Cũng may, Lý Huyện và Thời Gia ở cùng tỉnh nhưng khác thành phố, cuối cùng Thời Gia cũng có thể tận hưởng chuyến đi một mình sau khi lên xe.

Điện thoại di động của cô sắp hết pin, Thời Gia vội vàng tìm một cục sạc dự phòng để sạc pin, sau đó cô tiếp tục nghe nhạc và chơi điện thoại.

Cô chụp ảnh đường ray gửi cho bạn bè, cũng chụp ảnh hiện đang có rất nhiều người trong toa, Thời Gia soạn một đoạn tin nhắn: “Hệ thống giao thông công cộng đông đúc quá đi mất, kiến nghị nên lập một toa dành cho những người hướng nội như mình.”

Sau khi đăng ảnh lên, cô mới nhớ ra mình còn chưa bỏ chặn Hứa Lẫm!

Cô nhanh chóng xóa anh ra khỏi nhóm đã chặn.

Hứa Lẫm nhanh chóng bình luận trong bài viết cô vừa mới đăng, nói rằng: “Từ giờ trở đi, tớ sẽ cố gắng học cách lái xe.”

Thời Gia mỉm cười nhìn câu trả lời của anh, nhanh chóng đáp lại: “Chúc cậu thi tốt!”

Hứa Lẫm trả lời: “Tớ sẽ ghi nhớ lời chúc của cậu. Nếu thi tốt, tớ sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn.”

Thời Gia không trả lời tiếp nữa, Hứa Lẫm chỉ là thuận miệng nói ra hay đó thực sự là một buổi hẹn hò vậy? Cô nên trả lời như thế nào đây?

Thật bối rối mà... Cô vội vàng mở xem một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, tạm thời học hỏi kinh nghiệm từ sách vở.

Tàu bắt đầu di chuyển.

Khung trò chuyện với hội chị em tốt hiện lên, Chương Vân chụp ảnh màn hình bài đăng của Thời Gia, tò mò hỏi: “Cậu và Hứa Lẫm?”

Thời Gia lần lượt giải thích rõ ràng.

Phỉ Phỉ chỉ đáp lại mấy tiếng “ha” trêu chọc: “Cười chết mất, thế cậu đã lột quần áo Hứa Lẫm ra chưa?”

Thời Gia khóc không ra nước mắt: “Lột cái đầu cậu ấy!”

Sau khi tàu đến nhà ga, ba của Thời Gia đã đứng đó đón cô.

Nhìn thấy con gái, ông nói: “Ba thấy bạn bè suốt ngày rủ con ăn uống vui chơi, vậy mà sao vẫn gầy thế này?”

Thời Gia nghĩ thầm đó là bởi cuộc sống quá đỗi khắc nghiệt, mỗi ngày đều lao tâm khổ tứ tiếp chuyện với hội chị em trời đánh đó, quá tiêu hao năng lượng mà.

Cô hỏi chuyện: “Tối nay ăn gì vậy ạ?”

“Sáng sớm mẹ con đã đi mua những món con thích rồi.”

Sau khi vui vẻ trở về nhà, quả thật mẹ cô đã chuẩn bị một bàn đồ ăn thật lớn, toàn những món mà Thời Gia yêu thích.

Ăn uống no nê, Thời Gia thu dọn hành lý, tắm rửa rồi thay bộ đồ ngủ, nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Ở nhà vẫn là thoải mái nhất! Cô rất muốn tốt nghiệp thật sớm để có không gian sống riêng tư của mình.

Một lúc sau, Hứa Lẫm gửi một tin nhắn WeChat đến, nói rằng: “Kỳ thi đã kết thúc.”

Lúc này Thời Gia mới nhớ ra cô còn chưa trả lời tin nhắn của anh, tất cả đều do cuốn tiểu thuyết kia quá cuốn hút, khiến cô mê mẩn đọc nó mãi.

Cô vội vàng trả lời: “Làm bài thi tốt chứ?”

