Cũng may, Lý Huyện và Thời Gia ở
cùng tỉnh nhưng khác thành phố, cuối cùng Thời Gia cũng có thể tận hưởng chuyến
đi một mình sau khi lên xe.
Điện thoại di động của cô sắp hết
pin, Thời Gia vội vàng tìm một cục sạc dự phòng để sạc pin, sau đó cô tiếp tục
nghe nhạc và chơi điện thoại.
Cô chụp ảnh đường ray gửi cho bạn
bè, cũng chụp ảnh hiện đang có rất nhiều người trong toa, Thời Gia soạn một
đoạn tin nhắn: “Hệ thống giao thông công cộng đông đúc quá đi mất, kiến nghị
nên lập một toa dành cho những người hướng nội như mình.”
Sau khi đăng ảnh lên, cô mới nhớ ra
mình còn chưa bỏ chặn Hứa Lẫm!
Cô nhanh chóng xóa anh ra khỏi nhóm
đã chặn.
Hứa Lẫm nhanh chóng bình luận trong
bài viết cô vừa mới đăng, nói rằng: “Từ giờ trở đi, tớ sẽ cố gắng học cách lái
xe.”
Thời Gia mỉm cười nhìn câu trả lời
của anh, nhanh chóng đáp lại: “Chúc cậu thi tốt!”
Hứa Lẫm trả lời: “Tớ sẽ ghi nhớ lời
chúc của cậu. Nếu thi tốt, tớ sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn.”
Thời Gia không trả lời tiếp nữa, Hứa
Lẫm chỉ là thuận miệng nói ra hay đó thực sự là một buổi hẹn hò vậy? Cô nên trả
lời như thế nào đây?
Thật bối rối mà... Cô vội vàng mở
xem một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, tạm thời học hỏi kinh nghiệm từ sách vở.
Tàu bắt đầu di chuyển.
Khung trò chuyện với hội chị em tốt
hiện lên, Chương Vân chụp ảnh màn hình bài đăng của Thời Gia, tò mò hỏi: “Cậu
và Hứa Lẫm?”
Thời Gia lần lượt giải thích rõ
ràng.
Phỉ Phỉ chỉ đáp lại mấy tiếng “ha”
trêu chọc: “Cười chết mất, thế cậu đã lột quần áo Hứa Lẫm ra chưa?”
Thời Gia khóc không ra nước mắt:
“Lột cái đầu cậu ấy!”
Sau khi tàu đến nhà ga, ba của Thời
Gia đã đứng đó đón cô.
Nhìn thấy con gái, ông nói: “Ba thấy
bạn bè suốt ngày rủ con ăn uống vui chơi, vậy mà sao vẫn gầy thế này?”
Thời Gia nghĩ thầm đó là bởi cuộc
sống quá đỗi khắc nghiệt, mỗi ngày đều lao tâm khổ tứ tiếp chuyện với hội chị
em trời đánh đó, quá tiêu hao năng lượng mà.
Cô hỏi chuyện: “Tối nay ăn gì vậy
ạ?”
“Sáng sớm mẹ con đã đi mua những món
con thích rồi.”
Sau khi vui vẻ trở về nhà, quả thật
mẹ cô đã chuẩn bị một bàn đồ ăn thật lớn, toàn những món mà Thời Gia yêu thích.
Ăn uống no nê, Thời Gia thu dọn hành
lý, tắm rửa rồi thay bộ đồ ngủ, nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Ở nhà vẫn là thoải mái nhất! Cô rất
muốn tốt nghiệp thật sớm để có không gian sống riêng tư của mình.
Một lúc sau, Hứa Lẫm gửi một tin
nhắn WeChat đến, nói rằng: “Kỳ thi đã kết thúc.”
Lúc này Thời Gia mới nhớ ra cô còn
chưa trả lời tin nhắn của anh, tất cả đều do cuốn tiểu thuyết kia quá cuốn hút,
khiến cô mê mẩn đọc nó mãi.
Cô vội vàng trả lời: “Làm bài thi
tốt chứ?”
