Hứa Lẫm không muốn phủ nhận tình yêu
của mình đối với Thời Gia là xuất phát từ ngoại hình, anh vừa gặp đã thích cô,
khoảnh khắc đó anh thật sự cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp.
Sau khi lớp 11 chia lớp, bọn họ trở
thành bạn học, nhưng cũng không có kéo gần mối quan hệ, Thời Gia... Cô rất
hướng nội và rất yên tĩnh, dường như cô rất ít chơi cùng với bạn học.
Tuy Hứa Lẫm và cô ngồi cùng bàn
trong suốt một tháng nhưng số lần nói chuyện cùng nhau chỉ có thể đếm được trên
đầu ngón tay, nhưng anh cảm thấy chỉ cần ngồi ở bên cạnh cô, trong lòng liền
tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Thời Gia giống như một con búp bê
mộng du.
Hứa Lẫm rất muốn tới gần cô.
Lần này Hứa Lẫm quyết định theo đuổi
cô lần nữa nhưng anh không dám liều lĩnh.
Hiện giờ bọn họ chia cách hai nơi,
anh không có cách nào để lập tức nhìn thấy cô, bởi vậy mỗi một câu đều phải
thận trọng, tránh bị cô chán ghét.
Anh chờ cơ hội thích hợp để nói
chuyện với Thời Gia, đương nhiên anh cũng không thể không tìm cô, dù sao cách
nhau hai nơi, ai biết được bên cạnh cô có người theo đuổi nào khác hay không?
Khi còn ở trường cấp ba anh không
phải là chưa từng thấy qua các nam sinh khác đuổi theo cô.
Anh đang đợi Thời Gia đăng bài trên
vòng bạn bè, khi cô đăng bài lên vòng bạn bè, anh sẽ có lý do để nói chuyện với
cô.
Nhưng anh đợi mấy ngày, Thời Gia lại
không đăng bài lên vòng bạn bè nữa, lời phàn nàn khi mua sắm hoặc là đơn đặt
hàng cũng không có một cái.
Hứa Lẫm không thể không hoài nghi
người này đã phân anh vào nhóm những người không thể nhìn thấy bài đăng trên
vòng bạn bè của cô, dựa theo tần suất cô đăng bài lên vòng bạn bè trước đó,
không thể lâu như vậy cũng không có một bài viết nào.
Và Hứa Lẫm đã đoán đúng, quả nhiên
Thời Gia đã phân nhóm anh.
Cô phân Hứa Lẫm vào nhóm người nhà,
lựa chọn này đơn thuần là vì tiện để che chắn, nhóm người nhà không nhìn thấy
các loại bài viết phàn nàn chửi bới của cô, dù sao thì đối tượng trong những
bài viết chửi bới phàn nàn của cô chủ yếu chính là mọi người trong nhà.
Về phần không cho Hứa Lẫm nhìn thấy
những bài đăng của cô là hoàn toàn xuất phát từ việc giữ lại thể diện cuối cùng
cho mình, tuy rằng đã không còn bao nhiêu, nhưng cũng tốt hơn là để hình ảnh
của cô tiếp tục xấu đi trong mắt anh.
Người vụng về như cô ít nhiều cũng
hiểu được đạo lý kịp thời ngăn cản tổn hại.
Thời Gia không muốn Hứa Lẫm có ấn
tượng không tốt với cô, tuy rằng kỳ vọng này đã thất bại, nhưng cô cũng không
thể khắc phục.
Việc giao tiếp giữa các cá nhân vẫn
luôn là điểm yếu của cô.
Cuộc đời ngắn ngủi mười chín năm này
của cô chính là kỷ lục liên tiếp bị đánh bại bởi sự phức tạp của thế giới và
đại ma vương EQ trí tuệ cảm xúc xã hội.
Vẫn nên không nên cho Hứa Lẫm xem
màn biểu diễn của kẻ thất bại này đi, tên hề trong cuộc sống cũng nên có quyền
từ chối việc bị người khác nhìn thấu.
