Vào giữa một buổi chiều tháng ba,
Nam Thành có mưa nhẹ, thêm chút se lạnh đầu xuân.
Hà Du làm thí nghiệm xong thì đi ra
ngoài. Cô không khỏi rùng mình, nhận ra mình không mang theo ô nên đành phải
trùm áo khoác lên và chạy nhanh về khu ký túc xá, chạy lon ton cả buổi trên
đường trong mưa xuân ngày càng dày đặc.
“Hà Du!”
Khi đi ngang qua tòa nhà dạy học, Hà
Du dường như liếc thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Ngụy Ký Thần vừa ra khỏi lớp toán
cao cấp thì thấy Hà Du đang ở dưới mưa. Cậu vội vàng cầm ô chạy tới:
“Cậu đi đâu vậy? Mình đưa cậu đi.”
Hà Du thấy người quen thì vô cùng
cảm kích: “A, lớp trưởng! Cảm ơn cậu.”
Hai người cùng che ô ở Tế Vũ Trung,
bầu không khí nhanh chóng trở nên ngượng ngùng.
Khuôn viên trường đại học Nam Thành
rất lớn. Hai người im lặng đi dạo hơn mười phút. Ngụy Ký Thần lén nhìn Hà Du.
Vẫn là mái tóc đuôi ngựa được buộc cao hồi cấp 3, bây giờ đã buông xõa trên
vai. Lúc này cô ôm bản ghi chép thí nghiệm trên tay với vẻ mặt vô cùng nghiêm
túc, có chút giống với cô hồi cấp 3.
“Khoa Vật lý ngày nào cũng bận rộn
như vậy sao?” Ngụy Ký Thần chịu không được nên tìm gì đó để nói chuyện với Hà
Du.
Hà Du cười nói: “Nếu ngày nào cũng
làm thí nghiệm thì chỉ cần viết báo cáo thôi là mình đã mệt chết rồi. Mỗi tuần
một lần thôi.”
Cô quay lại nhìn chiếc cặp sách căng
phồng của Ngụy Ký Thần, ngượng ngùng hỏi: “Cậu có tiết học sao? Mình có làm
chậm trễ thời gian của cậu không?”
“Hôm nay không có tiết. Thuận tiện
nên đưa cậu về luôn.” Ngụy Ký Thần nói dối. Cậu định sẽ bỏ qua tiết tự chọn
tiếp theo.
“Vậy à, cảm ơn cậu.” Hà Du có chút
khách sáo khiến cho bầu không khí nhanh chóng trở nên ngượng ngùng như lúc nãy.
Sau năm phút dài đằng đẵng thì hai
người cũng đến tầng dưới của ký túc xá. Sau khi Hà Du cảm ơn Ngụy Ký Thần một
lần nữa, cô quay lại định vào khu nhưng lại bị tiếng gọi ngăn lại.
“Hà Du!”
Hà Du quay đầu lại thì thấy chàng
trai gầy gò kia vẫn đang cầm ô đứng dưới mưa nhìn cô, trong lòng cô không khỏi
căng thẳng.
“Cậu còn nhớ chuyện năm lớp 11
không?”
Nguy Ký Thần lấy hết can đảm để hỏi.
Các cô gái đi ngang qua không thể không liếc nhìn cậu: “Chuyện cậu nói lúc đó
cậu chưa nghĩ đến thì bây giờ cậu có thể nghĩ đến không?”
Hà Du mở miệng nhưng không biết phải
nói gì. Ngụy Ký Thần nhìn thấy sự do dự của cô thì kiên quyết nói: “Cậu suy
nghĩ một chút đi, suy nghĩ kỹ xong rồi nói cho mình biết.”
Ánh mắt của cậu sáng rực của cậu
khiến cho Hà Du không có cách để trốn tr ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).