến Thời Gia luôn rụt rè sợ
hãi, không giao lưu với ai.
Sau đó, khi ông của cô qua đời, mẹ
cô đã đích thân chăm sóc cô. Sự cưng chiều trước đó không còn mà chỉ còn lại sự
nghiêm khắc của mẹ, Thời Gia phải thay đổi, thích ứng với môi trường mới mà
không hề vui vẻ tí nào. Mẹ luôn yêu cầu cô phải là một đứa nhỏ tươi sáng nhiệt
huyết đáng yêu, nhưng cô thật sự không làm được.
Vì vậy, mẹ luôn tỏ ra thất vọng về
cô, cũng ghét bỏ cô không biết cố gắng.
Khi cô lên bảy, mẹ thường để Thời
Gia ở nhà một mình vì công việc bận rộn.
Đây không phải là vấn đề lớn với cô,
Thời Gia thích chơi một mình, xem phim hoạt hình một mình cũng rất tốt mà.
Hơn nữa, lúc mẹ không có nhà, cô có
thể thoải mái ăn đồ ăn vặt, khoảng thời gian đó là ký ức tuổi thơ hạnh phúc
nhất đối với Thời Gia.
Khi đó bọn họ ở nhà tự xây, ngôi nhà
hai tầng ngay sát mặt đường. Tầng một mở một cửa hàng nho nhỏ, tầng hai là
phòng ngủ, xung quanh hàng xóm đều là dạng này. Thời Gia ở dưới tầng một xem
phim hoạt hình, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ngoài đường vọng lại.
Một hôm, lúc cô đang xem hoạt hình
thì có người gõ cửa.
Thời Gia biết mình không thể tùy
tiện mở cửa cho người lạ nên không gây ra tiếng động, thậm chí cô còn đứng trên
ghế cầm sẵn điện thoại, nếu là người xấu sẽ gọi điện cầu cứu chú hàng xóm bên
cạnh hoặc gọi điện cho công an kêu cứu.
“Có phải cậu… cậu đang xem… hoạt
hình… phải không?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một cậu bé.
Trẻ em không phải là người xấu, thế
nên Thời Gia đi đến chỗ cửa, khẽ trả lời: “Đúng vậy.”
“Tớ... tớ có thể... xem... với cậu
không?”
Thời Gia bối rối nói: “Tớ không có
chìa khóa, không thể mở cửa.”
“Vậy thì tớ… tớ nghe từ bên ngoài…
cậu, cậu chỉnh tiếng TV to… to hơn đi!”
Thời Gia lấy điều khiển, chỉnh tiếng
lớn nhất rồi hỏi lại: “Cậu có nghe thấy không?”
“Ừm.”
Hai đứa nhỏ cùng nhau xem phim hoạt
hình, thẳng cho đến khi mẹ cô trở về vào ban đêm, cô mới biết rằng cậu bé đó
tên là Lưu Viêm, vừa mới chuyển đến ở bên cạnh.
Mẹ của Lưu Viêm làm giúp việc, còn
bố cậu bé đi công tác xa nhà. Trong nhà cậu bé không có TV, thế nên cậu luôn
ngồi trước cửa nhà Thời Gia, chăm chú lắng nghe. Bởi vì cậu ta nói lắp nên
không có ai chơi cùng.
Chỉ có mỗi Thời Gia chịu chơi với
cậu ta, đó là bởi Thời Gia không thích nói nhiều.
Hai đứa trẻ chơi với nhau được một
khoảng thời gian, Thời Gia bị nhiễm căn bệnh nói lắp của Lưu Viêm, nhưng ảnh
hưởng không quá lớn, hơn nữa cô còn rất kiệm lời nên người lớn không thể phát
hiện ra.
Sau khi vào tiểu học, mẹ Thời Gia
đặc biệt dặn dò cô giáo quan tâm đến cô nhiều hơn, tạo nhiều cơ hội để cô trả
lời câu hỏi hơn. Mỗi lần bị cô giáo hỏi, Thời Gia luôn lo lắng không yên, và
chịu sự ảnh hưởng từ Lưu Viêm, chứng nói lắp của cô dần dần phát triển đến mức
không thể bỏ qua nổi.