Chiều thứ sáu, trưởng ban ban tuyên
truyền của Thời Gia là Lý Huyện gọi cô đi tham gia liên hoan, Thời Gia thở dài,
rõ ràng là cô đã xin vắng rồi mà.
Cô thật sự không thích tụ tập liên
hoan, không nói đến áp lực khi tiến hành liên hoan, chỉ cần có tụ tập, từ trước
vài ngày đó cô đã bắt đầu lo lắng.
Nhưng cô không thể không đi, trưởng
ban đã đích thân gọi cô, nếu còn không đi thì cuộc điện nghe thoại này sẽ không
nghe xong trong một lát được, có lẽ còn bị mọi người trong nhóm điên cuồng tag
@...
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng kia cũng đủ
làm cho da đầu cô trở nên tê dại.
Vứa cúp điện thoại của Lý Huyện, bạn
cùng phòng ôm bả vai của Thời Gia cười hỏi: “Trưởng ban của các cậu à? Mình
thấy cậu nên đồng ý sự theo đuổi của cậu ta đi!”
Thời Gia gỡ cánh tay cô ấy ra nhỏ
giọng nói: “Đừng nói lung tung, cậu ấy chỉ thông báo về buổi liên hoan cho mình
mà thôi.”
“Wow, cậu đã xin vắng mặt rồi vậy mà
còn gọi cậu sao? Gia Gia, có lẽ đã đến lúc cậu nên yêu đương rồi.
Yêu đương sao? Trong đầu Thời Gia
đột nhiên lướt qua hình ảnh khuôn mặt của Hứa Lẫm.
Nhưng làm sao cô có thể yêu đương?
Nói chuyện bình thường với người khác giới đã là khó khăn lắm rồi.
Năm giờ rưỡi chiều, Thời Gia chỉnh
trang lại bản thân xong xuôi liền tự mình xuất hiện đúng giờ ở quán cá nướng để
tham gia liên hoan.
Vu Tư học tỷ đã đến rồi, điều này
làm cho sự khẩn trương của Thời Gia giảm bớt một chút, Vu Tư là người mà cô
thích nhất từ khi nhập học tới nay.
Thời Gia đi tới chào hỏi theo học
tỷ, sau đó ngồi ở bên cạnh cô ấy.
Phần kinh điển của bữa liên hoan
chính là tân sinh viên năm nhất mời rượu học trưởng học tỷ, lúc trước Thời Gia
đã bị chuyện này làm cho nội tâm sụp đổ.
Cô ghét cái thói quan liêu này giữa
các sinh viên, nhưng bây giờ cô đã trở thành người được kính rượu.
Nói thật, Thời Gia thật sự cảm thấy
các học muội thật đáng thương, các cô bé ấy chắc chắn cũng không thích chuyện
này đâu nhỉ?
Sau khi miễn cưỡng ứng phó với quy
trình kính rượu nhận học tỷ, Vu Tư học tỷ phải rời đi, Thời Gia nắm lấy cơ hội
rời đi với cô ấy.
Nhưng mông cô còn chưa hoàn toàn rời
khỏi ghế, trưởng ban Lý Huyện đã đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Sự kháng cự vô hạn đối với tiếp xúc cơ
thể khiến cho Thời Gia làm ra phản ứng mãnh liệt, cô lập tức dùng sức hất tay
anh ta ra.
Nào ngờ tay của Lý Huyện trực tiếp
bị hất vào chân bàn phát ra một tiếng vang lớn, cả hiện trường đều yên lặng,
chỉ còn lại Lý Huyện đau đến nhe răng nhe răng trợn mắt.
Bạn học trái phải hai bên anh ta vội
vàng quan tâm đến tay của anh ta, những người còn lại thì nhìn về phía Thời
Gia, không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến cho vị học tỷ này làm ra hành vi thô lỗ như vậy.
Thời Gia không biết phải làm như thế
nào, cô chỉ là không thích người khác, nhất là người khác giới đột nhiên nắm
lấy tay cô.
Cô nghe thấy sự cười nhạo của thần
số phận xuất hiện trong đầu mình: Đinh! Nhiệm vụ xấu hổ khi xã giao hôm nay đã
hoàn thành! Xin chúc mừng, khoảng cách để bạn trở thành một người đủ tư cách xã
hội lại xa hơn một bước!