Hứa Lẫm: “Không tệ.”

Đột nhiên Thời Gia lại trở nên vô cùng nghiêm túc.

Hứa Lẫm hỏi chuyện phiếm: “Cậu định làm gì trong mấy ngày nghỉ?”

Thời Gia: “Còn chưa nghĩ ra sẽ làm gì, tớ chỉ định nằm lì ở nhà chờ ăn cơm mẹ nấu.”

Hứa Lẫm: “Đồ ăn ở trường chắc không hợp khẩu vị của cậu hả?”

Thời Gia: “Cũng không tệ. Nhà ăn ở trường cũng được, quán ăn bên ngoài trường thì có nhiều món ngon hơn. Nhưng tớ vẫn nhớ hương vị bữa cơm gia đình, mẹ tớ nấu ăn ngon lắm đấy.”

Câu trả lời nghiêm túc của cô khiến Hứa Lẫm bật cười thành tiếng, thật đáng yêu. Rõ ràng ý của anh chỉ là đồ ăn trong trường không ngon, muốn mời cô đi ăn ngoài một bữa thôi mà.

Hứa Lẫm trả lời: “Đồ ăn nhà tớ cũng không ngon cho lắm, tớ hơi nhớ hương vị món xiên nướng ở cửa sau trường trung học số 1 rồi đó.”

Thời Gia kích động: “Cậu nhắc mới nhớ! Tớ cũng rất thích món xiên nướng đấy! Chỉ là hôm nay đã ăn quá no rồi, ngày mai ăn sau vậy!”

Hứa Lẫm dở khóc dở cười, liệu cô có muốn anh đi cùng không? Đột nhiên anh nói muốn đi cùng cô có đường đột quá hay không?

Nhưng gần đây cô hay nói chuyện phiếm với anh, có vẻ như cô không có ác cảm với anh chút nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Lẫm quyết định không nên nóng vội, chậm rãi tiến công cũng không muộn.

Anh nói: “Ngày mai tớ không thể đi ăn được rồi. Nếu cậu có đi ăn thì nhớ chụp một bức ảnh cho tớ xem nhé!”

Thời Gia: “Được!”

Ngày hôm sau, Thời Gia được mẹ dẫn ra ngoài mua sắm quần áo, thăm người thân họ hàng, còn không có thời gian đi ăn xiên nướng.

Buổi tối hôm đó, cô gửi cho Hứa Lẫm một tin nhắn WeChat: “Hôm nay tớ không đến được, chắc ngày mai tớ mới đi ăn.”

Hứa Lẫm trả lời: “Ngày mai tớ sẽ trở về.”

Trái tim Thời Gia bất giác đập loạn nhịp. Hứa Lẫm muốn ăn thịt xiên nướng với cô? Anh có ý này đúng chứ?

Nếu đúng là như vậy, cô có chút chờ mong điều đó thành sự thật. Nhưng nếu nó thành sự thật rồi, cô lại có chút e dè, ngại ngùng không dám đối mặt.

Đúng là đứa không có tiền đồ mà!

Trong khi cô còn đang chỉ trích bản thân hèn nhát, Hứa Lẫm đã gửi một tin nhắn WeChat qua: “Cậu muốn đi cùng tớ không?”

Trái tim Thời Gia gần như ngừng đập vì câu hỏi đó.

Cô có chút xấu hổ trước câu hỏi của anh, nhưng đồng thời, cô vẫn không thể quên lời tỏ tình của Hứa Lẫm vào ngày tốt nghiệp, liệu cô còn cơ hội không?

Bỏ đi, dù có suy nghĩ như thế nào thì cũng không suy đoán ra được điều gì. Thời Gia quyết định dũng cảm một lần thử xem.

Sau khi trả lời tin nhắn của anh, cô ném điện thoại ra xa, không dám chạm vào nó thêm lần nào nữa.

