Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Thời Gia nói với cha mẹ rằng có bạn cùng lớp đến đây chơi, cô muốn dẫn bạn ấy đi dạo một vòng.

Mẹ Thời Gia vô cùng ngạc nhiên, xen lẫn với niềm hạnh phúc, bà quay sang nói với chồng: “Sống trong ký túc xá ở trường đại học có khác, cuối cùng cũng biết cách đối nhân xử thế, sẽ không buồn chán nằm ở nhà cả ngày rồi.”

Thời Gia tự biện bạch: “Người thành công luôn có lối đi riêng.”

Mẹ hỏi vặn lại cô: “Con có thấy người thành công nào không thích giao du như con không?”

Thời Gia bĩu môi không đáp nữa, cô thật sự không hiểu sự tự tin của mẹ mình từ đâu mà nghĩ như vậy cơ chứ.

Haizz!

Trước khi đi ra ngoài Thời Gia còn được mẹ đưa thêm 500 tệ, ý muốn để cô đãi bạn đến chơi, Thời Gia ngoan ngoãn nhận lấy, cảm thấy thống khổ hôm nay nhẹ đi một chút.

Vừa mới ra khỏi cửa, ngồi lên xe, Chương Vân đã gọi đến hỏi cô có thời gian rảnh cùng mình đi uốn tóc không.

Thời Gia nói hôm nay cô có hẹn với Lý Huyện, mà Lý Huyện là ai thì từ từ cô sẽ nói.

Chương Vân sau khi nghe xong đã đoán ra: “Chắc Lý Huyện muốn theo đuổi cậu à!”

Cho dù Thời Gia có chậm chạp như thế nào, cô cũng có thể mơ hồ cảm nhận được ý tứ đằng sau câu nói của cô bạn thân, điều này càng khiến cô cảm thấy khó chịu, vội vàng cầu xin Chương Vân hôm nay tới đây giải cứu cô.

Chương Vân vui vẻ đồng ý: “Không thành vấn đề, tớ cũng muốn đi gặp cậu bạn này thử xem, nhưng mà bây giờ tớ đang nhuộm tóc, ít nhất hai giờ sau mới xong, hẹn gặp cậu sau nhé!”

“Được rồi.”

Thời Gia bắt taxi đến khách sạn nơi Lý Huyện đang ở để gặp anh ta. Lý Huyện trông thấy cô đến, anh ta khẽ mỉm cười nói lời khen ngợi: “Hiếm khi thấy em mặc váy, trông cũng hợp với em đấy.”

Thời Gia cảm thấy vô cùng oan ức, nghe lời của Lý Huyện giống như mình cố ý ăn diện đẹp đẽ để đi chơi cùng anh ta vậy, rõ ràng đây là chiếc váy mà mẹ bắt cô thay trước khi ra cửa mà.

Cô sẽ không vì những buổi xã giao mà giả vờ ăn diện đâu.

Nhưng Lý Huyện không thể rời mắt khỏi người cô.

Ngày thường Thời Gia hay mặc áo phông rộng và quần đùi, dáng người vốn đã nhỏ gầy. Hôm nay cô thay một chiếc váy ôm sát tôn lên những đường cong tuyệt mỹ, cùng với khí chất dịu dàng ngọt ngào, trong lòng Lý Huyện chợt cảm thấy vô cùng vui sướng, chỉ cảm thấy thời tiết nóng bức đã bị cuốn đi nơi nào mất rồi.

“Cậu muốn ăn cái gì?” Thời Gia hỏi.

Lý Huyện: “Nếu có món nào ngon thì cậu cứ nói đi, cậu dẫn đường, tôi mời khách.”

Thời Gia gãi gãi đầu, nghĩ đến một tiệm ăn khá nổi tiếng, có lẽ sẽ hợp khẩu vị với anh ta.

Hai người bắt taxi, dọc đường tùy ý nói mấy câu. Lý Huyện là người hoạt ngôn, không cần Thời Gia phải suy nghĩ đề tài bắt chuyện.

“Sao tình cảnh bây giờ giống như thầy giáo và học sinh trả bài vậy, tôi hỏi một câu, cậu đáp một câu.” Lý Huyện trêu chọc.

Thời Gia cười cứng nhắc: “Anh thắc mắc gì thì tôi trả lời đấy thôi mà.”

Lý Huyện mỉm cười nhìn cô.

Lúc xuống xe, Lý Huyện là người xuống trước, váy của Thời Gia ngắn nên cô không dám cử động nhiều. Lý Huyện muốn đưa tay ra đỡ cô nhưng Thời Gia đã khéo léo tránh được.

Lý Huyện rút tay lại và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bầu không khí giữa hai người có phần khó xử.

Bọn họ trầm mặc đi tới trước cửa tiệm, Thời Gia chủ động nói: “À, anh chờ bạn tôi đến có được không, ba chúng ta đi chơi sẽ vui hơn.”