Cô giáo chủ nhiệm đã nói chuyện với
mẹ Thời Gia về vấn đề này, sau đó không lâu mẹ đưa cô đi khám bác sĩ. Bác sĩ
kết luận rằng không có vấn đề gì, tật nói lắp thường xuất hiện ở trẻ em trong
độ tuổi này. Nguyên nhân có thể là do trẻ đang căng thẳng, trầm cảm, nên cho
trẻ đi khám bác sĩ tâm lý hoặc bác sĩ thần kinh để được điều trị tốt nhất.
Sau khi trở về nhà, Thời Gia bị một
trận đòn rất đau.
Mẹ Thời Gia cho rằng một đứa trẻ
trước bảy tuổi đang ăn nói lưu loát bỗng nhiên nói lắp, chỉ có thể là nó giả
vờ! Căng thẳng rồi trầm cảm sao? Một đứa trẻ bảy tuổi thì có áp lực gì chứ? Có
gì phải sợ khi giáo viên đặt câu hỏi chứ? Việc cỏn con mà còn vô dụng như vậy,
không biết sau này nó sẽ làm gì đây?
Mẹ Thời Gia cảm thấy gốc rễ của mọi
vấn đề đều do tính cách của cô mà ra, thế nên bà đã đăng ký cho Thời Gia tham
gia một tổ chức đào tạo trẻ em diễn thuyết hùng biện, mỗi tuần có hai lớp, phí
đăng ký là 2.000 tệ. Vào thời điểm đó, số tiền này cực kỳ lớn.
Nửa năm huấn luyện là cơn ác mộng mà
Thời Gia vẫn không dám nhớ lại, người thầy nghiêm khắc, những lời động viên vô
cùng sáo rỗng, bạn bè xung quanh không ngừng hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ
dàng. Mà cô lạc lõng giữa đám trẻ ưu tú đó, mỗi lần bước lên bục lại không thể
nói thành lời, nỗi sợ hãi cứ lớn dần lên trong lòng.
Cho đến khi mẹ Thời Gia phát hiện ra
cô đang chơi với đứa trẻ nói lắp nhà hàng xóm...
Thời Gia không biết người lớn hiểu
được hai từ "áy náy và xin lỗi" là bao giờ, nhưng cô đã hiểu rõ được
điều này ngay từ khi lên bảy.
Lưu Viêm, người bạn duy nhất của cô
khi đó, đã bị mẹ cô chỉ tay vào mặt mắng chửi. Lúc đó Thời Gia không thể hiểu
được những lời cay nghiệt của mẹ, nhưng cô không thể quên biểu cảm của Lưu Viêm
khi đó.
Cậu ta vừa sợ hãi vừa buồn bã, trốn
sau lưng mẹ mình, che giấu bản thân trong sự hoảng loạn và vụng về như muốn
hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Lưu Viêm cảm thấy xấu hổ về sự tồn
tại của mình.
Cô bé Thời Gia bảy tuổi không hiểu
tại sao bạn mình lại bị mắng như vậy, bởi vì mẹ thương cô, muốn bảo vệ cô
sao?
Tiền đề của tình yêu là làm tổn
thương người khác sao? Lần đầu tiên Thời Gia hy vọng rằng mẹ sẽ không yêu
thương cô nhiều đến thế.
So với Lưu Viêm khốn khổ, cô cảm
thấy mình mới là người nên biến mất hơn.
Từ đó trở đi, cô và Lưu Viêm không
bao giờ chơi với nhau nữa, cha mẹ hai bên đều không cho phép mối quan hệ bạn bè
này được tiếp tục.