Cô không chạm đến điện thoại cho đến nửa tiếng sau, chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Ba Thời Gia gọi cô xuống lầu lấy đồ, vì ông đang bận đánh bài không muốn bỏ dở.

Sau khi Thời Gia thay giày đi ra ngoài, vào đến thang máy cô mới mở WeChat ra xem, Hứa Lẫm trả lời tin nhắn từ nửa giờ trước: “Hẹn cậu tối mai nhé.”

Hẹn gặp cô tối mai.

Đêm nay Thời Gia sẽ không ngủ được rồi.

Cô có hối hận không? Đã hai năm qua cô không gặp mặt Hứa Lẫm vì cô không thường xuyên tham gia các buổi họp lớp.

Cô rất muốn tâm sự chuyện này với hội chị em tốt nhưng lại sợ họ chê cười, vả lại cô cũng chẳng biết tâm sự điều gì. Nhỡ chẳng may chỉ có cô tự mình đa tình thì sao? Thế thì quá mất mặt rồi.

Vất vả như vậy đến hơn mười giờ, Thời Gia tắm rửa rất lâu, cô còn sử dụng thêm một miếng mặt nạ cao cấp từ chỗ của mẹ.

Sau khi ra ngoài, Hứa Lẫm đã gửi đến cho cô một tin nhắn: “Thời Gia, cậu phải trả lời tớ chứ.”

Thời Gia ngoan ngoãn đáp lời: “Được.”

Hứa Lẫm: “Chúc ngủ ngon.”

Thời Gia: “Ngủ ngon.”

Đêm hôm đó, Thời Gia bận rộn chuẩn bị quần áo, vắt óc suy nghĩ từng món đồ có trong tủ.

Chiếc váy kẻ caro có vẻ hơi ngắn, váy liền thân có chút không phù hợp nhỉ? Quần… thì không có áo nào để mặc cùng.

Cuối cùng cô lựa chọn một bộ váy yếm liền thân trông rất dễ thương. Sau khi chọn đồ xong, Thời Gia lại băn khoăn đến chuyện đầu tóc, liệu có nên tạo kiểu tóc gì không nhỉ?

Thật là lo lắng.

Sáng sớm hôm sau, Thời Gia đã dậy từ sớm, lật lại đống quần áo xem xét cẩn thận từ đầu đến cuối.

Thời gian đến giờ hẹn càng đến gần, Thời Gia càng có chút hối hận.

Ba giờ chiều ngày hôm đó, mẹ Thời Gia gọi con gái đi mua sắm cùng bà, Thời Gia đồng ý đi theo, tránh tình trạng thấp thỏm ngồi nhà hồi hộp lo lắng không yên.

Mẹ của Thời Gia rất sẵn lòng cho con gái một cuộc sống đầy đủ vật chất, mỗi lần đi mua sắm, bà luôn để ý mua quần áo đẹp cho cô.

Đúng lúc hôm nay Thời Gia có nhu cầu mua đồ, thuận lợi mua được một chiếc váy cổ vuông màu trắng, đường cắt may rất khéo léo, tươm tất, thậm chí mẹ cô còn khen Thời Gia có mắt nhìn tốt.

Buổi tối ba cô đi chơi cùng bạn bè, mẹ cô cũng ra ngoài ăn cơm chiều.

Thời Gia nói: “Buổi tối con có hẹn với một người bạn đi ăn thịt xiên nướng.”

Mẹ của Thời Gia luôn lo lắng về tính cách trầm lặng và khó gần của con gái mình, ngày thường đẩy cô ra cửa cũng không chịu đi, hôm nay có thể chủ động cùng bạn bè đi chơi, đương nhiên mẹ Thời Gia sẽ không phản đối. Bà chỉ dặn cô ăn ít đồ ăn vặt lề đường không tốt cho sức khỏe.

Đúng 7 giờ 40 tối, Hứa Lẫm có mặt ở trạm xe, anh hẹn cô đi ăn lúc 8 giờ rưỡi.