Lý Huyện quay sang hỏi: “Thời Gia, ở riêng với tôi như này khiến cậu thấy áp lực lắm sao?”

Thời Gia điên cuồng gật đầu trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không phải, là tôi đã lỡ hẹn với cậu ấy từ trước, hơn nữa càng nhiều người càng vui vẻ mà.”

Lý Huyện gật gù, như nhớ ra điều gì chợt hỏi: “Nhưng trông cậu không giống tuýp người thích sự ồn ào mà?”

Sắc mặt Thời Gia cứng đờ, nhất định phải ép cô đến như vậy sao?

Lý Huyện lại nói: “Hôm nay anh cố ý đến đây để tìm em, là có chuyện riêng muốn nói với em.”

Trái tim Thời Gia bất giác đập mạnh hơn.

Xong rồi! Chuyện gì tới cũng phải tới rồi! Phải làm sao để cự tuyệt Lý Huyện bây giờ?

Ý tưởng này vừa nảy ra, ác ma trong đầu cô liền nhảy ra ngoài, như thường lệ vô cùng trào phúng cười đùa: “Cự tuyệt? Kỹ năng giao tiếp còn không có còn đòi cự tuyệt ai? Ngoan ngoãn chịu chết đi, đồ ngốc!”

Thời Gia nhu nhược bất lực bị ác ma giẫm dưới chân khóc rống: “Chúng ta ở chung lâu như vậy, đều là người quen cả mà, cứu mình lần này đi, làm ơn đó!”

Đại ma vương tà mị điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha, tưởng bở!”

Thời Gia ngây ngốc đứng yên tại chỗ, cô thường xuyên tưởng tượng ra cảnh đại chiến với ác ma độc ác trong lòng.

Bởi vì thế giới nội tâm đã đủ sống động nên Thời Gia không bao giờ cảm thấy cô đơn.

Đang trong lúc thỏa mãn mơ tưởng, đột nhiên có người gọi tên cô: “Thời Gia?”

Thời Gia quay sang tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, là Hứa Lẫm sao?

Bây giờ thì cô chính thức biến thành kẻ ngốc rồi.

Hứa Lẫm bước từng bước đi về phía cô.

Đại ma vương lại nhảy ra tấn công Thời Gia: “Người cậu để ý đang thấy cậu hẹn hò với học trưởng, Thời Gia nhỏ bé của chúng ta phải giải quyết như thế nào đây, hô hô! Cậu chết chắc rồi!”

Thời Gia có chút tức giận muốn thổi bay ác ma trong đầu mình đi.

Hứa Lẫm đi đến trước mặt cô, nhìn Lý Huyện rồi lại nhìn cô, vẻ mặt anh không vui, thậm chí còn có chút... tức giận?

Ngay tại lúc Thời Gia muốn giới thiệu Lý Huyện cho anh biết, Hứa Lẫm đột nhiên hỏi chuyện: “Đang định đến Diêu Ký ăn cơm à?”

“Ừm, đúng vậy!” Thời Gia mãnh liệt gật đầu, cô vội vàng giới thiệu: “Đây là học trưởng cùng một khoa với tớ, hôm nay anh ấy đến đây du lịch.”

Hai chữ “học trưởng” nhắc nhở Hứa Lẫm rằng đây chính là tên khốn mạt dám sờ tay Thời Gia hôm trước phải không ?

Hứa Lẫm liếc nhìn anh ta một cái, khó trách, đúng là bộ dáng lấm la lấm lét.

Còn dám vác mặt đến tận đây? Hứa Lẫm vô cùng khó chịu, nhưng không tiện thể hiện ra ngoài.

Anh hỏi Thời Gia: “Có phiền không? Tớ cũng định ăn cơm ở đó.”

Thời Gia cười đáp: “Được, không thành vấn đề.”

Hứa Lẫm cũng mỉm cười theo cô.

Ba người bọn họ cùng nhau đi dạo, Thời Gia đi chính giữa, Hứa Lẫm bận rộn nhắn tin qua WeChat.

Vừa đi, cô vừa mơ tưởng đến việc giữa đường đột nhiên xuất hiện một cái hố để cô chui thẳng vào, ngay lập tức rời khỏi nơi này!

Sau đó, Hứa Lẫm bất ngờ nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo cô sang phía bên cạnh mình.

Anh nhắc nhở cô: “Vào trong đi, phía ngoài nhiều xe.”

Thời Gia quay đầu thở ra một hơi, bên tai nóng lên.

Lúc Hứa Lẫm cất điện thoại đã liếc nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của cô, trong lòng có chút đắc ý, lòng chiếm hữu bất chợt bùng nổ mạnh mẽ, anh khẽ liếc mắt nhìn Lý Huyện bên kia.

Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có thể đọc được suy nghĩ thầm kín của đối phương.

