Ngày hôm sau, Ninh Tuy đang định ra ngoài thì nhận được cuộc
gọi của Ninh Thâm.
Cậu có một sở thích đầy mùi tiền, đó chính là thu mua những bức
danh họa khi giá cả của chúng còn thấp, đợi đến khi chúng được giá thì sẽ bán
đi.
Tất nhiên là dựa vào cái này cũng chưa chắc là có thể kiếm
được tiền, đôi khi còn có thể bị lỗ.
Nhưng lúc còn bé ở cô nhi viện, ước mơ lớn nhất của Ninh Tuy
chính là trở thành họa sĩ. Tiếc là mấy thứ như thuốc màu, cọ vẽ hay tất cả
những gì liên quan đến hội họa đều quá đắt, đi làm thuê mãi mà vẫn chẳng mua
nổi. Năm ấy thi đại học, vì khả năng tài chính hạn hẹp nên cậu khoa máy tính -
công việc có thể đảm bảo cho cuộc sống của cậu. Làm họa sĩ đã trở thành điều
khiến cậu vô cùng tiếc nuối.
Bây giờ cậu cũng không định tiếp tục giấc mộng thời niên
thiếu, nhưng điều đó không thể ngăn cản cậu làm một người yêu tranh nghiệp dư,
mỗi lần có triển lãm tranh, cậu đều sẽ tới đó dạo một vòng.
Lúc làm chuyện này, Ninh Tuy sẽ có cảm giác vui sướng y như
cọ cọ anh chồng thực vật để kiếm tiền vậy.
Nhưng cậu vừa mới lên xe thì sự vui sướng này đã tắt ngúm.
Nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, Ninh Tuy chun mũi.
Ninh Thâm lại chủ động gọi điện cho cậu, đúng là mặt trời
mọc đằng Tây.
Bà Ninh thực sự đã tìm một bệnh viện rồi vào trong đó, lúc
này bà ta đang thay quần áo bệnh nhân, giục liên hồi: “Mau lên đi, nghe máy
chưa?”
“Nghe rồi, mẹ đừng lên tiếng.”
Bà Nhinh vội vàng ngậm miệng, mặc dù Ninh Thâm đã bật loa
ngoài nhưng bà ta vẫn không nhịn được mà ghé sát tai vào.
Ninh Thâm nói: “Mẹ nằm viện rồi.”
Vừa khéo hệ thống cũng đang online, nó bèn nói với Ninh Tuy:
“Không bị bệnh đâu, giả vờ đấy.”
“Giả vờ?” Ninh Tuy thấy hơi mắc cười, cậu không hiểu rốt
cuộc đám người nhà họ Ninh này đang nghĩ gì nữa.
Ba năm trước, rõ ràng dù cậu có làm cái gì đi chăng nữa cũng
chẳng thèm để cậu vào mắt. Tới giờ cậu không chọc đến nữa thì họ lại tự tìm tới
hết lần này tới lần khác?
Chẳng lẽ là vì áy náy?
Thế nhưng đến chuyện để cậu thay thế Ninh Viễn Minh cũng đã
làm rồi thì còn giả vờ áy náy cái nỗi gì?
Hay là cậu không tí tởn sán lại nữa nên bọn họ thấy không
quen?
Ninh Tuy lấy trong cặp ra một cái bánh mì làm bữa sáng, vừa
xé vỏ bánh vừa đáp: “À.”
Chỉ “à” thôi?
Hay là không nghe rõ?
Ninh Thâm cau mày nói: “Không nghe anh nói gì sao? Mẹ bị
bệnh rồi, cậu thu xếp rồi tới thăm đi, mau lên.”
Ninh Tuy nói: “Tôi cũng chẳng phải bác sĩ, đến có tác dụng
gì đâu.”
Ninh Thâm: “...”
“Nó, nó nói gì cơ?”
Bà Ninh khiếp sợ nghẹn ngào, bà ta cứ ngỡ mình nghe lầm, đây
là lời mà Ninh Tuy sẽ nói ư? Giọng điệu lạnh lùng như thể nói chuyện với một
người xa lạ vậy.
Không đúng, với tính tình hiền hòa của Ninh Tuy, dù cư xử
với một người xa lạ cũng không đến mức này.