Thời Gia không muốn trở về nhà quá sớm, sau khi ăn cơm trưa với mẹ xong xuôi, Thời Gia nói dối rằng mình sẽ đến gặp bạn cùng lớp chứ không về nhà.

Một mình ngồi trong tiệm bánh ngọt đợi Hứa Lẫm, cô yên lặng nhìn thời gian đếm ngược.

Cả hai hẹn gặp nhau ở cổng trường cấp 3 lúc 8 rưỡi. Cô đi tàu điện ngầm từ trung tâm thành phố mất 40 phút rồi lại đi bộ thêm một đoạn ngắn, bây giờ mới có bảy giờ, cô liền ghé qua tiệm bánh ngọt ăn thêm một chiếc bánh.

A… Cô vẫn rất muốn chạy trốn khỏi buổi gặp mặt này.

Thời Gia đăng dòng trạng thái trên Weibo, chia sẻ sự lo lắng của mình, cô viết: Có vẻ như mình đang đi hẹn hò, càng lúc càng lo lắng hơn. Mình nên làm gì đây!

Ngay lập tức, một người bạn đã bình luận động viên cô: Đừng chạy trốn! Cắn răng tiến lên chào hỏi đối phương cho mình!

Thời Gia không biết người bình luận này là ai, họ theo dõi nhau vì đều có trở ngại chung là “chứng sợ hãi xã hội”, còn có rất nhiều người khác cũng có tình trạng y hệt như cô, thỉnh thoảng còn có những bài đăng yêu cầu hỗ trợ, mọi người tương tác với nhau rất nhiệt tình.

Mọi người lần lượt vào xem Weibo của Thời Gia để động viên. Cô không biết liệu lời động viên của mọi người có hiệu quả hay không, nhưng vì đã dành thời gian trò chuyện với họ nên cô không còn chú ý đến việc gì khác nữa.

Thế là, cô đến muộn…

Cô vội vàng đến tàu điện ngầm, tăng tốc chạy hết cỡ sau khi ra khỏi nhà ga.

Khi đến gần cổng trường, cô nhìn thấy Hứa Lẫm đang đứng trước mặt mình từ phía xa xa. Hai năm không gặp, nhưng cô vẫn có thể nhận ra anh trong đám đông.

Thân hình Hứa Lẫm cao lớn, thẳng tắp, giống như cây bạch dương vững chãi đứng ở ven đường, anh đứng đối diện đường chính, chỉ nhìn thấy sườn mặt không rõ biểu tình của đối phương. Thời Gia thầm nghĩ rằng anh đang tươi cười, bộ dáng dịu dàng như nắng xuân ấm áp chiếu trên ngọn cây bạch dương.

Đến gần hơn một chút, Thời Gia mới chú ý hôm nay anh mặc áo ngắn tay màu trắng và quần bò màu xanh, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, trông rất sạch sẽ gọn gàng.

Thời Gia dừng lại một chút, hai tay nắm chặt làn váy, cô cũng đang mặc đồ màu trắng... thoạt nhìn giống như hai người đang mặc đồ đôi.

Cô chậm rãi đi tới, khoảng cách còn chưa tới ba mét, Hứa Lẫm đã nhìn thấy cô, rảo bước đi qua.

Cơ thể Thời Gia ngay lập tức bị đóng băng, không thể di chuyển.

Hứa Lẫm bước nhẹ về phía cô, bản thân anh cũng rất căng thẳng.

Thời Gia trông thật xinh đẹp, cô giống như một vầng trăng sáng từ từ nhô lên trong bóng tối, toàn thân tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhưng vô cùng ấm áp.

Hứa Lẫm thực sự rất lo lắng. Hai tay anh đút vào túi quần, bộ dáng thả lỏng hết mức có thể, giống như đang đợi một người bạn học bình thường.

Họ đến gần hơn, cuối cùng cũng gặp mặt trực tiếp.

