Khi
Lục Nam Giai tắm xong, ra ngoài thì thấy Hà Du đang cuộn tròn trên giường xem
video.
Hà
Du nghe thấy tiếng cô đi ra từ phòng tắm thì lập tức tạm dừng video trên tay,
dè dặt nói: “Cô Lục…”
“Đợi
chút! Đừng gọi là cô nữa, nghe như tôi có lỗi gì ấy.”
Ánh
đèn mờ ấm áp làm tăng thêm vẻ mơ hồ kỳ lạ cho bầu không khí bên trong căn
phòng.
Hà
Du cũng cố ý tránh xưng hô: “Ách… Hơn mười giờ rồi, bình thường mấy giờ cô
ngủ?”
Lục
Nam Giai chậm rãi đi đến bên kia giường rồi cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy
đối tượng xem mắt Triệu Vân Thiên gửi đến mấy chục tin nhắn. Trong lòng khó
chịu, cô ném điện thoại về lại đầu giường rồi chui vào chăn nghiêng đầu nhìn Hà
Du.
“Mười
một giờ hơn rồi, em đang xem video gì thế?”
Hà
Du bật màn hình điện thoại lên nói: “Xem phim tài liệu 《 Tây Hán Đế Lăng 》. Cô
đã xem chưa ?”
Lục
Nam Giai lắc đầu, Hà Du hỏi: “Cùng xem không?”
Nói
xong cô hơi nhích người vào giữa giường.
Lục
Nam Giai cũng nhích tới giữa giường, hai người cùng nhìn lên một chiếc màn hình
nhỏ.
Vốn
dĩ khi xem một mình Hà Du còn có thể tập trung tinh thần, nhưng bây giờ ngửi
được mùi thơm thoang thoảng của Lục Nam Giai thì cô không thể bình tình được
nữa. Khóe mắt luôn liếc sang người bên cạnh một cách vô thức, tất cả tâm tư đều
đặt hết lên người Lục Nam Giai. Mắt thì nhìn vào màn hình nhưng lại hoàn toàn
không biết mình đang xem cái gì.
Lục
Nam Giai thì lại xem một cách rất nghiêm túc, chỉ là Hà Du ngồi hơi xa nên cô
cảm thấy cô ấy cầm điện thoại ở vị trí này có vẻ hơi vất vả. Vì vậy cô lại
nhích người về phía Hà Du một chút, hai người ngồi sát vào nhau.
Lúc
vừa mới sát vào, thân thể Hà Du cứng đờ một cách rõ ràng. Lục Nam Giai nhận ra
được, có chút xấu hổ nhìn cô một cái.
Hà
Du ho nhẹ một tiếng, cũng nhích lại gần một chút, che giấu nói: “Vẫn còn ấm như
vậy. Ha ha!”
Hơi
ấm từ bên cạnh truyền sang khiến Hà Du nhanh chóng thả lỏng và đắm mình vào nội
dung của video.
Hai
người cứ như vậy dựa vào nhau, yên lặng xem phim tài liệu.
Hơn
một tiếng sau, khi bài hát kết thúc video vang lên. Lục Nam Giai giãn tay nói:
“Cũng được đó.”
Hà
Du có chút thất vọng: “Em còn tưởng nói về khảo cổ mộ.”
Sau
khi nghe điều này Lục Nam Giai không thể nhịn cười hỏi: “Buổi tối đi xem khảo
mộ?”
“Khảo
cổ học, không phải trộm mộ! Với lại…”
Hà
Du dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Lục Nam Giai: “Dù sao em cũng không có
một mình cho nên không có gì phải sợ!”
Khi
nhìn nhau, chợt Hà Du phát hiện r ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).