Hai năm trước, có một lần bà Ninh bị cảm, cậu đang bận ôn
tập cuối kỳ mà vẫn xin trường nghỉ học để quay về, rúc trong bếp hơn nửa ngày
để hầm canh gà nóng cho bà Ninh.
Hôm đó bà Ninh nhìn lúm đồng tiền trên mặt cậu, trong lòng
cảm thấy vô cùng ấm áp. Ninh Thâm với Ninh Viễn Minh, một đứa thì bận rộn công
việc, một đứa thì được người nhà chiều quen, sẽ chẳng bao giờ để tâm đến bà ta
bằng một phần mười Ninh Tuy.
Cũng chính là lúc ấy, bà Ninh bắt đầu từ từ chấp nhận đứa
con ruột xa cách mười tám năm này…
Nhưng giờ đây, nhưng giờ đây…
Bà Ninh ngồi phịch xuống giường, vành mắt dần đỏ lên.
Ninh Thâm thấy mẹ như vậy, bèn lập tức quay sang nổi cáu với
người bên kia điện thoại: “Ninh Tuy, cậu nói chuyện kiểu gì đấy?! Có phải cậu
quên mất mình mang họ gì rồi không?!”
Ninh Tuy suy nghĩ một lúc rồi nói: “À, tôi cũng có thể trả
lại cái họ này.”
Những đứa trẻ ở cô nhi viện đều được đặt theo họ của viện
trưởng, nếu thích y tá trưởng thì cũng có thể đặt theo họ của y tá trưởng.
Trước khi Ninh Tuy về nhà họ Ninh, cậu quả thực không mang
họ Ninh.
Có lẽ bà Ninh không nhận ra, lúc bà ta quyết định để Ninh
Tuy gả thay Ninh Viễn Minh thì đã hoàn toàn từ bỏ Ninh Tuy rồi.
Khoan chưa nói đến việc Ninh Tuy có hệ thống, nhưng trên đời
này làm gì có người mẹ nào lại đồng ý để con mình gả cho một người thực vật
không có tương lai chứ.
Rõ ràng Ninh Viễn Minh mới là đứa con mà bà Ninh yêu thương,
đau xót.
Chứ không phải cậu.
Khi còn bé, Ninh Tuy không nhận được tình thân, suốt ba năm
nay cũng chưa từng nhận được.
Thứ đã từng có được, đến khi mất đi mới thấy đau khổ.
Nhưng Ninh Tuy chưa từng có được, thế thì sao cậu có cảm
giác gì được? Chẳng qua cũng chỉ là cởi giày đổ một hạt cát ra thôi.
Ninh Thâm tức đến mức trán nổi gân xanh: “Phải, phải, để cậu
phải đi gả thay là thiệt thòi cho cậu! Nhưng cậu có nhất thiết phải tính toán
chi li như vậy không?! Anh nói cho cậu biết, cậu mà còn như thế thì đừng mơ
được thừa kế một cắc bào của nhà họ Ninh! Ban đầu định chờ cậu kết hôn xong sẽ
chia cho cậu một ít cổ phần công ty, nhưng giờ xem ra…”
À phải rồi, tiền.
Nhắc tới tiền Ninh Tuy lập tức tỉnh táo hẳn ra.
Cậu tính toán chỗ cổ phần mà Ninh Thâm nói.
Cậu cùng lắm chỉ được chia khoảng năm, sáu phần trăm, cũng
chỉ tầm vài chục triệu thôi.
Sau này còn có thể được chia hoa hồng, nhưng cũng không
nhiều lắm.
“À, chút tiền đó của anh ít quá.” Ninh Tuy nói đầy tiếc
nuối: “Tôi cũng chẳng thiết.”
Ninh Thâm: “...”
Ninh Tuy ăn nói trắng trợn như vậy làm máu toàn thân Ninh
Thâm như đổ dồn hết lên não, anh ta không ngờ đứa em trai không biết từ đâu
chui ra của mình lại biết chọc tức người khác như thế, quả thực khiến anh ta
tức đến sắp tăng xông mất.
Ninh Tuy cúp máy, ở đầu bên kia, Ninh Thâm nổi cơn tam bành
ném thẳng cái điện thoại vào tường khiến nó vỡ tan nát ngay lập tức.