Anh khẽ gọi tên cô: “Thời Gia.” 

Một tiếng Thời Gia này đã dồn nén bao nhiêu cảm xúc trong lòng anh.

Lông mi Thời Gia khẽ rung lên, cô ậm ừ coi như chào hỏi rồi lại im bặt không nói tiếng nào nữa.

Hứa Lẫm nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng chưa? Cậu có ăn cơm chiều không?”

Thời Gia lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Không, không phải cậu rất muốn ăn thịt xiên nướng sao? Tớ không muốn ăn cơm, sợ sẽ nhanh đầy bụng.”

Hứa Lẫm mỉm cười dịu dàng: “Ừm, vậy chắc bây giờ cậu rất đói rồi nhỉ.”

Anh đứng bên cạnh, cách cô một khoảng không xa không gần, Thời Gia có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương của anh, giống như cỏ xanh được tưới mát vào buổi chiều, mùi hương thanh khiết dễ chịu.

Mất năm phút để đi bộ từ cổng chính của trường đến cổng sau, trong suốt khoảng thời gian đó không một ai nói chuyện.

Cho đến tận giờ phút này, Thời Gia vẫn có xúc động muốn chạy trốn, sợ rằng mình sẽ nói chuyện một cách ngớ ngẩn.

Hai người trầm mặc đến quán xiên nướng ở cửa sau, trong ngoài quán nườm nượp khách ra vào.

Thời Gia thấy bà chủ có chút lạ mặt, cô quan sát kỹ thì phát hiện ông chủ cửa hàng cũng rất xa lạ.

“Làm sao vậy?” Hứa Lẫm hỏi cô.

“Đổi chủ rồi.” Cô đáp.

Căn bản Hứa Lẫm cũng không để ý bộ dáng ông bà chủ như thế nào, quả thật cũng không nhớ rõ nữa.

Anh quay sang hỏi Thời Gia: “Vậy cậu có muốn ăn gì khác không?”

Thời Gia nói: “Khách ra vào tấp nập như vậy, có thể vẫn rất ngon.”

Hứa Lẫm: “Ừm, vậy cứ thử đi.”

Cả hai bước vào cửa hàng chọn món.

Thời Gia cầm một chiếc đĩa sắt, Hứa Lẫm cũng cầm lấy một chiếc, anh đưa cho cô một cái kẹp, Thời Gia quay mặt về phía anh, Hứa Lẫm mỉm cười đáp lại.

Cô lựa chọn đồ ăn, anh cầm cái đĩa đứng bên cạnh, cô gắp một cái, anh sẽ đưa đĩa tới trước mặt để đựng đồ ăn.

Phối hợp ăn ý như vậy, có vẻ như hai người đã thân thiết từ rất lâu rồi.

Thời Gia cảm thấy má mình nóng lên, thẹn thùng không thôi.

“Cậu có muốn cái này không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Thời Gia gật đầu, Hứa Lẫm gắp thêm một ít đồ mà cô chọn, rồi quay quay hỏi cô: “Muốn ăn cay thêm một chút chứ?”

Thời Gia lắc đầu: “Tớ chỉ muốn nó hơi cay một chút thôi.”

“Được, cậu ngồi xuống đi.”

Sau khi thanh toán hóa đơn, Hứa Lẫm quay lại cùng với số thứ tự, nhìn quanh một vòng mới thấy được Thời Gia.

Cô ngồi ở bàn xa nhất sát tường, bàn ghế trong quán ăn đều rất thấp, Thời Gia ngoan ngoãn ngồi đó, hai tay chống lên đầu gối, giống như một chú vụng về nhưng nghiêm túc, không muốn để người ta phát hiện ra cô.

Thực sự rất dễ thương. Giống hệt như lúc trước.

Bên trái Hứa Lẫm có hai chỗ, cạnh tủ đông là nơi đặt bát đĩa, đó là nơi dễ bị quấy rầy, không tiện trò chuyện.

