Tuyết bắt đầu rơi ở Yến Đô, đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay.

Là người đã quen với khí hậu miền Nam nên ngay khi kết thúc buổi học của mình, Hà Du hào hứng đi dạo trong khuôn viên trường đã bị tuyết phủ trắng xóa.

Hơi thở bị thời tiết lạnh giá làm đông cứng, hiện ra như một màn sương mờ. Cô không sợ lạnh, vừa với cánh tay ra ngoài vừa nói chuyện điện thoại với Lục Nam Giai.

“Bên ngoài có tuyết rơi rồi! Chị có thấy không?”

“Ừm, thấy rồi! Em tan học rồi sao?”

“Dạ! Sáng mai không có tiết học, tối nay em đến chỗ chị nhé?”

“Cũng được thôi!” Lục Nam Giai không muốn so đo về việc tại sao mỗi sáng Hà Du thường không có tiết học, hóa ra là cố tình chọn ca học như vậy.

Từ trường đến nhà Lục Nam Giai không quá xa, đi tàu điện ngầm cũng chỉ cần qua bốn trạm dừng. Nhưng lúc này, tàu điện ngầm đã chật ních người vừa tan làm.

Vì vậy,  khi Lục Nam Giai nhìn thấy Hà Du thì cô vẫn đang đeo một chiếc cặp sách lớn, nhìn khá chật vật.

Cô không khỏi cười nói: “Thật ra em cũng đâu cần chạy đến giờ này, một lát nữa cũng được mà.”

“Giờ cao điểm buổi tối còn hai, ba tiếng nữa mới kết thúc. Em không muốn đợi lâu như vậy.” Hà Du vuốt lại mái tóc rối bù của mình.

“Đúng vậy ha.”

Lục Nam Giai dừng việc cô đang làm và đợi Hà Du tiếp tục.

Ngược lại, Hà Du có chút chột dạ: “Giáo sư nói sau khi kết thúc học kỳ sẽ đưa nhóm em đi Lâm Thành thực tập, khoảng một tuần...”

Lục Nam Giai hiểu rõ chuyên ngành này dù sao cũng cần nhiều kinh nghiệm thực tế: “Ừm, Lâm Thành chắc chắn còn lạnh hơn ở đây nữa, em nên mặc thêm nhiều quần áo hơn.”

“Dạ!” Thấy cô không có biểu hiện gì là không vui, Hà Du cười đi tới ôm lấy cô: “Khi em trở về, chị cũng có một dịp được nghỉ đúng không?”

“Đúng rồi, em đã muốn đi thực tập rồi cũng đừng chạy tới chạy lui nữa, rất mệt mỏi đấy.” Bàn tay Lục Nam Giai không an phận vỗ vỗ bên hông cô: “Lúc đó, tôi tự mình về Dĩnh Châu. Em cũng nên về nhà đi. Năm nay, em cũng sẽ quay lại Liên Thành chứ?”

“A... Đúng vậy!” Hà Du  liếc nhìn sắc mặt cô, buông cô ra và lo lắng hỏi: “Năm nay, chị về nhà một mình có ổn không?”

“Yên tâm đi!”

Câu an ủi này của Lục Nam Giai bắt nguồn từ  sự thay đổi thái độ nho nhỏ của mẹ Lục.

Trong Tuần lễ Vàng vào tháng mười, cha Lục lôi kéo mẹ Lục đến Yến Đô gặp con gái.  Dưới sự thuyết phục của Lục Nam Giai, Hà Du cũng ngoan ngoãn quay trở về Thân Thành để đi cùng cha mẹ.

Trở về sau chuyến đi, khi gặp lại Lục Nam Giai thấy cô ấy đã có thêm chút da chút thịt, đoán rằng suốt mấy ngày ở với cha mẹ hẳn cô đã cảm thấy rất vui vẻ.

“Mẹ tôi nói ở một mình sẽ rất cô đơn, ở chung dù sao cũng tốt hơn ở một mình.”

“Còn có, không thể sống cùng một người mãi mãi không yêu mình, quá mất mặt lại lãng phí cả đời.”

Nói xong câu này, Lục Nam Giai còn trêu chọc Hà Du: “Tôi cảm thấy mẹ nói khá có lý.”

Hà Du ngầm hiểu, gật đầu đáp: “Nhưng có một chuyện không đúng, em yêu chị.”

Mặc dù mẹ Lục đã có một số dấu hiệu buông tay, nhưng Lục Nam Giai vẫn duy trì lời lẽ ban đầu của mình.

“Tại sao chị không nói cho dì ấy?”

“Tôi sợ mẹ nghĩ em còn là học sinh, dễ dàng xử lý rồi sẽ làm phiền cuộc sống của em.”

Cô ấy nói vậy, Hà Du cũng im lặng và không phản bác.

Cả hai nhanh chóng quyết định đơn giản ngày nghỉ của mình, bắt đầu tận hưởng khoảng thời gian còn lại.

Trong lúc nấu cơm, Hà Du chuẩn bị đồ ăn thì nghe được người bên cạnh hỏi: “Em gái của em khi nào được nghỉ?”

Hà Du tùy ý trả lời: “Chắc là cùng khoảng thời gian với em.”

“Vậy em sẽ về muộn hơn cô ấy một tuần sao?”

“Ừm, em đã nói với mẹ là lúc đó sẽ trực tiếp từ Lâm Thành về, không đi đường vòng.”

“Bố em không nói gì sao?”

“A...” Cha Hà đã lâu không hỏi cô về chuyện học tập: “Không có gì, cảm giác giống như là nếu sau khi ra trường em không chết đói coi như em lợi hại. Còn nếu chết đói, bố cũng không quản.” <

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play