Đúng giờ cao điểm nên có rất nhiều người xếp hàng trong cửa tiệm. Hứa Lẫm tìm một chỗ để Thời Gia ngồi đợi, để anh và Lý Huyện đứng canh hai bên như vệ sĩ chỉ dành riêng cho cô vậy.

Không ai nói chuyện với ai, ba người bọn họ có vẻ lạc lõng giữa những thực khách đang xếp hàng trước cửa tiệm, trông không có vẻ gì là muốn đến ăn cơm mà trông giống như muốn gây sự hơn.

Thời Gia có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của Lý Huyện không tốt, bầu không khí tràn ngập sự lạnh nhạt, không mấy vui vẻ. Mặc dù Thời Gia không muốn ăn riêng với Lý Huyện, nhưng dù sao anh ta cũng là khách từ xa đến, cô không tiếp đãi đàng hoàng quả thật cũng có điểm áy náy.

Khó chịu quá, phải làm sao bây giờ? Thời Gia hỏi chuyện ông trời.

Ông trời đáp, nhân sinh chẳng phải là phải trải qua gian nan thử thách sao?

Trong lòng Thời Gia càng cảm thấy buồn bực, hóa ra cuộc sống của cô phải chịu sự kiểm soát của số mệnh, khó trách cuộc sống này lại tồi tệ như vậy, cho dù có cái danh giáo viên đầy đủ EQ cũng vĩnh viễn không đạt tiêu chuẩn.

Lúc này, Hứa Lẫm đột nhiên ngồi xổm trước mặt cô, đưa thực đơn đến cho Thời Gia. cô đang mải suy nghĩ không né tránh, trong tầm mắt đều là hình dáng đối phương.

“Cậu muốn ăn gì?” Anh hỏi.

Thời Gia nhìn về phía Lý Huyện, cô quay sang nói với Hứa Lẫm: “Hôm nay tớ mời bạn bè đến chơi, vậy để khách chọn món trước đi.”

Vì thường ngày cô có thói quen hạ thấp giọng khi nói chuyện, nên lúc nói chuyện với Hứa Lẫm càng khiến Lý Huyện như một vị khách không mời mà đến.

Hứa Lẫm mỉm cười nói: “Cậu cứ gọi món trước đi.”

Mỗi khi Thời Gia đến nhà hàng này, cô thường gọi một món duy nhất, hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Cô chọn món xong, Hứa Lẫm lại đưa thực đơn đến trước mặt Lý Huyện.

“Nhìn thử xem muốn ăn cái gì? Đồ ăn ở đây cũng không tệ lắm.”

Sau khi Lý Huyện chọn món xong, Hứa Lẫm lại cúi đầu hỏi Thời Gia: “Có muốn uống gì không?”

Thời Gia khẽ gật đầu nói: “Ừm.”

Cô đứng dậy, ba người định thay phiên nhau ngồi một lát cho đỡ mệt, nhưng khi nhìn thấy một cô gái đứng xếp hàng bên cạnh, bọn họ lại chủ động nhường chỗ cho đối phương.

“Tôi với cô ấy đi mua chút đồ uống, một lát sẽ quay lại.”

Lý Huyện không thể phản bác, mà Thời Gia cũng ngoan ngoãn đi theo Hứa Lẫm.

Cô là người không giỏi từ chối tâm ý của người khác. Lý Huyện ngỏ ý muốn đi nơi nào, chẳng sợ cô có đồng ý hay không, chỉ cần anh ta khuyên nhủ một câu, Thời Gia chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng nó khác hoàn toàn so với bộ dáng ngoan ngoãn như giờ phút này của cô, là Thời Gia chủ động đi theo Hứa Lẫm.

Sự tình đã rõ mười mươi, Hứa Lẫm thích Thời Gia là chuyện không phải bàn, nhưng Thời Gia cũng thích Hứa Lẫm sao?

Người thông minh chắc hẳn nên buông bỏ, nhưng khi Lý Huyện nghĩ đến Thời Gia, tâm lý cạnh tranh lại dâng lên, anh ta thật sự rất thích bộ dáng yếu ớt bất lực đáng yêu của Thời Gia, anh ta thực sự chờ mong một ngày nào đó Thời Gia sẽ chạy đến bên anh ta, nhào vào vòng tay của anh ta.

Hai người đến một quán trà sữa gọi đồ uống, Hứa Lẫm cũng rất tự nhiên thanh toán luôn phần của cô.

Sau khi chỉ còn lại một mình, Thời Gia không biết phải nói gì cho phải.

Hứa Lẫm hỏi: “Người đó là học trưởng đã chạm vào tay cậu ở bữa tiệc tối đó sao?”

Thời Gia gật đầu rồi lại lắc đầu, cô giơ tay trái lên giải thích: “Là nắm cổ tay, không phải chạm tay.”

Hứa Lẫm rất bất bình trước cách giải thích sứt sẹo này của cô, anh thấp giọng hỏi: “Vậy nếu chỉ nắm cổ tay thì không có vấn đề gì sao?”