Hay là mình chết đi, hoặc là tìm một
cái sơn động để ẩn cư đi. Xã hội loài người không thích hợp để cho cô sinh tồn,
càng cố gắng càng xấu hổ, cuộc đời của cô được sử dụng để biến bản thân thành
kẻ ngốc.
Nhưng phải kết thúc như vậy thật
sao?
Không không không, Thời Gia bởi vì
sự tự trách và quẫn bách cho nên xuất hiện phản ứng căng thẳng đỏ mặt càng làm
cho bầu không khí tại hiện trường trở nên xấu đi, có người coi loại phản ứng
này là “giả vờ vô tội”, “trả đũa”, “trà xanh tâm cơ”.
“Xin lỗi trưởng ban, cậu không sao
chứ?” Thời Gia chủ động xin lỗi.
Lý Huyện xấu hổ cười cười nói với
cô: “Thời Gia à, cậu biết võ đúng không?”
Mọi người nở nụ cười, bầu không khí
trong nháy mắt cũng trở nên bớt căng thẳng hơn.
Lý Huyện ôn hòa nói với cô: “Nếu cậu
không thoải mái thì trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Thời Gia cúi đầu nhỏ giọng nói cảm
ơn sau đó cầm túi xách chạy trốn.
Cô lang thang đi tới đi lui trong
khuôn viên trường mà không có mục đích, tâm trạng của cô hiện giờ rất tồi tệ.
Cô lấy điện thoại ra gọi điện về
nhà, cô nói buổi tối cô và các bạn cùng khoa ăn liên hoan với nhau, ba nói với
cô kết bạn nhiều hơn là rất tốt, mẹ hỏi cô năm thứ ba vẫn còn có thể ở lại ban
tuyên truyền sao? Lại dặn dò cô bình thường phải để mắt đến mọi việc xung
quanh, biểu hiện nhiều hơn trước mặt giáo viên. Thời Gia muốn cười, biểu hiện
cái gì? Siêu năng lực của sự xấu hổ trong cuộc sống sao?
Lúc cúp điện thoại Thời Gia lại kể
về chuyện này với bạn bè trong nhóm, Chương Vân và Phỉ Phỉ cười không ngừng,
Thời Gia đành phải phối hợp cười ha ha ha cùng với các cô ấy.
Sau đó cô trở thành kẻ dở hơi bị bạn
tốt đăng trong vòng bạn bè của bọn họ, kèm theo caption: hai ba chuyện sợ xã
hội.
Thời Gia nhấn like rồi đi đến chỗ
trung tâm hồ nước ngồi xuống.
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, sóng
nước trên mặt hồ sáng lấp lánh giống như ngọc trai đen, đàn cá bơi qua bơi lại
ở trong đó khiến cho mặt hồ gợn sóng, cá chép đỏ thỉnh thoảng xuất hiện, chú cá
giống như đại ca dẫn đầu cuộc thám hiểm đêm khuya.
Thời Gia rất muốn biến thành một con
cá, trời tối là có thể ẩn thân dưới đáy hồ.
Cứ như vậy ngồi một lát, WeChat chợt
có tin nhắn gửi đến, là Hứa Lẫm.
Thời Gia ấn vào, Hứa Lẫm hỏi cô:
“Đang làm gì vậy?”
Thời Gia muốn trả lời là “Đang cố
gắng dùng sự xấu hổ để giết chết chính mình…”
Nhưng cô trả lời: “Trở về ký túc xá
để ngủ.”
Hứa Lẫm ngưng một lát sau mới trả
lời, anh hỏi: “Tớ thấy Chương Vân đăng bài lên vòng bạn bè, trưởng ban của cậu
bắt nạt cậu sao?”
Thời Gia cuống quít trả lời: “Không
phải không phải, không có.”
Là bản thân cô lúng túng khi tiếp
xúc với cơ thể sống mà thôi.
Hứa Lẫm không tin, cảm thấy là do cô
không dám đắc tội với người khác.