Nhưng anh phải yêu cầu cô đổi chỗ.

Bởi vì chỗ ngồi cô chọn quá nhỏ, nếu anh ngồi cạnh cô, khoảng cách giữa hai người sẽ rất gần, anh sợ cô sẽ không thích.

Hứa Lẫm đi về phía cô. Khi anh đến bên cạnh cô, Thời Gia ngẩng đầu lên nhìn anh.

Giờ khắc này, anh thực sự rất muốn xoa nhẹ đỉnh đầu cô.

“Qua đằng kia ngồi được không? Ở đây chật quá.” Anh hỏi ý cô.

Thời Gia có chút sững sờ trước câu hỏi của anh, một lúc sau cô mới phản ứng lại, đứng dậy cùng anh sang bàn khác.

Thời Gia không thể hiểu được niềm vui khi ăn uống và trò chuyện trong một cửa hàng xiên nướng như này. Đối với cô, sự hối hả và nhộn nhịp sẽ chỉ khiến cô càng nhớ thương chiếc giường nhỏ của mình hơn.

Nhưng hôm nay, cô không muốn vội vàng về nhà như vậy.

Đáng lẽ hai người phải tâm sự trò chuyện một lát, nhưng cô không muốn trò chuyện ở nơi đông người như này.

Cô cũng hơi lo Hứa Lẫm sẽ hỏi cô những câu như “Cậu học ngành gì?”, bàn bên cạnh nghe được nhất định sẽ hiểu lầm quan hệ của hai người.

Cô không thích bị người lạ mặt để ý.

Thế nhưng, Hứa Lẫm không hỏi cô bất kỳ câu nào.

Anh nhấp vào một trò chơi trên điện thoại di động của mình, các phím đàn piano đen trắng rơi xuống với tốc độ rất nhanh để luyện tập phản ứng của người chơi.

Anh chọn chế độ chậm nhất, bắt đầu chơi với cô.

Nhưng ngay cả ở chế độ chậm nhất, Thời Gia vẫn thua vì cô không thể tập trung được chút nào.

Cô vẫn luôn biết Hứa Lẫm là người rất biết cách đối nhân xử thế, nhưng cô có phải là trường hợp đặc biệt được anh chăm sóc như này không?

Thời gian nướng còn mất một lúc lâu, Hứa Lẫm quay sang hỏi cô muốn uống gì?

Thời Gia nhìn thực đơn trên tường, có rất nhiều loại rượu và đồ uống.

Cô nói: “Coca đi.”

Hứa Lẫm đi tới tủ lạnh lấy hai lon, dùng khăn lau sạch miệng chai rồi mở ra đưa cho Thời Gia.

Thời Gia đưa tay nhận lấy, nói lời cảm ơn.

Hứa Lẫm lại hỏi: “Tớ nhìn thấy một quán trà sữa, cậu có muốn uống trà sữa không?”

Thời Gia lắc đầu, cô mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng giọng nói của cô đã bị lấn át hoàn toàn bởi giọng nói của người ngồi bên cạnh.

Cô lặp lại: “Tôi đã uống trà sữa trước khi đến đây rồi.”

Hứa Lẫm: “Xin lỗi vì đã để cậu đói bụng chờ tớ.”

Thời Gia lập tức đáp lại: “Không, là do tớ đến muộn mà.”

Hứa Lẫm gõ gõ mặt điện thoại, muốn cô tiếp tục chơi trò chơi với mình.

Sau đó hai người cũng không trò chuyện nhiều, đồ ăn mau chóng được dọn lên, hai người bọn họ yên lặng dùng bữa.

Sau khi ra khỏi quán ăn, Hứa Lẫm hỏi cô: “Mùi vị có giống như trước không?”

Thời Gia nói: “Có chút khác biệt nhưng vẫn rất ngon.”

“Vậy là tốt rồi.” Anh liếc nhìn cô, dừng bước chân lại.