Hứa Lẫm: “Không tệ.”
Đột nhiên Thời Gia lại trở nên vô
cùng nghiêm túc.
Hứa Lẫm hỏi chuyện phiếm: “Cậu định
làm gì trong mấy ngày nghỉ?”
Thời Gia: “Còn chưa nghĩ ra sẽ làm
gì, tớ chỉ định nằm lì ở nhà chờ ăn cơm mẹ nấu.”
Hứa Lẫm: “Đồ ăn ở trường chắc không
hợp khẩu vị của cậu hả?”
Thời Gia: “Cũng không tệ. Nhà ăn ở
trường cũng được, quán ăn bên ngoài trường thì có nhiều món ngon hơn. Nhưng tớ
vẫn nhớ hương vị bữa cơm gia đình, mẹ tớ nấu ăn ngon lắm đấy.”
Câu trả lời nghiêm túc của cô khiến
Hứa Lẫm bật cười thành tiếng, thật đáng yêu. Rõ ràng ý của anh chỉ là đồ ăn
trong trường không ngon, muốn mời cô đi ăn ngoài một bữa thôi mà.
Hứa Lẫm trả lời: “Đồ ăn nhà tớ cũng
không ngon cho lắm, tớ hơi nhớ hương vị món xiên nướng ở cửa sau trường trung
học số 1 rồi đó.”
Thời Gia kích động: “Cậu nhắc mới
nhớ! Tớ cũng rất thích món xiên nướng đấy! Chỉ là hôm nay đã ăn quá no rồi,
ngày mai ăn sau vậy!”
Hứa Lẫm dở khóc dở cười, liệu cô có
muốn anh đi cùng không? Đột nhiên anh nói muốn đi cùng cô có đường đột quá hay
không?
Nhưng gần đây cô hay nói chuyện
phiếm với anh, có vẻ như cô không có ác cảm với anh chút nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Lẫm quyết định
không nên nóng vội, chậm rãi tiến công cũng không muộn.
Anh nói: “Ngày mai tớ không thể đi
ăn được rồi. Nếu cậu có đi ăn thì nhớ chụp một bức ảnh cho tớ xem nhé!”
Thời Gia: “Được!”
Ngày hôm sau, Thời Gia được mẹ dẫn
ra ngoài mua sắm quần áo, thăm người thân họ hàng, còn không có thời gian đi ăn
xiên nướng.
Buổi tối hôm đó, cô gửi cho Hứa Lẫm
một tin nhắn WeChat: “Hôm nay tớ không đến được, chắc ngày mai tớ mới đi ăn.”
Hứa Lẫm trả lời: “Ngày mai tớ sẽ trở
về.”
Trái tim Thời Gia bất giác đập loạn
nhịp. Hứa Lẫm muốn ăn thịt xiên nướng với cô? Anh có ý này đúng chứ?
Nếu đúng là như vậy, cô có chút chờ
mong điều đó thành sự thật. Nhưng nếu nó thành sự thật rồi, cô lại có chút e
dè, ngại ngùng không dám đối mặt.
Đúng là đứa không có tiền đồ mà!
Trong khi cô còn đang chỉ trích bản
thân hèn nhát, Hứa Lẫm đã gửi một tin nhắn WeChat qua: “Cậu muốn đi cùng tớ
không?”
Trái tim Thời Gia gần như ngừng đập
vì câu hỏi đó.
Cô có chút xấu hổ trước câu hỏi của
anh, nhưng đồng thời, cô vẫn không thể quên lời tỏ tình của Hứa Lẫm vào ngày
tốt nghiệp, liệu cô còn cơ hội không?
Bỏ đi, dù có suy nghĩ như thế nào
thì cũng không suy đoán ra được điều gì. Thời Gia quyết định dũng cảm một lần
thử xem.
Sau khi trả lời tin nhắn của anh, cô
ném điện thoại ra xa, không dám chạm vào nó thêm lần nào nữa.