Thời Gia có chút xấu hổ, nói: “Không, không phải ý đó.”

Hứa Lẫm không đành lòng khiến cô khó xử, đành hỏi: “Tớ có nên đi cùng cậu về nhà không?”

Thời Gia thành thật gật đầu đồng ý.

Hứa Lẫm đột nhiên cười thành tiếng, anh khẽ hắng giọng, nghiêm túc nói với Thời Gia: “Tạm thời đừng hỏi chuyện thường ngày của tớ nữa.”

Thời Gia ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, cô cũng không nghĩ đến việc hỏi chuyện này.

Nghe lời như vậy sao?

Hứa Lẫm hỏi ngược lại: “Cậu không hỏi tớ lý do sao?”

“Vì sao?”

Hứa Lẫm trả lời: “Chúng ta giả vờ xa lạ một chút, để học trưởng kia không nghĩ rằng cậu đang ngại ngùng lôi kéo bạn bè đến cho đủ quân số, tránh tình trạng xấu hổ.”

Thời Gia cảm thấy cũng có lý, bèn nói: “Vậy để tớ nói cậu là bạn học trường cấp 3 đi.”

Hứa Lẫm mở miệng, do dự không nói.

Chỉ là bạn học cấp ba thôi sao? Thời trung học, cô rất ít khi để ý đến anh, hai người cũng không có quan hệ thân thiết với nhau.

Lúc trở lại cửa tiệm, sau khi uống hết nửa cốc trà sữa mới đến lượt bọn họ vào bàn ăn.

Trong phòng có một bàn ăn hình chữ nhật, Hứa Lẫm và Thời Gia ngồi ở một bên, một mình Lý Huyện ngồi ở bên kia.

Lần đầu gặp mặt cùng Lý Huyện cũng là lần đầu hội ngộ bạn học cấp 3, Thời Gia không biết xử lý tình cảnh này như thế nào, mà hai nhân vật trong câu chuyện của cô, Hứa Lẫm và Lý Huyện đang vô cùng thân thiết hàn huyên rất nhiệt tình.

Thời Gia vừa cảm thấy kỳ lạ, vừa cảm thấy may mắn khi mình đã trở thành một người vô hình.

Hai người bọn họ nói chuyện đủ thứ trên đời, từ trường học đến NBA, cuối cùng lại quay trở về đời sống ở địa phương. Lý Huyện hỏi Thời Gia: “Cậu có đề cử địa điểm nào thú vị ở đây không?”

Thời Gia suy nghĩ một lát, khả năng là có, nhưng có nhiều chỗ không đáng đến chút nào.

Hứa Lẫm vội vàng trả lời: “Chỗ này không có nơi nào đặc biệt cả, cũng không có danh lam thắng cảnh nào để du ngoạn đâu.”

Thời Gia ngây người nhìn Hứa Lẫm, bây giờ anh thành người phát ngôn thay cô rồi đấy à!

Để ý tới ánh mắt của Thời Gia, Hứa Lẫm rót cho cô thêm chén trà, rồi lại rót chén trà vào cốc của Lý Huyện, anh hỏi: “Cậu  sang đây để đi du lịch thôi sao?”

Lý Huyện thành thật trả lời: “Thực ra là có chuyện muốn nói với Thời Gia.”

Hứa Lẫm bình tĩnh hỏi: “Nói chuyện xong rồi à?”

Lý Huyện mất kiên nhẫn đáp lại: “Vẫn chưa.”

Dây thần kinh của Thời Gia căng lên, như này cũng quá xấu hổ rồi, Hứa Lẫm dũng cảm thật đấy.

Vì đồ ăn đã được đặt từ trước nên được dọn lên rất nhanh, Hứa Lẫm và Thời Gia nhiệt tình tiếp đón Lý Huyện như gia chủ trong nhà.

Anh tự nhiên đặt một bát canh tới trước mặt Thời Gia, dặn dò: “Đợi nguội rồi uống.”

Thời Gia lí nhí cảm ơn anh một tiếng.

Hứa Lẫm gọi một phần tôm luộc, anh đeo bao tay vào rồi thong thả lột vỏ tôm giúp cô, được con nào liền bỏ vào trong bát Thời Gia con đấy, cho đến khi gương mặt Thời Gia còn đỏ hơn tôm luộc, lúc này cô đành ngăn anh lại: “Đủ rồi, cậu cũng ăn đi.”

“Ừm.”

Hứa Lẫm bỏ bao tay xuống, cầm điện thoại lên xem xét tin tức, thỉnh thoảng lại ghé sát người Thời Gia hỏi chuyện: “Cậu xem tin nhắn chưa? Cô giáo Triệu Tiểu Quân phải nhập viện, lớp trưởng vừa thông báo với mọi người buổi chiều cùng đi thăm cô.”

Thời Gia bối rối, Triệu Tiểu Quân? Cô có giáo viên nào tên là Triệu Tiểu Quần à?

