Từ chỗ bác sĩ đi ra, Thời Gia suy
nghĩ thật lâu.
“Thời Gia, mày muốn cho thứ hại
người kia sẽ ảnh hưởng đến mày cả đời sao ? Nếu mày buông tha nó, có phải trước
tiên muốn buông tha cho chính mình không? Chiến đấu hay chạy trốn? Thời Gia.”
Chiến đấu hay chạy trốn?
Thời Gia cảm thấy chính mình nên
phải chiến đấu.
Cô nhắn tin Wechat cho Hứa Lẫm, Hứa
Lẫm trả lời anh đang bận tổ chức sự kiện kỷ niệm ngày thành lập trường, có thể
sẽ tới tìm cô trễ một chút.
Thời Gia nhẹ nhàng thở ra.
Từ cuốn album ảnh, cô lấy ra báo cáo
kiểm tra và chứng chỉ hoàn thành khóa đào tạo mà cô đã chụp ở nhà.
Sau khi trở lại trường học, Thời Gia
mang máy tính đến bên hồ và lặng lẽ viết một email cho Hứa Lẫm.
Cô giải thích lý do tại sao lại quay
lưng bỏ chạy khi anh thổ lộ với cô và cũng nói thêm những gì đã xảy ra giữa cô
và cậu bé hàng xóm.
Sai khi viết xong thì trời cũng đã
tối, Thời Gia gửi cho anh hai bức ảnh trong WeChat.
Hứa Lẫm rất nhanh liền gọi điện
thoại lại, Thời Gia từ chối nhận cuộc gọi.
“Em gửi cho anh một email, anh xem
xong rồi chúng ta nói chuyện được không?”
“Được.”
Thời Gia chờ đến 11 giờ tối, Hứa Lẫm
gửi tin nhắn WeChat đến, anh nói: “Bảo bối ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
“Ngủ ngon.” Cô đáp lại như vậy.
Một đêm đầy ác mộng, cô trở lại lớp
huấn luyện năm bảy tuổi, hàng trăm cặp mắt thiếu kiên nhẫn của Hứa Lẫm nhìn
chằm chằm vào máu của cô như đang niệm chú.
Thời Gia đến lớp trong trạng thái
thất thần cả buổi sáng, nằm sấp ngủ quên trong nửa tiết học, điện thoại cũng
không có tin nhắn Wechat của Hứa Lẫm, cô cũng không dám đi tìm anh.
Bị cô dọa rồi sao?
Còn tốt hơn là tận mắt chứng kiến.
Sau giờ học, Thời Gia không đi ăn
cơm mà quay trở lại ký túc xá, khi cô đi đến cửa ký túc xá thì nhìn thấy Hứa
Lẫm đầy vẻ phong trần mệt mỏi vội vã chạy đến ký túc xá.
Mấy nữ sinh mang hộp cơm trưa hoặc
mang sách giáo khoa đi ngang qua giữa bọn họ, Hứa Lẫm và Thời Gia cách một
khoảng nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Thời Gia trong tầm mắt của anh bị
che đi bởi một màn hơi nước, anh kiên định dẫm bước về phía cô, gắt gao ôm cô
vào lòng.
“Anh không biết có thể nói cái gì,
Gia Gia, em hiểu tâm ý của anh chứ?”
“Ừm.”
“Sao anh lại đột nhiên tới đây? Xin
nghỉ sao? Không phải anh đang bận chuẩn bị lễ kỷ niệm ngày thành lập trường
sao?” Sau khi đến phòng khách sạn, Thời Gia hỏi.
Hứa Lẫm ôm cô rồi hôn cô một lúc mới
trả lời: “Nhớ em.”
Thời Gia không biết tại sao anh lại
tới đây, cô ôm cổ anh rớt nước mắt: “Ngày mai anh về đi, em gửi cho anh những
thứ đó là muốn để anh hiểu em rõ hơn, cũng muốn nói cho anh em đang cố gắng.”
“Anh biết, anh đều biết hết.” Hứa
Lẫm lau nước mắt cho cô, anh nhìn Thời Gia nói: “Cảm ơn em đã cho anh biết
những điều đó, cảm ơn em đã tin tưởng anh, để cho anh cố gắng với em được
không? Anh không thể để em một mình chiến đấu được, chúng ta là một đội mà.”
Thời Gia hôn môi anh: “Em cực kỳ yêu
anh.”
“Anh cũng vậy, bảo bối.”
Thời Gia chủ động hôn anh: “Ôm em
được không, Hứa Lẫm.”
Hứa Lẫm từ giữa lông mày hôn cô một
cái, tha thiết khen ngợi:
“Em đáng yêu nhất.”
“Dũng cảm nhất.”
“Thiện lương nhất.”
“Xinh đẹp nhất.”
“Ấm áp nhất.”
Thời Gia cười, đôi mắt sáng lấp lánh
mà nhìn anh, nói: “Anh…”
“Bảo bối, anh là người may mắn nhất,
được em yêu là may mắn nhất của anh.”
Thời Gia vừa muốn khóc, Hứa Lẫm liền
dỗ dành cô: “Nhìn xem, cũng không thể tùy tiện khóc ở bên ngoài nha, khóc đẹp
như vậy sẽ bị người khác nhớ thương.”
Thời Gia bật cười.
“Bé yêu của anh”
“Anh sẽ không bao giờ rời đi, về sau
không cần lo lắng như vậy nhé.” Lời anh nói lúc này giống như đáp án đáp lại
câu nói cuối cùng trong email của cô: “Em biết em không phải tốt nhất, nhưng em
rất biết ơn vì đã gặp được anh, đó chính là tốt nhất.”
“Với anh mà nói, không có ai có thể
tốt hơn em cả.” Anh nói.
“Có lúc em muốn tốt hơn, nhưng em sẽ
ghen tị.” Cô nói.
Hứa Lẫm cắn cô: “Còn có kiểu ghen
như vậy sao? Ghen tị với chính bản thân mình luôn à?”
Hứa Lẫm suốt cả đêm chưa ngủ, trắng
đêm lên mạng tìm kiếm thông tin lớp huấn luyện năm đó mà Thời Gia nói, tìm suốt
hai tiếng đồng hồ cũng không thấy được thông tin nào.
Anh cũng nghĩ đến có lẽ trước kia
internet cũng chưa phát triển nhanh như bây giờ, nên giáo viên mới có cơ hội
lừa dối trên sự thiếu hiểu biết của phụ huynh.
Anh cực kỳ hận, chưa nói đến việc vị
tự xưng là chuyên gia trị chướng ngại ngôn ngữ cho trẻ giáo sư Trương đã hại
rất nhiều đứa trẻ, chỉ cần một người trong lòng ngực anh thôi cũng đã đủ làm
Hứa Lẫm muốn đem đao chém giết hết thảy.
Ngày hôm sau thức dậy, Thời Gia vẫn
kiên trì muốn anh quay lại trường, Hứa Lẫm đồng ý ăn cơm trưa xong với cô rồi
mới rời đi.
Thời Gia ôm anh không buông tay: “Em
không muốn chậm trễ việc học và nhiệm vụ trong ngày kỷ niệm ngày thành lập
trường của anh, em cũng không nỡ để anh đi, giờ em ôm anh một cái nhé.”
“Anh biết, sau khi kết thúc lễ kỷ
niệm ngày thành lập trường anh đến đón em đi chơi nhé? Đến lúc đó trong trường
học sẽ có hội chợ ẩm thực, nơi đó có rất nhiều đồ ăn ngon nữa đấy.”
“Được! Nhưng anh không cần đến đón
em đâu, em tự đến được mà.”
“Được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.