Cô không chạm đến điện thoại cho đến
nửa tiếng sau, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Ba Thời Gia gọi cô xuống lầu lấy đồ,
vì ông đang bận đánh bài không muốn bỏ dở.
Sau khi Thời Gia thay giày đi ra
ngoài, vào đến thang máy cô mới mở WeChat ra xem, Hứa Lẫm trả lời tin nhắn từ
nửa giờ trước: “Hẹn cậu tối mai nhé.”
Hẹn gặp cô tối mai.
Đêm nay Thời Gia sẽ không ngủ được
rồi.
Cô có hối hận không? Đã hai năm qua
cô không gặp mặt Hứa Lẫm vì cô không thường xuyên tham gia các buổi họp lớp.
Cô rất muốn tâm sự chuyện này với
hội chị em tốt nhưng lại sợ họ chê cười, vả lại cô cũng chẳng biết tâm sự điều
gì. Nhỡ chẳng may chỉ có cô tự mình đa tình thì sao? Thế thì quá mất mặt rồi.
Vất vả như vậy đến hơn mười giờ,
Thời Gia tắm rửa rất lâu, cô còn sử dụng thêm một miếng mặt nạ cao cấp từ chỗ
của mẹ.
Sau khi ra ngoài, Hứa Lẫm đã gửi đến
cho cô một tin nhắn: “Thời Gia, cậu phải trả lời tớ chứ.”
Thời Gia ngoan ngoãn đáp lời:
“Được.”
Hứa Lẫm: “Chúc ngủ ngon.”
Thời Gia: “Ngủ ngon.”
Đêm hôm đó, Thời Gia bận rộn chuẩn
bị quần áo, vắt óc suy nghĩ từng món đồ có trong tủ.
Chiếc váy kẻ caro có vẻ hơi ngắn,
váy liền thân có chút không phù hợp nhỉ? Quần… thì không có áo nào để mặc cùng.
Cuối cùng cô lựa chọn một bộ váy yếm
liền thân trông rất dễ thương. Sau khi chọn đồ xong, Thời Gia lại băn khoăn đến
chuyện đầu tóc, liệu có nên tạo kiểu tóc gì không nhỉ?
Thật là lo lắng.
Sáng sớm hôm sau, Thời Gia đã dậy từ
sớm, lật lại đống quần áo xem xét cẩn thận từ đầu đến cuối.
Thời gian đến giờ hẹn càng đến gần,
Thời Gia càng có chút hối hận.
Ba giờ chiều ngày hôm đó, mẹ Thời
Gia gọi con gái đi mua sắm cùng bà, Thời Gia đồng ý đi theo, tránh tình trạng
thấp thỏm ngồi nhà hồi hộp lo lắng không yên.
Mẹ của Thời Gia rất sẵn lòng cho con
gái một cuộc sống đầy đủ vật chất, mỗi lần đi mua sắm, bà luôn để ý mua quần áo
đẹp cho cô.
Đúng lúc hôm nay Thời Gia có nhu cầu
mua đồ, thuận lợi mua được một chiếc váy cổ vuông màu trắng, đường cắt may rất
khéo léo, tươm tất, thậm chí mẹ cô còn khen Thời Gia có mắt nhìn tốt.
Buổi tối ba cô đi chơi cùng bạn bè,
mẹ cô cũng ra ngoài ăn cơm chiều.
Thời Gia nói: “Buổi tối con có hẹn
với một người bạn đi ăn thịt xiên nướng.”
Mẹ của Thời Gia luôn lo lắng về tính
cách trầm lặng và khó gần của con gái mình, ngày thường đẩy cô ra cửa cũng
không chịu đi, hôm nay có thể chủ động cùng bạn bè đi chơi, đương nhiên mẹ Thời
Gia sẽ không phản đối. Bà chỉ dặn cô ăn ít đồ ăn vặt lề đường không tốt cho sức
khỏe.
Đúng 7 giờ 40 tối, Hứa Lẫm có mặt ở
trạm xe, anh hẹn cô đi ăn lúc 8 giờ rưỡi.