Anh nói với cô: “Nếu có ai đó làm
cho cậu cảm thấy không thoải mái thì đó là xúc phạm, cậu không cần phải cảm
thấy mình là người có lỗi.”
Thời Gia do dự một chút rồi đánh chữ
nói: “Là do cậu ta đột nhiên nắm lấy cổ tay tớ, theo phản xạ có điều kiện nên
tớ liền hất tay cậu ta ra.”
Gửi xong cô lại có chút ngại, cảm
giác giống như đứa nhỏ đang đi cáo trạng phụ huynh của mình.
Hơn nữa đối tượng còn là Hứa Lẫm...
Bầu không khí đột nhiên có chút mờ ám, rõ ràng là cô đang ngồi ở bên hồ trống
trải mà.
Hứa Lẫm trả lời: “Làm tốt lắm, cậu
nên có bản năng tự bảo vệ mình như vậy.”
Mặt Thời Gia bắt đầu nóng lên, cô
hoài nghi sắc mặt mình đang đỏ ửng như cá chép.
Cô lướt trên giao diện WeChat, lật
qua lật lại xem mấy câu nói ngắn ngủi, lại ấn vào vòng bạn bè của Hứa Lẫm, nhìn
thấy anh cũng không đăng gì cả.
Trở lại giao diện trò chuyện, Hứa
Lẫm lại nói chuyện tiếp.
Anh hỏi: “Cậu muốn nghỉ ngơi rồi
sao?”
“Không có, tớ đang xem cá bên hồ.”
Hứa Lẫm lần này gửi tin nhắn bằng
giọng nói, Thời Gia mở loa nghe, lại xác nhận xung quanh không có người nào mới
đặt điện thoại di động vào tai.
Hứa Lẫm nói: “Thời Gia, cậu có thể
kiên trì nói dối lâu hơn một chút được không?”
Âm cuối mang theo một chút ý cười,
gần với hương vị của sự cưng chiều.
Sao cô lại có thể suy nghĩ lung tung
như vậy? Thời Gia rất thẹn thùng, có phải cô quá ảo tưởng hay không?
Đối diện dòng chữ đang nhập, Thời
Gia cảm thấy mình trả lời quá chậm, như vậy
rất bất lịch sự, vì thế cô liền bổ sung một câu: Xin lỗi...
Dòng chữ đang nhập biến mất vài giây
rồi lại xuất hiện, ngay sau đó là câu trả lời của anh.
Anh nói: “Chuyện này có gì mà phải
xin lỗi. Không cần xin lỗi tớ.”
Giọng điệu của anh rất dịu dàng.
Cô nói: “Ừm.”
Hứa Lẫm nói: “Đã tối rồi, về ký túc
xá sớm một chút đi.”
Thời Gia: “Được.”
Hứa Lẫm trả lời bằng một biểu tượng
cảm xúc mặt cười.
Cô lại nhìn cá một lát rồi mới trở
về, đêm nay Thời Gia mất ngủ.
Nếu như… Nếu như là Hứa Lẫm dịu dàng
ấm áp như vậy, có phải anh sẽ bao dung cho những lời nói và hành động vụng về
của cô hay không?
Thật ra, nếu không phải do cô quá vô
dụng, cô cũng có thể ở bên cạnh người mình thích.
Cô nhịn không được click mở giọng
nói của Hứa Lẫm, nghe rồi lại nghe, cứ muốn nghe mãi.
Cô rất hối hận khi chính cô không có
chút câu từ nào để trả lời, đặc biệt không có EQ, có qua lại mới có thể nói
chuyện tiếp.
Nhưng cô rất lo lắng khi giao tiếp
với người khác.
Giao diện trò chuyện đột nhiên xuất
hiện một tin nhắn.
Trong đêm khuya Hứa Lẫm hỏi cô:
“Thời Gia, cậu có phiền khi tớ liên lạc với cậu không?”
Chưa đầy một giây đã thấy Thời Gia
nhanh chóng trả lời: “Không có.”