À! Thời Gia cuối cùng cũng hiểu ra.

Cô phối hợp với Hứa Lẫm: “Tớ quên chưa xem tin nhắn.”

Hứa Lẫm nói: “Tớ vừa mới nhìn thấy tin nhắn, ăn cơm xong chúng ta đi.”

Thời Gia cúi đầu ăn cơm, không đáp lại lời anh nữa, cô không giỏi nói dối chút nào.

Hứa Lẫm tiếp tục phát huy khả năng diễn xuất thần sầu của mình, anh cười cười với Lý Huyện: “Nếu cậu không ngại, tôi có thể sắp xếp thời gian đưa cậu đi dạo một vòng, còn Thời Gia… cô ấy không thích ra ngoài đi chơi lắm đâu.”

Sắc mặt Lý Huyên đã tái nhợt tự lúc nào: “Nếu như cậu không ngại, ăn cơm xong xuôi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy một mình.”

Hứa Lẫm cười nói: “Tôi đương nhiên không ngại.”

Thời Gia lặng lẽ kéo góc áo dưới gầm bàn, Hứa Lẫm cảm nhận được, quay người gắp cho cô một ít đồ ăn: “Ừm, ăn đi.”

Lúc cô sắp ăn xong, Chương Vân gọi điện nói rằng cô ấy đã uốn tóc xong, Thời Gia đành báo địa chỉ quán ăn cho đối phương biết.

Chương Vân đến rất nhanh, lúc nhìn thấy Hứa Lẫm cũng ở đây, Chương Vân cực kỳ hoảng hốt, nhưng rất nhanh cô ấy đã nở nụ cười chuẩn mực, nhanh chóng chào hỏi Hứa Lẫm: “Cậu cũng ở đây à.”

Hứa Lẫm nhàn nhạt đáp lại: “Đã lâu không gặp.”

Chương Vân lôi kéo Thời Gia sang một bên, nhỏ to mấy câu: “Sao Hứa Lẫm lại ở đây?”

Thời Gia đơn giản giải thích: “Tình cờ gặp trước cửa tiệm.”

Chương Vân ồ lên một tiếng, hai người tiến lại bàn ăn, đột nhiên Chương Vân lên tiếng: “Mọi người cứ tiếp tục ăn cơm, tôi đi ăn mỳ đây, lát gặp lại.”

Nói xong, cô ấy nhanh chóng bước đi, thậm chí Thời Gia còn không kịp ngăn cô bạn của mình lại.

Thời Gia muốn thanh toán hóa đơn, nhưng Hứa Lẫm đã trả tiền từ lúc nãy.

Ba người rời khỏi cửa tiệm, Lý Huyện quay sang Thời Gia nói: “Đi, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện.”

Thời Gia ừm một tiếng, Hứa Lẫm nói: “Tầng một có quán cà phê và bánh ngọt, xuống đó cũng được.”

Anh lại quay sang Thời Gia: “Tớ đi mua chút đồ, nói xong rồi thì gọi điện cho tớ, chúng ta cùng đi thăm cô giáo.”

Thời Gia gật đầu đáp ứng.

Thời Gia và Lý Huyện xuống tầng một vào một tiệm bánh ngọt, hai người vừa mới ăn no xong nên lúc này mỗi người chỉ gọi một phần đồ uống đơn thuần.

Thời Gia liên tục thở dài một cách lo lắng, suốt quãng thời gian đi học, cô chỉ nhận được duy nhất một lời tỏ tình, mà thời điểm đó, cô không biết cách giải quyết thế nào cho đúng.

Nội tâm Lý Huyện cũng vô cùng rối rắm, lúc này mà còn không có dũng khí thổ lộ, nhất định sẽ thua ván cờ này.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không cam lòng.

Anh ta hỏi: “Thời Gia, cậu nghĩ gì về tôi?”

Thời Gia thật lòng đáp lại: “Rất tốt, rất ưu tú.”

Lý Huyện cười cười, tại sao anh ta không ngạc nhiên chút nào nhỉ?

“Cái tên Hứa Lẫm đó, cậu thích cậu ta sao?”

Thời Gia không ngờ anh ta sẽ trực tiếp hỏi thẳng mình như vậy, cô trầm mặc không nói nên lời, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Nhưng thái độ của cô trong mắt Lý Huyện như một lời khẳng định, Thời Gia là một người phân định trắng đen rõ ràng, sẽ không ngầm đồng ý lời đồn đại giả dối, đây là điều mà anh ta hiểu rõ nhất về cô.

Chính tai mình nghe được chắc hẳn sẽ chịu đả kích rất lớn, Lý Huyện giả vờ như không hiểu điều gì, muốn trút bỏ hết những tâm sự trong lòng.

Anh ta nói: "Thời Gia, cậu biết không? Hẳn là cậu có thể cảm giác được nhỉ? Tôi…”

Thời Gia ngắt lời anh ta: “Cậu nhìn ra rồi sao, đúng vậy…..tôi thích Hứa Lẫm.”