Thời Gia không muốn trở về nhà quá
sớm, sau khi ăn cơm trưa với mẹ xong xuôi, Thời Gia nói dối rằng mình sẽ đến
gặp bạn cùng lớp chứ không về nhà.
Một mình ngồi trong tiệm bánh ngọt
đợi Hứa Lẫm, cô yên lặng nhìn thời gian đếm ngược.
Cả hai hẹn gặp nhau ở cổng trường
cấp 3 lúc 8 rưỡi. Cô đi tàu điện ngầm từ trung tâm thành phố mất 40 phút rồi
lại đi bộ thêm một đoạn ngắn, bây giờ mới có bảy giờ, cô liền ghé qua tiệm bánh
ngọt ăn thêm một chiếc bánh.
A… Cô vẫn rất muốn chạy trốn khỏi
buổi gặp mặt này.
Thời Gia đăng dòng trạng thái trên
Weibo, chia sẻ sự lo lắng của mình, cô viết: Có vẻ như mình đang đi hẹn hò,
càng lúc càng lo lắng hơn. Mình nên làm gì đây!
Ngay lập tức, một người bạn đã bình
luận động viên cô: Đừng chạy trốn! Cắn răng tiến lên chào hỏi đối phương cho
mình!
Thời Gia không biết người bình luận
này là ai, họ theo dõi nhau vì đều có trở ngại chung là “chứng sợ hãi xã hội”,
còn có rất nhiều người khác cũng có tình trạng y hệt như cô, thỉnh thoảng còn
có những bài đăng yêu cầu hỗ trợ, mọi người tương tác với nhau rất nhiệt tình.
Mọi người lần lượt vào xem Weibo của
Thời Gia để động viên. Cô không biết liệu lời động viên của mọi người có hiệu
quả hay không, nhưng vì đã dành thời gian trò chuyện với họ nên cô không còn
chú ý đến việc gì khác nữa.
Thế là, cô đến muộn…
Cô vội vàng đến tàu điện ngầm, tăng
tốc chạy hết cỡ sau khi ra khỏi nhà ga.
Khi đến gần cổng trường, cô nhìn
thấy Hứa Lẫm đang đứng trước mặt mình từ phía xa xa. Hai năm không gặp, nhưng
cô vẫn có thể nhận ra anh trong đám đông.
Thân hình Hứa Lẫm cao lớn, thẳng
tắp, giống như cây bạch dương vững chãi đứng ở ven đường, anh đứng đối diện
đường chính, chỉ nhìn thấy sườn mặt không rõ biểu tình của đối phương. Thời Gia
thầm nghĩ rằng anh đang tươi cười, bộ dáng dịu dàng như nắng xuân ấm áp chiếu
trên ngọn cây bạch dương.
Đến gần hơn một chút, Thời Gia mới
chú ý hôm nay anh mặc áo ngắn tay màu trắng và quần bò màu xanh, chân đi một
đôi giày thể thao màu trắng, trông rất sạch sẽ gọn gàng.
Thời Gia dừng lại một chút, hai tay
nắm chặt làn váy, cô cũng đang mặc đồ màu trắng... thoạt nhìn giống như hai
người đang mặc đồ đôi.
Cô chậm rãi đi tới, khoảng cách còn
chưa tới ba mét, Hứa Lẫm đã nhìn thấy cô, rảo bước đi qua.
Cơ thể Thời Gia ngay lập tức bị đóng
băng, không thể di chuyển.
Hứa Lẫm bước nhẹ về phía cô, bản
thân anh cũng rất căng thẳng.
Thời Gia trông thật xinh đẹp, cô
giống như một vầng trăng sáng từ từ nhô lên trong bóng tối, toàn thân tỏa ra
ánh sáng yếu ớt nhưng vô cùng ấm áp.
Hứa Lẫm thực sự rất lo lắng. Hai tay
anh đút vào túi quần, bộ dáng thả lỏng hết mức có thể, giống như đang đợi một
người bạn học bình thường.
