Ba ngày sau, Hứa Lẫm nhận được hai
hộp lớn đồ ăn vặt, hai hộp sữa, rất nhiều thịt bò và thịt heo khô, còn có rất
nhiều loại mứt kẹo trái cây, tất cả đều do Thời Gia mua tặng.
Anh gọi điện cho Thời Gia: “Sao lại
mua cho anh nhiều đồ ăn vặt như vậy, coi anh là con nít à?”
Thời Gia nói: “Dạo gần đây anh bận
rộn như vậy, em sợ anh không có thời gian ăn cơm đúng giờ, sẽ rất dễ đói bụng.”
“Cảm động quá, bảo bối của anh,
nhưng sau này không cần mua nữa, anh nên mua cho em mới phải.”
Dạo gần đây Hứa Lẫm quả thật có chút
túng thiếu, tiền thuê công ty truyền thông đều là tiền tiết kiệm của anh, bao
gồm cả tiền thưởng mà họ hàng trong nhà cho anh khi nhận tin báo trúng tuyển
vào đại học, cùng với tiền mừng tuổi tích cóp mấy năm nay. Mỗi tháng tiền sinh
hoạt phát sinh cũng không nhiều nên cha mẹ Hứa Lẫm không cần lo lắng gửi tiền
lên cho anh.
Vì vậy dạo gần đây anh bận rộn đến
phát điên, ngoài hoạt động trong câu lạc bộ ra thì anh còn đi làm thêm bên
ngoài, đến thời gian ngủ cũng không có đủ.
Anh đã tính toán từ trước, đợi Thời
Gia học đến năm cuối cấp, anh muốn thuê một căn nhà để hai người sống cùng
nhau, muốn như vậy thì anh phải kiếm được nhiều tiền.
Thật trùng hợp, Thời Gia cũng có suy
nghĩ như vậy.
Làm việc quả thật rất khó, Thời Gia
đã cố gắng tìm việc khắp nơi, lúc đến quán trà sữa dán thông báo tuyển dụng,
nhân viên trong cửa hàng đồng thanh “Chào mừng” đã dọa cô sợ chết khiếp.
Nhân viên phục vụ khách hàng... dĩ
nhiên là cô không thể làm được công việc này rồi. Thời Gia có chút nản lòng,
thậm chí cô còn hỏi việc làm từ một người chuyên rửa chén bát, ông chủ nói rằng
cô chỉ mới 20 tuổi thôi, đừng gây chuyện nữa.
Bạn cùng phòng nghe nói rằng Thời
Gia đang muốn tìm việc, liền hỏi cô có muốn làm gia sư không, Thời Gia không
thực sự muốn làm gia sư, cô sợ bản thân mình không đủ khả năng dạy dỗ con cái
nhà người ta, hơn nữa, cô còn sợ mình không thể biểu hiện năng lực của bản thân
trước mặt phụ huynh.
Đúng là một kẻ vô dụng!
Thời gian cứ thế trôi qua, mỗi ngày
đều lấy lý do “không được” để từ bỏ, Thời Gia bắt đầu mắc chứng bệnh mất ngủ,
cô biết mình hèn nhát và yếu đuối, biết mình nên kiên cường, nỗ lực một chút
nhưng cô cứ luôn sợ hãi bước đi đầu tiên không được suôn sẻ sẽ ảnh hưởng đến
tương lai sau này. Vậy thì vì sao Hứa Lẫm lại thích cô chứ? Cô có thực sự xứng
đáng được yêu thương không?
Thời Gia đăng dòng tâm sự lên Weibo
vào lúc nửa đêm để bày tỏ nỗi thất vọng của mình. Sau khi nhấp vào, cô vô cùng
ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng số người theo dõi của mình đã vượt quá 100.000
người!
Làm sao lại thành thế này? Sau khi
đọc hết một đống bình luận suốt nửa giờ, Thời Gia không thể tin được đã có một
người nào đó đề cử tài khoản Weibo của cô.
Đúng là cô đã từng hỏi chuyện này.
Một khi sự chú ý của cộng đồng mạng
tăng lên, cơ hội sẽ được mở rộng, cũng là cơ hội kiếm tiền rất tốt, quả thật
đây chính là cọng rơm cứu mạng đối với Thời Gia.
Thời Gia chọn ra ba sản phẩm thông
thường rồi trả lời cho đối tác. Nằm xuống một lần nữa, cô tự nhủ trong lòng:
“Đây không phải là trốn tránh, mình chỉ cần tự tin thêm một chút thôi mà. Làm việc
trực tiếp có chút khó khăn đối với mình, vậy thì hãy bắt đầu bằng việc kiếm
tiền trực tuyến đi. Đây không phải là trốn tránh, chỉ là mình có chút sợ hãi mà
thôi.”
Thời Gia lẩm nhẩm “Thật sợ hãi” thì
tâm trạng của cô mới dần dần bình tĩnh lại. Đây là phương pháp mà bác sĩ Tống
đã dạy cho cô, vào lúc sợ hãi nhất, việc tập trung sức lực lẩm nhẩm nỗi sợ hãi
ra khỏi miệng sẽ có tác dụng giúp cô bình tĩnh.
Ba sản phẩm cô chọn đều phải đích
thân cô sử dụng một khoảng thời gian trước khi được quảng bá rộng rãi, Thời Gia
đã đàm phán hợp tác với ba công ty, bên kia gửi sản phẩm tới chỗ cô, chờ đến
lúc cô quảng bá sản phẩm rộng rãi, cô mới có thể nhận được tiền quảng cáo.
Mấy ngày này, bạn cùng phòng của cô
không có ở đây, thế nên Thời Gia chủ động chụp ảnh sản phẩm mới mua, cô muốn
chăm chỉ luyện tập m� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.