Hứa Lẫm nhìn mặt cô, chỉ vào má trái của đối phương, nói: “Cậu có cái gì ở đây này.” Vừa dứt lời, anh đã lấy khăn giấy từ trong túi ra.

Thời Gia có chút xấu hổ, khẽ xoay người lau mặt, chỉ để lại một bóng lưng nhỏ bé.

Khăn giấy cuộn tròn trong lòng bàn tay, Thời Gia chờ đợi cơ hội để ném nó vào thùng rác.

Sau khi băng qua đường đến chỗ hàng rào sân chơi phía sau trường, cả hai đứng lại, đồng thời nhìn vào bên trong.

Hai tay Thời Gia bám vào hàng rào, một nửa tờ khăn giấy nhô ra khỏi lòng bàn tay. Hứa Lẫm nhìn thấy, không chạm vào tay cô, khéo léo lấy tờ khăn giấy đi.

Anh tự nhiên nhét khăn giấy bẩn vào túi, nói: “Không có thùng rác dọc con đường này đâu.”

Thời Gia gật đầu nói cảm ơn.

Ý cười từ đáy mắt Hứa Lẫm kéo dài đến khóe miệng, tiếng cười thanh thúy vang lên: “Hôm nào đến trường học chơi đi.”

Thời Gia không trả lời ngay lập tức, cô không có chút hứng thú nào với hoạt động trở lại trường cũ cả.

Dọc theo con đường trở lại, bọn họ nhanh chóng đến lối ra vào tàu điện ngầm.

Thời Gia quay sang hỏi anh: “Cậu cũng đi tàu điện ngầm về nhà à?”

Hứa Lẫm có chút không ngờ đến, vậy buổi đi chơi hôm nay cứ kết thúc như này à?

Nhưng anh vẫn tôn trọng suy nghĩ của cô.

Anh gật đầu, lễ phép hỏi: “Tớ đưa cậu về nhà nhé? Dù sao cũng muộn rồi.”

Thời Gia ậm ừ không rõ, quay người đi về phía tàu điện ngầm, Hứa Lẫm liền đi theo sau.

Có rất nhiều hành khách xếp hàng, hai người cũng xếp hàng đứng ngay phía sau, Thời Gia đứng trước Hứa Lẫm.

Cô lên tàu điện ngầm trước, Hứa Lẫm vì nhường đường cho người khác mà lên muộn hơn, lúc bước vào vừa vặn nhìn thấy Thời Gia đang đeo tai nghe.

Nhìn thấy anh bước vào, cô tháo một bên tai nghe đưa cho đối phương.

Hứa Lẫm đứng bên cạnh cô, không định trò chuyện trong toa tàu điện ngầm ầm ĩ đông đúc này.

Anh cầm chiếc tai nghe mà Thời Gia đã tháo ra, siết chặt tay cầm rồi nhẹ nhàng nhét vào tai cô.

Cứ để cô tiếp tục nghe bài hát đi.

Gia đình Thời Gia sống trong một khu dân cư cách lối vào tàu điện ngầm chưa đầy một cây số, cô sợ hàng xóm nhìn thấy mình và anh đi cùng nhau lại nảy sinh nhiều vấn đề, lúc vừa xuống tàu điện ngầm đã nói lời tạm biệt với Hứa Lẫm.

Hứa Lẫm còn đang muốn hỏi liệu ngày mai cô có rảnh hay không? Còn chưa kịp nữa.

Ngay khi cửa tàu điện ngầm mở ra, Thời Gia đã đi xuống.

Hứa Lẫm đến bên cửa sổ, nhìn qua tấm kính trong suốt, thấy Thời Gia đang đứng bên ngoài vẫy tay anh.

Nụ cười dịu dàng trên gương mặt cô đã xóa đi nỗi thất vọng trong lòng Hứa Lẫm, có vẻ như cô không chán ghét việc phải gặp mặt anh.