Họ đến gần hơn, cuối cùng cũng gặp
mặt trực tiếp.
Anh khẽ gọi tên cô: “Thời Gia.”
Một tiếng Thời Gia này đã dồn nén
bao nhiêu cảm xúc trong lòng anh.
Lông mi Thời Gia khẽ rung lên, cô ậm
ừ coi như chào hỏi rồi lại im bặt không nói tiếng nào nữa.
Hứa Lẫm nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng
chưa? Cậu có ăn cơm chiều không?”
Thời Gia lắc đầu, nghiêm túc trả
lời: “Không, không phải cậu rất muốn ăn thịt xiên nướng sao? Tớ không muốn ăn
cơm, sợ sẽ nhanh đầy bụng.”
Hứa Lẫm mỉm cười dịu dàng: “Ừm, vậy
chắc bây giờ cậu rất đói rồi nhỉ.”
Anh đứng bên cạnh, cách cô một
khoảng không xa không gần, Thời Gia có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương của anh,
giống như cỏ xanh được tưới mát vào buổi chiều, mùi hương thanh khiết dễ chịu.
Mất năm phút để đi bộ từ cổng chính
của trường đến cổng sau, trong suốt khoảng thời gian đó không một ai nói
chuyện.
Cho đến tận giờ phút này, Thời Gia
vẫn có xúc động muốn chạy trốn, sợ rằng mình sẽ nói chuyện một cách ngớ ngẩn.
Hai người trầm mặc đến quán xiên
nướng ở cửa sau, trong ngoài quán nườm nượp khách ra vào.
Thời Gia thấy bà chủ có chút lạ mặt,
cô quan sát kỹ thì phát hiện ông chủ cửa hàng cũng rất xa lạ.
“Làm sao vậy?” Hứa Lẫm hỏi cô.
“Đổi chủ rồi.” Cô đáp.
Căn bản Hứa Lẫm cũng không để ý bộ
dáng ông bà chủ như thế nào, quả thật cũng không nhớ rõ nữa.
Anh quay sang hỏi Thời Gia: “Vậy cậu
có muốn ăn gì khác không?”
Thời Gia nói: “Khách ra vào tấp nập
như vậy, có thể vẫn rất ngon.”
Hứa Lẫm: “Ừm, vậy cứ thử đi.”
Cả hai bước vào cửa hàng chọn món.
Thời Gia cầm một chiếc đĩa sắt, Hứa
Lẫm cũng cầm lấy một chiếc, anh đưa cho cô một cái kẹp, Thời Gia quay mặt về
phía anh, Hứa Lẫm mỉm cười đáp lại.
Cô lựa chọn đồ ăn, anh cầm cái đĩa
đứng bên cạnh, cô gắp một cái, anh sẽ đưa đĩa tới trước mặt để đựng đồ ăn.
Phối hợp ăn ý như vậy, có vẻ như hai
người đã thân thiết từ rất lâu rồi.
Thời Gia cảm thấy má mình nóng lên,
thẹn thùng không thôi.
“Cậu có muốn cái này không?” Anh nhẹ
nhàng hỏi.
Thời Gia gật đầu, Hứa Lẫm gắp thêm
một ít đồ mà cô chọn, rồi quay quay hỏi cô: “Muốn ăn cay thêm một chút chứ?”
Thời Gia lắc đầu: “Tớ chỉ muốn nó
hơi cay một chút thôi.”
“Được, cậu ngồi xuống đi.”
Sau khi thanh toán hóa đơn, Hứa Lẫm
quay lại cùng với số thứ tự, nhìn quanh một vòng mới thấy được Thời Gia.
Cô ngồi ở bàn xa nhất sát tường, bàn
ghế trong quán ăn đều rất thấp, Thời Gia ngoan ngoãn ngồi đó, hai tay chống lên
đầu gối, giống như một chú vụng về nhưng nghiêm túc, không muốn để người ta
phát hiện ra cô.
Thực sự rất dễ thương. Giống hệt như
lúc trước.