Thời Gia chỉ cảm thấy rằng cô đã làm
hại Lưu Viêm, và cô đã trở thành một cô bé nói lắp vô dụng và khiến mẹ thất
vọng, để rồi mẹ phải đổ lỗi cho Lưu Viêm vì mẹ không muốn trách móc cô, điều
này càng khiến Thời Gia không dám kết bạn vì cô không biết hành động nào của
mình sẽ làm tổn thương bạn bè.
Thời Gia chỉ biết cố gắng hết sức,
ép buộc bản thân nghe theo lời chỉ dạy của giáo viên chủ nhiệm. Cuối cùng, Thời
Gia cũng đủ tự tin đứng trước mặt mẹ, biểu cảm kiên định, nói năng lưu loát.
Cô có một nguyện vọng muốn nói với
mẹ: “Mẹ, là lỗi của con, con có thể nói lời xin lỗi dì hàng xóm và Lưu Viêm, có
được không?”
Mẹ Thời Gia đang vô cùng cao hứng vì
2.000 tệ bỏ ra không hề uổng phí, chỉ dặn dò cô: “Con ấy, về sau đừng chơi với
mấy đứa như vậy làm gì, kết bạn với những đứa trẻ ưu tú khác để học tập bọn
chúng, biết không.”
Suốt quãng thời gian học tiểu học và
trung học, cô luôn cố gắng học hành chăm chỉ đáp ứng nguyện vọng của mẹ mình,
mục đích chỉ là cô không muốn mẹ trách mắng người khác vì bản thân mình không
học điều tốt mà còn đi học điều xấu từ bạn bè.
Thời Gia chưa bao giờ nói lắp kể từ
lúc cô bảy tuổi, nhưng hôm nay lại đột nhiên xảy ra tình trạng này, mà còn ngay
trước mặt Hứa Lẫm.
Ai mà ngờ lần đầu động tâm rồi nhận
được lời tỏ tình lại thành như thế này?
Thời Gia ngoan ngoãn đợi mẹ đi ra
sau khi gặp giáo viên, cô muốn nói với mẹ rằng cô có thể cần giúp đỡ.
Cô không muốn đến trung tâm hùng
biện sáo rỗng gì nữa, cô có thể làm theo lời khuyên của bác sĩ đến khoa điều
trị tâm lý không?
Đúng lúc này mẹ cô bước ra.
Thời Gia đi tới trước mặt cô: “Mẹ...
Con muốn…”
Mẹ không nghe cô nói gì, thản nhiên
đi xuống, dặn dò cô: “Cô giáo nói con nhất định có thể vào được trường tốt,
nhưng cũng còn xem vận may của con, cứ giữ thành tích này là ổn đó, không phải
sao? Thôi bỏ đi, dù sao cũng thi xong rồi, nói gì cũng vô dụng. À, mẹ nghe nói
Ngô Hà lớp con hôm nay không đến hả? Chậc chậc, con nhìn đi, yêu sớm là như thế
đấy, không chịu nghe lời người lớn nữa. Thế nhưng đại học khác với cấp ba, con
cần phải kết bạn nhiều hơn, cô Triệu vừa phản ánh với mẹ rằng ở lớp con quá hướng
nội và ít nói, chờ có điểm xong để mẹ đăng ký cho con đi trại hè, ra ngoài rèn
luyện một chút.”
Đột nhiên, Thời Gia không muốn nhờ
mẹ giúp đỡ nữa.
Hai mẹ con thong thả đi xuống lầu,
giáo viên các lớp đang nói chuyện với một số học sinh mới tốt nghiệp, giọng nói
khích lệ cổ vũ: “Mấy đứa à, hiện tại mới là điểm khởi đầu mà thôi, tương lai
tươi sáng đang chờ ở phía trước, các em cố lên nhé!”
Thời Gia nhìn lên bầu trời, trong
đầu cô vang lên một thứ âm thanh kỳ lạ.
Rầm!
Thời Gia đang cố gắng chạy trốn chợt
va vào cánh cửa đóng kín, vết máu chảy dài trên đầu. Cô biết, tương lai của
mình đã bị đóng lại từ đây.