Thời Gia phải thích Hứa Lẫm nhiều đến thế nào mới khiến người luôn ngại ngùng như cô chịu mở miệng nói ra với người ta đây?

Nhiệt huyết của Lý Huyện ngay lập tức bị chặn lại, anh ta thức thời ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa, anh ta khẽ lấy từ trong túi áo ra một hộp trang sức bằng nhung, đưa nó đến trước mặt Thời Gia.

Thời Gia nghi ngờ nhìn đối phương.

Anh ta nhàn nhạt trả lời: “Là quà cảm ơn vì bữa ăn. Tôi về khách sạn đây, ăn no quá có hơi buồn ngủ rồi.”

Hóa ra anh ta chỉ muốn tặng quà thay cho lời cảm ơn.

Thậm chí Thời Gia còn không nhìn món quà bên trong là gì, cô đẩy chiếc hộp trở lại tay anh ta, nói rằng mình không thể nhận.

Lý Huyện nhất quyết nhét vào tay cô rồi vội vàng rời đi.

Thời Gia không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận món quà, lúc mở hộp ra, cô thấy đó là một chiếc vòng tay.

Nên làm thế nào bây giờ? Đây là lần đầu tiên Thời Gia nhận quà từ một người bạn khác giới, việc này khiến cô cảm thấy vô cùng lo lắng.

Hay là đi tìm Chương Vân vậy.

Lúc này Chương Vân đang ăn ở quán mì bên kia đường, Thời Gia nhanh chóng tìm được cô ấy, vội vàng hỏi xin ý kiến: “Lý Huyện tặng tớ món quà này, nhưng tớ đang định từ chối thì anh ta đã đi rồi.”

Chương Vân lấy chiếc vòng tay ra ngoài, ngắm nghía một lát rồi đưa ra đề xuất: “Nếu không thì bán vòng lấy tiền rồi chuyển lại cho anh ta đi?”

Thời Gia nghĩ rằng phương pháp này khá ổn, nhưng chỉ sợ lúc chuyển tiền lại giằng co với nhau nửa ngày chưa dứt.

“Thật phiền phức…” Cô thở dài.

Chương Vân mỉm cười, nhìn hộp trang sức một lần nữa rồi nói: "Thật ra cũng không có gì, cũng không phải hàng hiệu đắt tiền lắm đâu, tụi học sinh bây giờ thường xuyên tặng quà cho nhau mà.”

Thời Gia: “Nhưng bạn bè tặng quà cho nhau đều có lý do, ví như sinh nhật hoặc chúc mừng điều gì đó, đâu có chuyện tự nhiên tặng quà thế này.”

Chương Vân: “Thế thì bán đi, cho đỡ phiền lòng.”

Thời Gia ậm ừ không nói nữa, trong cửa hàng nhiều người như vậy, cô muốn đợi Chương Vân ăn xong rồi ra ngoài tìm chỗ nói chuyện.

Hứa Lẫm gửi một tin nhắn WeChat tới hỏi Thời Gia: “Cậu nói chuyện xong chưa?”

Thời Gia trả lời: “Cậu ấy đi rồi, tớ đang ở với Chương Vân.”

Hứa Lẫm hỏi: “Hai người có kế hoạch gì à?”

Thời Gia: “Ừm.”

Hứa Lẫm đáp lại: “Được rồi. Vậy hôm nào chúng ta đi chơi sau nhé.”

Thời Gia: “Được.”

Chương Vân với lấy tờ khăn giấy, ánh mắt rơi vào giao diện màn hình điện thoại của Thời Gia.

Cô ấy hỏi chuyện: “Cậu và Hứa Lẫm có quan hệ tốt như thế cơ à?”

Thời Gia không thể khống chế nổi cảm giác xấu hỏi, nên nói như thế nào đây?

Chương Vân hỏi: “Cậu ta đang theo đuổi cậu à?”

Thời Gia lấm lét nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Không biết nữa.”

Chương Vân: “Đi thôi, ra ngoài rồi nói chuyện.”

Hai người họ đến trung tâm thương mại, ngoài trời quá nóng bức nên họ quyết định đi dạo quanh đây cho mát mẻ.

Đi đến một nơi không có ai xung quanh, Thời Gia mới nói chuyện: “Vân Vân, hình như Hứa Lẫm thích tớ hay sao ấy…”

Chương Vân hơi sửng sốt: “Chính miệng cậu ta nói vậy à?”

Thời Gia lắc đầu đầu: “Không, nhưng tớ thấy cậu ấy đối xử rất tốt với tớ, còn rủ tớ đi chơi, đi ăn xiên nướng, rồi còn đưa tớ về tận nhà… Ừm, đúng rồi, cậu ấy còn hỏi tớ có bạn trai chưa… Liệu có phải do tớ suy nghĩ quá nhiều không?”

