Sáng thứ bảy, Hà Du dậy sớm và mặc quần áo theo phong cách cô rất hiếm khi mặc.

Đi tàu cao tốc từ Thân Thành đến Nam Thành chỉ mất một giờ. Vừa rồi Lục Nam Giai nói cô đã bắt đầu đi. Hà Du tính toán rằng Lục Nam Giai sẽ đến ga Đông Nam Thành sau khoảng một giờ rưỡi nữa.

Đi tàu điện ngầm từ đại học Nam Thành đến ga Đông Nam Thành cũng mất khoảng một giờ mười lăm phút, vừa kịp lúc.

Không lâu sau, Hà Du vui vẻ rời khỏi ký túc xá.

Ba người bạn cùng phòng vẫn luôn yên lặng quan sát trên giường, không dám nói chuyện.

“Cậu ấy đi hẹn hò à?” Vu Giai Nghiên nhẹ giọng hỏi.

Giang Ngưng cũng thò đầu ra khỏi chăn: “Nhất định là vậy rồi, cậu ấy cười vui vẻ đến vậy mà. Vậy mà cậu ấy không cho bọn mình biết, bị xem như người ngoài rồi…”

“Có phải đi cùng Ngụy Ký Thần không?” Triệu Thư Tú ngồi dậy và bắt đầu nói chuyện: “Chàng trai đang theo đuổi cậu ấy á.”

“Cũng có thể! Đợi cậu ấy về rồi hỏi thử.”

Các cô mồm năm miệng mười mà nói chuyện với nhau một lúc rồi quay lại ngủ tiếp.

Buổi sáng cuối tuần, trên tàu điện ngầm không có nhiều người. Hà Du lấy điện thoại ra kiểm tra lại kế hoạch của mình, xác nhận lại các loại vé đã đặt của mình rồi mới yên tâm đi.

Cô đặt điện thoại xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc tàu điện ngầm đi vào đường hầm. Hà Du nhìn mình trong bóng phản chiếu rồi không nhịn được mà cười khúc khích.

Đợi chút nữa là được gặp Lục Nam Giai rồi.

Mười giờ rưỡi ở ga Đông Nam Thành.

Hà Du đang đợi ở lối ra, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn xung quanh. Chẳng mấy chốc, tàu đã đến ga. Cô nhìn một chút rồi nhanh chóng nhận ra Lục Nam Giai trong đám đông.

Lục Nam Giai mặc chiếc áo gió màu xanh nước biển với mái tóc đen dài, trông vô cùng trưởng thành và ổn định.

Cô hiển nhiên cũng nhìn thấy Hà Du đang đợi mình và vẫy vẫy tay. Khi cô đi qua thì có làn gió thổi nhẹ làm tung bay mái tóc của cô.

“Em đợi lâu chưa?” Lục Nam Giai nhanh chóng hỏi. Cô lại nhớ đến trước đây, Hà Du cũng đứng đợi cô ở ngoài văn phòng sau khi tan học và cô cũng hỏi như thế này rất nhiều lần.

Hà Du vẫn trả lời như lúc trước: “Không lâu ạ.”

Hai người nhìn nhau cười. Lục Nam Giai mạnh mẽ lúc nãy đã bình tĩnh lại: “Chúng ta đi đâu trước đây?”

Hà Du hào hứng nói: “Cô, cô đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì chúng ta đi ăn trước xong rồi đi bảo tàng được không?”

Lục Nam Giai nhìn thấy bộ dáng n

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play