Bà Ninh hoàn toàn không ngờ Ninh Tuy sẽ có phản ứng như vậy,
bà ta tưởng rằng khi biết mình nằm viện, dù trong lòng còn giận dỗi thì Ninh
Tuy vẫn sẽ tới thăm bà ta.
Tay bà ta run run ôm ngực, chỉ cảm thấy cả người như đang
run lên.
Ninh Tuy… Ninh Tuy muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ ư…
“Phải làm sao đây?” Bà Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Ninh
Thâm, luống cuống hỏi: “Có phải ở nhà họ Quý nó sống khổ sở lắm không, không
thì sao nó lại căm hận như vậy?”
“Chắc vậy, nó mới hai mươi mốt tuổi, đang ở độ tuổi đẹp
nhất, rõ ràng đã gặp được người mình thích, thế mà lại bị gả cho một kẻ sống
thực vật, ai mà vui nổi chứ… Nếu biết vậy…”
Ninh Viễn Minh lặng lẽ đứng bên ngoài phòng bệnh, trong lòng
thầm bổ sung câu nói của bà Ninh.
Có phải, bà ấy muốn nói, nếu biết vậy đã để Tiểu Minh gả đi…
đúng không?
Cậu ta biết ngay bà Ninh sẽ hối hận mà! Tại sao lại phải hối
hận! Rõ ràng trước khi Ninh Tuy tới, bọn họ mới là người một nhà! Vì sao cứ
phải để Ninh Tuy quậy cho cái nhà này chia năm xẻ bảy!
Ninh Viễn Minh cầm cặp lồng, khớp xương siết chặt đến mức
trắng bệch. Trước khi Ninh Thâm đẩy cửa ra, cậu ta nhanh chóng lùi lại phía sau
vài bước, giả vờ như vừa mới tới.
“Làm sao thế ạ?” Cậu ta ngơ ngác chỉ vào trong phòng bệnh:
“Sao nghe như mẹ đang khóc vậy?”
“Còn chẳng phải vì thằng ranh Ninh Tuy kia chọc tức sao!”
Ninh Thâm nổi giận đùng đùng: “Tâm trạng của mẹ không tốt, tạm thời đừng quấy
rầy bà ấy, em để cặp lồng lại đi, đến chỗ này với anh.”
Ninh Viễn Minh còn tưởng Ninh Thâm định di dạy dỗ Ninh Tuy,
hoặc đi lôi cổ Ninh Tuy tới xin lỗi bà Ninh. Nhưng không ngờ Ninh Thâm lại định
đến triển lãm mỹ thuật để mua một bức tranh tặng cho Ninh Tuy.
Ninh Thâm xoa thái dương giải thích: “Cái xe lúc trước mẹ
tặng bị trả về, chắc tại nó quá phô trương, Ninh Tuy không thích, nên mẹ bảo
anh đổi thành một bức tranh nổi tiếng bằng tiền với cái xe để tặng nó. Tiểu
Minh, em với Ninh Tuy học chung một trường đại học, tiếp xúc nhiều với nhau,
chắc em hiểu rõ sở thích của nó hơn anh, đợi lát nữa em chọn giúp anh nhé.”
Ninh Viễn Minh sắp không giữ nổi biểu cảm bình tĩnh nữa, mặt
mày cậu ta cứng đờ, nói: “Vâng.”
Buổi triển lãm tranh lần này có tổng cộng ba khu, tranh của
hai khu ở tầng một và tầng hai có giá khá rẻ vì đều là của những họa sĩ mới,
không mấy nổi tiếng.
Khu X ở tầng ba trưng bày một số tác phẩm hiếm khó bán nhưng
lại dễ bị trộm mất, toàn bộ đều là kiệt tác nổi tiếng, bảo vệ tuần tra cũng rất
nghiêm ngặt, giá của những bức tranh này hầu như đều tầm vài triệu trở lên.
Lúc Ninh Thâm và Ninh Viễn Minh đến buổi triển lãm thì nhìn
thấy tên của Ninh Tuy ở quầy đăng ký.
Hai người đều không thấy bất ngờ, đi xem triển lãm tranh gần
như là sở thích lớn nhất của Ninh Tuy. Tất cả những buổi triển lãm tranh lớn
nhỏ ở thành phố Giang cậu đều đến xem.