Chương Vân im lặng một lúc lâu mới nói: “Ai mà biết được, sao cậu không tự hỏi đi.”

“A… tớ không dám.”

“Vậy cậu từ từ xem xét đi, cậu ta mới chỉ rủ cậu đi ăn xiên nướng mà đã động lòng như vậy, thế thì không ổn đâu.”

“Ừm…” Thời Gia có chút mất mát, hỏi lại: “Vân Vân, cậu có nhớ Hứa Lẫm đã thổ lộ gì với tớ vào ngày tốt nghiệp không? Giờ nghĩ lại, hình như Hứa Lẫm không có ý chơi đùa như tớ vẫn nghĩ.”

Chương Vân đột nhiên nổi giận, côấy  cao giọng, chất vấn lại cô: “Ý cậu là gì? Ý cậu là tớ gián tiếp hại đôi uyên ương hai người xa cách mấy năm nay hả?”

Thời Gia nhất thời choáng váng, cuống quýt giải thích: “Không phải, tớ không có ý này…”

Chương Vân cười lạnh một tiếng: “Tùy cậu, đừng hỏi tớ chuyện này nữa. Tớ có việc, đi trước đây.”

Nhìn cô bạn tốt mau chóng rời đi, rất lâu sau Thời Gia vẫn chưa thể hồi phục tinh thần.

Tại sao mọi chuyện lại thành như này nhỉ? Cô không có ý chỉ trích Vân Vân mà, là cô lỡ lời rồi sao?

Thời Gia vừa tự trách vừa cảm thấy sốt ruột lo lắng, cô vội gửi tin nhắn WeChat đến cho Chương Vân: “Vân Vân, thật sự xin lỗi, tớ thật sự không có ý trách cứ cậu. Tớ chỉ nhớ lại đoạn thời gian trước Hứa Lẫm thổ lộ tình cảm khiến tớ không tin được mà thôi.”

Nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy Chương Vân nhắn lại.

Thời Gia mang theo tâm trạng mất mát rời đi, trong lòng ngập tràn chờ mong cô ấy sẽ hồi đáp lại.

Cho đến lúc ra khỏi trung tâm thương mại, tình cờ gặp phải Hứa Lẫm đang đi cạnh mấy người lớn tuổi, nhìn qua có vẻ rất thân thiết.

Thấy cô xuất hiện trước mặt, Hứa Lẫm lập tức chạy tới, anh vội hỏi: “Sao cậu lại đi một mình thế này? Chương Vân đâu?”

Nhắc tới Chương Vân, Thời Gia thật sự muốn khóc một trận, nghĩ đến đây vành mắt cô liền đỏ ửng.

Hứa Lẫm vội nói: “Cậu chờ tớ một lát.”

Anh chạy về chỗ mấy vị trưởng bối, chào hỏi mấy câu rồi quay lại chỗ Thời Gia.

Hóa ra vừa rồi Hứa Lẫm đi tìm người lớn trong nhà, bọn họ ăn cơm trên tầng bốn.

Sau khi biết chuyện này, Thời Gia mới hiểu rằng Hứa Lẫm đã bỏ lỡ buổi tụ họp với gia đình để đi cùng cô, điều này khiến Thời Gia vô cùng cảm động, càng có cơ sở khiến cô tin rằng Hứa Lẫm đối xử đặc biệt với mình.

Nhưng khi nghĩ đến sự tức giận của Chương Vân, trong lòng cô không thể vui nổi nữa.

Hứa Lẫm hỏi: “Thời Gia, có chuyện gì vậy? Cậu cãi nhau với Chương Vân sao?”

Nhưng làm sao Thời Gia có thể nói những chuyện đó với anh đây.

Cô đáp: “Tớ về nhà đây.”

Hứa Lẫm giữ cô lại: “Phía trước có một công viên, chúng ta đi dạo một chút được không? Thời Gia, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Nói cái gì?” Cô hỏi lại.

Hứa Lẫm: “Tìm nơi an tĩnh nói chuyện đi.”

Thời Gia gật đầu đáp ứng.

Hai người đi bộ đến công viên, trên đường đi anh mua một cốc ô long cho Thời Gia. Bọn họ đến vọng lâu bên hồ trong công viên, Thời Gia thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đẩu quay mặt ra hồ, Hứa Lẫm yên lặng ngồi xuống cạnh cô.

Nhìn mặt hồ tĩnh lặng, Thời Gia đã có chút bình tĩnh lại.

Cô hỏi Hứa Lẫm: “Cậu có gì muốn nói vậy?”

Hứa Lẫm: “Cậu nói chuyện với cậu ta thế nào?”

Thời Gia liếc anh một cái, ấp úng mở miệng: “Còn chưa nói gì, nhưng cậu ấy, cậu ấy đột nhiên tặng tớ món quà này.”

“Quà ư?”