Chỉ đến khi tàu khởi hành trở lại, Hứa Lẫm mới chợt nhận ra rằng anh nên đi sang phía đối diện để đổi tàu.

Lúc này, Thời Gia gửi một tin nhắn WeChat, hỏi chuyện: “Có phải cậu quên đi xuống đổi tàu rồi phải không?”

Hứa Lẫm nhếch khóe miệng: “Đúng vậy.”

Thời Gia trả lời: “Vừa rồi tớ đã cố vẫy tay ra hiệu với cậu, nhưng đã quá muộn.”

Hứa Lẫm đáp: “Không sao đâu, một lát là đến điểm dừng tiếp theo.”

Anh lại hỏi: “Ngày mai cậu có rảnh không?”

Thời Gia trả lời: “Ngày mai chắc tớ bận rồi.”

Hứa Lẫm: “Ừm.”

Thời Gia: “Về nhà thì báo cho tớ biết.”

Hứa Lẫm: “Được.”

Thời Gia tản bộ về nhà, nhưng thực ra, cô không có kế hoạch cụ thể cho ngày mai, cô chỉ muốn nằm nhà nghỉ ngơi thôi.

Mỗi ngày cô không hay giao lưu với xã hội bên ngoài, mỗi một lần ra ngoài đi chơi đều nhanh chóng rút cạn sức lực của cô, về nhà chỉ càng thấy mệt mỏi và buồn chán.

Nhưng hôm nay... tuy hôm nay cũng rất căng thẳng, nhưng dư vị thì vô tận.

Có vẻ như cô rất sẵn lòng gặp mặt anh lần nữa.

Sau khi về đến nhà, trong đầu Thời Gia dần chiếu lại “cuộc hẹn hò” tối nay, cô suy nghĩ cẩn thận từng chi tiết, trái tim dường như không còn bình tĩnh được nữa.

Vẫn không có hiệu quả, cô phải chia sẻ chuyện này với hội chị em tốt của mình.

Thời Gia hẹn thời gian tụ tập cùng hội chị em, nhưng Chương Vân đã có kế hoạch cho ngày mai, còn Phỉ Phỉ tìm được việc làm vào mùa hè nên sẽ không quay lại, hiện tại không có ai lắng nghe lời tâm sự của Thời Gia.

Cô nằm xụi lơ trên giường, suy nghĩ lung tung một hồi cho đến khi điện thoại nhận được tin nhắn, cô mới ngồi dậy xem xét.

Không phải Hứa Lẫm. Là Lý Huyện.

Anh ta nói: “Tớ định đến chỗ cậu chơi, cậu có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho tớ không, bạn học Thời Gia à?”

Nội tâm Thời Gia không muốn đáp ứng chút nào.

Lý Huyện lại nói: “Tớ có việc muốn gặp cậu mà. Nếu ngày mai cậu không rảnh, thì ngày kia tớ sẽ đến, hoặc là tớ sẽ đến nhà gặp cậu.”

Thời Gia suýt chút nữa bị hù chết, may là cô vẫn chưa nói anh ta biết địa chỉ nhà mình ở đâu.

Vậy thì chỉ có thể đáp ứng rồi.

Hai người bọn họ hẹn gặp nhau vào trưa mai, dù sao Thời Gia vẫn muốn giữ thể diện của một vị chủ nhà đón tiếp khách quý.

Nửa giờ sau, Hứa Lẫm gửi một tin nhắn qua WeChat: “Tớ về đến nhà rồi.”

Thời Gia đáp: “Được rồi, cậu nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”

Hứa Lẫm: “Ừm.”

Thời Gia chợt nhớ lại việc anh hỏi cô ngày mai có rảnh không, cảm giác tội lỗi đột nhiên bùng phát mạnh mẽ, giống như mình đã làm một việc rất xấu xa vậy.

Aaa… Thời Gia không thể chấp nhận bản thân đa sầu đa cảm như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play