“Nó không có nhiều tiền, chắc cũng chỉ quanh quẩn ở khu một
hoặc khu hai thôi, chúng ta tới khu X trước đã, mua xong rồi tới gặp nó…”
Còn chưa nói dứt câu, tầm mắt Ninh Thâm bỗng khựng lại.
Anh ta phát hiện tên của Ninh Tuy lại xuất hiện trên danh
sách đăng ký của khu X, đã thế còn ở hàng đầu tiên, điều đó thể hiện khả năng
tài chính rất mạnh.
Ninh Viễn Minh cũng ngây ra: “Cậu ấy đi thẳng tới khu X ư?”
Điều này khiến cậu ta cảm thấy hơi lạ.
Trong nhận thức của cậu ta, một cậu sinh viên xuất thân tầm
thường lại không có tiền như Ninh Tuy khi đến những nơi như thế này sẽ rất lúng
túng, thường cũng chỉ vào khu một khu hai có giá khoảng mười vạn hơn mười vạn
thôi… Sao cậu lại vào thẳng khu X được?
Người vào khu X đều là những tay lão làng trong nghề, cậu
không sợ mình sẽ trở thành trò cười sao?
“Cứ vào xem thử xem.”
Nhưng lúc hai người đi tới lại không thấy Ninh Tuy đâu.
Ninh Viễn Minh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác này rất khó diễn
tả, kiểu như một đứa mà bạn luôn cho rằng nó là thằng nhà quê hóa ra lại không
quê chút nào, trái lại nó còn có thể ứng xử thành thạo ở những nơi sang trọng,
điều đó sẽ khiến bạn cảm thấy hoang mang một cách khó hiểu.
Nhưng giờ thì thằng nhà quê vẫn chỉ là thằng nhà quê.
Trên tầng ba khá vắng người, Ninh Thâm và Ninh Viễn Minh bắt
đầu chọn tranh.
Bức tranh đứng đầu bảng là tác phẩm độc nhất vô nhị của cố
họa sĩ Hoàng. Trước đây từng được trưng bày tại triển lãm nước ngoài, hồn tranh
phóng khoáng, sự mê hoặc như tràn ra khỏi khung tranh, khiến một người suốt
ngày chỉ biết kinh doanh, không có tế bào nghệ thuật như Ninh Thâm cũng không
khỏi bị cảm hóa, đứng ngắm bức tranh hồi lâu, như chìm đắm trong đó.
Nhưng vừa nhìn đến giá… mười triệu.
Anh ta lặng lẽ rụt cánh tay đang định gọi nhân viên công tác
lại.
Tuy nhà họ Ninh có tiền, nhưng cũng không đến mức có thể
vung tiền như nước kiểu này.
Dùng mười triệu để mua một bức tranh, điên rồi chắc?!
Tranh ở khu X không nhiều, hầu như đều rất đắt.
Cuối cùng, Ninh Thâm và Ninh Viễn Minh chọn được bức tranh
tên “Mùa Đông” của một họa sĩ ngoại quốc có giá 3 triệu, cũng là một tác phẩm
cao cấp.
Trước khi mua tranh cần phải đặt hàng ở khu trưng bày và để
lại thông tin liên lạc, Ninh Thâm đi tới chỗ của nhân viên để đăng ký, chợt
thấy một người dỡ tác phẩm đầu bảng mà lúc anh ta nhắm trúng xuống, cẩn thận
từng li từng tí mà mang nó tới phòng quản lý.
“Nó đã được bán rồi ư?” Ninh Thâm khiếp sợ hỏi.
Ngay sau đó, không chỉ một bức mà ngay cả mấy bức bên cạnh
cũng được lấy xuống, đưa tới phòng cất tranh của quản lý.
“Đúng vậy, một quý ông đã mua chúng.” Nhân viên đáp.
Cộng lại cũng hơn mấy chục triệu, vậy mà mua liền một lượt
luôn?
Ở thành phố Giang, ngoại trừ nhà họ Quý, còn ai có thể hào
phóng như thế?
Không biết có thể trở thành đối tác với họ không…
Ninh Thâm muốn tìm hiểu thử, bèn giả vờ lơ đãng liếc qua chữ
ký trên tập tài liệu.