Thời Gia lấy chiếc hộp ra, Hứa Lẫm mở nó ra, liếc nhìn đồ vật bên trong.

Anh hỏi: “Thời Gia, cậu có thích món quà này không?”

Thời Gia lắc đầu: “Không muốn.”

Hứa Lẫm cười hỏi: “Bởi vì cậu không thích cậu ấy, có đúng không?”

Thời Gia ậm ừ trong cổ họng.

Hứa Lẫm lắc lắc cái hộp trong tay, nói: “Để tớ vứt đi hộ cậu nhé?”

“Hả, như vậy có tốt không? Cũng là tâm ý của người ta, vứt đi thì có vẻ không hay cho lắm.”

Hứa Lẫm giảng giải: “Không phải cái gì là tâm ý của người ta thì cậu đều nhận cả, Thời Gia, người duy nhất có tư cách tặng quà cho cậu là bạn trai của cậu, là người mà cậu thích.”

Thời Gia không dám nhìn anh nữa, cô lặng lẽ nhích người một chút về phía bên kia.

Hứa Lẫm đứng dậy đi đến thùng rác cách đó không xa, quả thật đã ném chiếc vòng vào trong đó, lúc quay lại vẫn ngồi sát bên cạnh cô.

“Thời Gia.” Anh gọi tên cô.

“Hả?”

“Tớ muốn tặng quà cho cậu, như vậy có được không?”

Lòng bàn tay Thời Gia đổ đầy mồ hôi, cô cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Sao cậu lại tặng quà cho tớ?”

Hứa Lẫm cố chấp: “Thế cậu có nhận không?”

Thời Gia lấy hết can đảm: “Không phải lúc nãy cậu nói… không thể tùy tiện nhận quà của người khác hay sao.”

Hứa Lẫm cười cười: “Đúng thế, tớ có tùy tiện tặng cho cậu đâu.”

“Hả?” Thời Gia nhìn anh.

Hứa Lẫm nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt ấm áp và kiên định: “Bởi vì tớ muốn trở thành bạn trai của cậu.”

Thời Gia có chút choáng váng, chẳng lẽ cô lại nhận được lời tỏ tình sao? Trời ạ, hơi thở có hơi dồn dập, thời tiết nóng quá, không khí ngột ngạt quá.

Hứa Lẫm nhìn cô, cảm thấy vô cùng lo lắng.

Có thể chứ, Thời Gia? Liệu anh có thể tranh thủ cơ hội làm bạn trai em không? Hứa Lẫm rất muốn hỏi cô câu này.

Thế nhưng Thời Gia đột ngột đứng dậy, không nói một câu liền bỏ chạy mất dạng.

Hứa Lẫm thậm chí còn không kịp phản ứng, anh mơ hồ nghĩ rằng mình vừa trở lại ngày tốt nghiệp trung học, ngày hôm đó cũng giống như vậy, anh mạnh dạn thổ lộ tình cảm của mình, còn cô cứ luôn mãi chạy trốn khỏi anh.

Là anh tự mình đa tình sao?

Hứa Lẫm chán nản ngồi tại chỗ, buồn bã không thôi.

Ding ~ tin nhắn đến.

Hứa Lẫm mở ra xem, là Thời Gia!

Cô hỏi: “Cậu thích tớ thật sao?”

Hứa Lẫm vô cùng kích động, khẩn trương nhắn lại: “Đúng vậy.”

Thời Gia nhắn lại: “Tớ nói chuyện với cậu sau được không? Bây giờ tớ phải về nhà.”

Hứa Lẫm vui mừng quá đỗi: “Được, đi đường cẩn thận, về đến nhà nhớ nhắn tin cho tớ biết. Tớ sẽ chờ cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng quá áp lực, nghe không?”

Thời Gia: “Ừm, cảm ơn cậu.”

Thời Gia bắt taxi về nhà, lúc về đến nhà thì cha mẹ không còn ở đây. Cô chạy đến chỗ tủ sách trong phòng ngủ, tìm thấy một tập hồ sơ dày cộm từ trong ngăn tủ chật hẹp.

Bên trong có đủ loại giải thưởng cùng phiếu điểm, Thời Gia lật tìm ở giữa lấy ra hai mảnh giấy đã ngả màu vàng.

Một là giấy chứng nhận y tế hồi cô lên bảy khi đi khám ở bệnh viện nhi, trong đó chẩn đoán dây thanh quản và các cơ quan âm thanh khác của bệnh nhân không có gì bất thường, nên đi khám bác sĩ tâm lý.

Cái còn lại là bằng tốt nghiệp của trung tâm huấn luyện diễn thuyết.

Đây là nguyên nhân vì sao.

Đó là nguyên nhân vì sao cô lại bỏ chạy khi Hứa Lẫm tỏ tình với cô vào ngày tốt nghiệp trung học, cũng là lý do hôm nay cô đột ngột bỏ trốn như vậy.

Thời Gia cô có bệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play