Cô nói thêm: “Đôi khi tớ không nói
chuyện quá nhiều, nếu như tớ có xúc phạm cậu thì cho tớ xin lỗi.”
Hứa Lẫm trả lời cô: “Không có xúc
phạm tờ gì hết, Thời Gia, tớ muốn thường xuyên tìm cậu để nói chuyện, nhưng tớ
cảm thấy hình như cậu không thích nói chuyện cho lắm.”
Còn nữa: “Chắc là cậu không muốn nói
chuyện với tớ đâu?”
Thời Gia từ trong chăn ngồi dậy lạch
cạch đánh chữ:
“Cậu muốn thường xuyên tìm tớ hả?
Tại sao vậy?”
“Cũng không phải là tớ không thích
nói chuyện.”
“Không có chuyện tớ không muốn nói
chuyện với cậu.”
Hứa Lẫm trả lời: “Vậy thì tốt rồi.”
Anh không trả lời các câu hỏi khác,
chỉ nói với cô là không được thức khuya, bảo cô đi ngủ sớm một chút.
Anh nói ngủ ngon, là gửi tin nhắn
bằng giọng nói.
Thời Gia đeo tai nghe nghe âm thanh
lặp đi lặp lại, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
Thời Gia mơ một giấc mơ, mơ thấy
mình và Hứa Lẫm yêu nhau.
Họ hẹn hò ở giữa hồ, dưới chân là
một đàn cá chép bơi qua bơi lại tranh giành vụn bánh mì để ăn.
Cô cười nhìn về phía Hứa Lẫm, nhưng
biểu cảm của Hứa Lẫm lại rất lạnh lùng xa cách.
Anh hỏi cô: “Thời Gia, cậu có biết
yêu đương không vậy? Cậu có biết khi làm bạn gái của người ta thì nên biểu hiện
như thế nào hay không?”
“Thời Gia, vì sao cậu luôn để cho tớ
phải tới tìm cậu?”
“Thời Gia, tại sao cậu không có bạn
bè? Tính cách của cậu thật tệ, làm sao tớ có thể thích cậu được? Cậu cứ nằm mơ
đi!
Tỉnh dậy từ trong mộng, cả người
Thời Gia đầy mồ hôi, chỉ may là đang nằm mơ…
Ngày hôm sau khi tan học, lớp trưởng
Lý Huyện tìm cô, bảo là có muốn nói chuyện với cô.
Hai người đi tới bên rừng cây yên
tĩnh, vẻ mặt của Lý Huyện có vẻ rất bất đắc dĩ.
Anh ta nhìn Thời Gia đang đứng vững,
hỏi: “Tại sao mỗi lần cậu đối mặt với tôi đều có vẻ mặt như chuẩn bị để nhận
chỉ trích vậy?”
“Không có mà…” Thời Gia phủ nhận.
Cô một lần nữa xin lỗi chuyện tối
đêm qua: “Thành thật xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua, tôi không có cố ý.”
Lý Huyện giơ tay lên xoay cổ tay:
“Cái này à, không có liên quan đến nó, tôi muốn nói với cậu là sinh viên năm
nhất sắp tranh cử, cậu là phó ban nên phải tham gia.”
“Được.”
“Thật ra hôm qua gọi cậu đi liên
hoan là muốn quan hệ của bộ phận hài hòa hơn, mọi người có thể cùng nhau làm
việc trong ban tuyên truyền cũng là duyên phận, hẳn là nên ở chung thật tốt.
Thật lòng mà nói.... Vẫn giống như những gì tôi đã nói với cậu khi cậu còn ở
năm nhất, tôi nghĩ rằng cậu nên trau dồi kỹ năng giao tiếp nhiều hơn, cứ luôn
hướng nội như vậy thì phải làm sao bây giờ? Tốt nghiệp xong còn phải ra ngoài
làm việc, mối quan hệ giữa các cá nhân là rất quan trọng.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Lý Huyện cười sảng khoái: “Biết rồi
nhưng không làm được đúng không? Được rồi, tôi cũng không ép buộc cậu, cùng đi
căng tin không?”
Thời Gia lắc đầu: “Không đi đâu.”