Nhưng chỉ mới liếc một cái, anh ta đã như bị sét đánh, lập
tức sững người lại.
Ninh Viễn Minh nhận thư giám định từ chỗ của một nhân viên
khác, đi tới, thấy biểu cảm của Ninh Thâm vô cùng kỳ lạ liền hỏi: “Anh cả, sao
thế ạ?”
Ninh Thâm nhìn cậu ta, không biết nên nói sao về cảm giác
quái lạ trong lòng, ngập ngừng một lúc mới bảo: “Người mua mấy bức tranh đắt
nhất… ký tên là Ninh Tuy.”
“Sao thế được.” Ninh Viễn Minh bật cười: “Cộng lại tận mấy
chục triệu đó, làm gì có chuyện ông cụ Quý sẽ không cho cậu ấy hoang phí như
thế? Anh cả, có phải anh nhìn nhầm rồi không? Hay là có người trùng tên trùng
họ?”
“Sao mà nhìn nhầm được” Ninh Thâm nhíu mày: “Ninh Tuy tới
nhà họ Ninh cũng ba năm rồi, sao anh lại không nhận ra nét chữ của nó chứ?
Huống hồ cả thành phố Giang làm gì còn ai tên Ninh Tuy.”
Nụ cười trên mặt Ninh Viễn Minh lập tức cứng đờ.
Mấy chục triệu? Đó cũng không phải con số nhỏ.
Ninh Tuy chỉ là tới xung hỉ thôi, ông cụ Quý cho phép cậu
tiêu pha như thế sao?
Không thể nào đâu?
Ninh Viễn Minh không tin lắm, vẫn cho rằng Ninh Thâm đã nhìn
nhầm.
Cậu ta nhìn thư giám định trên tay: “Thế bức này còn tặng
nữa không?”
“Mua cũng mua rồi…” Ninh Thâm nói được nửa vời, vẻ mặt bất
chợt trở nên rất khó coi.
Ngay cả bức tranh mấy chục triệu mà Ninh Tuy còn mua được,
anh ta tặng cậu một bức ba triệu, liệu cậu có ném nó về không?
Ninh Thâm lập tức xanh mặt đi ra ngoài.
Ninh Viễn Minh vẫn còn đứng tại chỗ, tâm trạng vốn đã chẳng
vui vẻ gì lại bị chuyện ngoài ý muốn này làm cho càng thêm bực dọc.
…
Ninh Thâm mở cửa ngồi lên xe, anh ta ngồi trên ghế lái một
lúc, đầu đầy tâm sự, không nhịn được bèn gọi cho một người bạn: “Điều tra giúp
tôi xem gần đây nhà họ Quý có mở thêm thẻ đen không?”
Bên kia đáp: “Chẳng phải dạo này ông cụ Quý bay sang nước W
vẫn chưa về sao? Không thể ký tên thì sao mà mở thẻ đen được? Tôi nhớ sau khi
Quý Úc Trình gặp sự cố thì chuyện làm ăn của nhà họ Quý đều chuyển lại cho ông
cụ Quý, cậu cũng biết ông cụ Quý thế nào mà, rất hà khắc, tác phong làm việc
hoàn toàn trái ngược với Quý Úc Trình.”
Đây cũng là chỗ mà Ninh Thâm thấy lạ.
Ban nãy anh ta cũng tưởng rằng Ninh Tuy dùng tiền của nhà họ
Quý để mua những bức tranh này.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì lại thấy quái quái.
Anh ta từng tiếp xúc với ông cụ Quý rất nhiều lần, cũng hiểu
rất rõ ông cụ Quý là người như thế nào.
Thương nhân mà không thấy có lợi thì sẽ không làm, mặc dù
nhà họ Quý nhiều tiền, nhưng ông cụ Quý là người nhìn xa trông rộng, làm ba
phần phải lợi mười ba phần, không lý gì lại hào phóng như vậy với một đứa cháu
dâu vừa cưới về.
Lại nhớ tới Ninh Tuy bảo không thèm số tiền kia của nhà họ
Ninh, anh ta càng nhận ra Ninh Tuy đã giấu họ chuyện gì đó.
“Tóm lại cứ điều tra giúp tôi đi.” Ninh Thâm nhíu chặt lông
mày.
…