Hứa Lẫm muốn xem khi Thời Gia ở một mình thì sẽ như thế nào.
Anh đi theo Thời Gia suốt quãng đường cô lên xe và nấp ở
đằng xa để quan sát.
Anh nhìn thấy hành khách trên xe có một số người có sắc mặt
cáu kỉnh, có người mệt mỏi, có người bận gọi điện thoại, có người háo hức mong
chờ đến nhà ga, tất cả mọi người đều không hề che giấu cảm xúc.
Nhưng Thời Gia lại là ngoại lệ.
Cô sẽ vô thức lang thang như đi vào cõi bồng lai tiên cảnh.
Những người xung quanh đi qua đi lại va vào cô, cô lại giống
như một cơ thể không trọng lượng, lúc tập trung cô sẽ luôn thấy căng thẳng, cô
luôn cúi đầu cố gắng thu mình vào trạng thái tàng hình, trên khuôn mặt luôn sẵn
sàng thể hiện biểu cảm xin lỗi bất cứ lúc nào.
Cô cũng đã làm việc rất chăm chỉ để đến trường của anh một
mình để tìm anh.
Hứa Lẫm chỉ muốn tự mắng bản thân mình đến chết, mắng mình
tự cao tự đại, anh lấy tư cách gì bắt Thời Gia phải nỗ lực? Trong trường hợp
này bản thân cô đã làm việc rất chăm chỉ rồi.
Và những nỗ lực của cô đều là dành cho anh.
Thời Gia ngồi bên cửa sổ và nhìn khung cảnh bên ngoài cửa
sổ.
Hứa Lẫm đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat:
“Thật xin lỗi em, Gia Gia.”
“Không, không. Anh nói đúng mà.”
“Thật xin lỗi em.”
Đôi mắt Thời Gia đỏ hoe, cô liếc mắt nhìn anh một cái và gõ
lại: “Em không giận anh, em chỉ giận bản thân mình không sống xứng đáng với kỳ
vọng thôi.”
Hứa Lẫm có quá nhiều điều muốn nói, nhưng ngồi trên xe thì
lại không tiện, anh vòng tay ôm lấy Thời Gia, hai người nắm tay nhau thật chặt,
suốt dọc đường không ai nói thêm lời nào.
Hứa Lẫm đã tự kiểm điểm bản thân, anh đã mắc quá nhiều sai
lầm, anh không thể vừa làm bác sĩ vừa làm bạn trai, anh đã không chuyên nghiệp
ở nhiệm vụ trước và anh cũng chưa hoàn thành tốt ở nhiệm vụ sau.
Ngoài tình yêu và tình bạn, anh không nên có yêu cầu nào
khác đối với cô.
Trở lại trường học, cả hai vẫn ở khách sạn trước đây.
Thời Gia đi tắm trước, sau đó sảng khoái ngồi đối diện anh
để trò chuyện với anh.
Hứa Lẫm nói: “Anh chỉ cảm thấy bây giờ còn chưa tốt nghiệp,
áp lực cũng không lớn như vậy, có lẽ như thế sẽ tương đối dễ dàng, anh sợ em
sau khi tốt nghiệp phải chịu quá nhiều áp lực, đương nhiên đây chỉ là ý tưởng
của anh, anh không nên thay em quyết định, sau này anh sẽ không như thế nữa.”
Thời Gia cúi đầu trầm mặc hồi lâu mới nói: “Em muốn khỏi
bệnh, em muốn sống thật tốt, em... không muốn nhốt anh trong thế giới chân
không của em, em muốn đón nhận cuộc sống cùng anh. Em sẽ cố gắng, đừng vội đánh
mất niềm tin vào em nhé? Em sẽ thật sự nỗ lực mà.”
Hứa Lẫm đau khổ đến tận cùng, anh nói với cô: “Học kỳ sau nỗ
lực lần nữa vẫn được, anh không ở bên cạnh em thì anh không thể yên tâm.”
Thời Gia rất biết ơn, nhưng cô không thể nhận nó.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy Hứa Lẫm ngồi trong xe, cô không thể
lừa dối bản thân mình rằng cô đang sống dưới sự bảo vệ của Hứa Lẫm. Cô không
muốn trở thành một em bé to xác khi đã 20 tuổi, 30 tuổi hay 40 tuổi.
Ở chung được hai ngày thì Hứa Lẫm rời đi.
Sau khi anh rời đi, Thời Gia phải đi gặp bác sĩ Tống.
Lần này, cô không muốn hỏi ý kiến về những cảm xúc nhỏ
nhặt hôm nay hay ngày mai, cô muốn hỏi bác sĩ rằng cô nên buộc bản thân trưởng
thành, cải thiện và tiến bộ như thế nào.
Thời gian không còn nhiều, cô không thể trốn tránh được nữa.
*
Gạo cũng đã về đến trường học, Hàn Thắng đã đến đón cô ấy,
ăn xong hai người đi uống rượu, H ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.